Thất Giới Hậu Truyện

Chương 758: Nhất cử lưỡng đắc - Làm một được hai - phần 4




Khóa chặt được hành tung của Ảo Linh, Thiên Lân lập tức triển khai công kích, vừa chuyển đổi trận pháp, vừa dùng tinh thần dị lực làm vũ khí quấy nhiễu suy nghĩ của Ảo Linh. Phát hiện được tình trạng, Ảo Linh vừa nóng lại vừa gấp, tốc độ di động lập tức tăng lên gấp ba lần, cố gắng né qua tránh lại trong khu vực đặc biệt, né tránh công kích của Thiên Lân. Đồng thời, Ảo Linh cũng thiện nghệ biến hóa, có phần quen thuộc vô cùng với trận pháp, tuy bị vây khốn vào trong đó, lại nhanh chóng hóa giải được trận pháp, ép cho Thiên Lân phải nhanh chóng chuyển biến, hai phe triển khai một trận tỉ thí trận pháp.

Ban đầu, Thiên Lân chiếm được ưu thế, vững vàng khống chế được cục diện. Nhưng ngày vui không dài, sau một thời gian, Ảo Linh thể hiện trí tuệ kinh người, bất kỳ Thiên Lân bày ra loại trận pháp nào đi nữa, Ảo Linh đều có thể lập tức phá giải được. Như vậy, Thiên Lân áp lực tăng mạnh, không thể nào không bỏ đi công kích tinh thần, một lòng một dạ đấu trận pháp với Ảo Linh, hai bên ai nấy đều có phần quen thuộc và hiểu biết về trận pháp. Theo việc tập trung tinh lực của Thiên Lân, hai phe nhanh chóng trở thành cân bằng, xuất hiện thế cục giằng co không hơn kém. Trong lúc này, Thiên Lân chuyên tâm một lòng, dưới sự ép buộc của Ảo Linh, đã có hiểu biết thêm tường tận về trận pháp, cũng có một nhận thức hoàn toàn mới đối Thiên Tượng Vô Thường. Theo sự biết ngày càng sâu sắc này, Thiên Lân bắt đầu trở nên tùy tiện dễ dàng, cục diện vốn dĩ ngang tài ngang sức đã dần dần nghiêng về phía hắn. Những điều này, Ảo Linh nhanh chóng phát hiện được, trong lòng không khỏi có thất vọng. Ảo Linh đem hết toàn lực ra cho rằng mình có thể thắng được Thiên Lân, ai ngờ lại trở thành đá thử vàng cho Thiên Lân, quay ngược lại giúp cho Thiên Lân một tay.

U oán thở dài, Ảo Linh đột nhiên ngừng lại, từ xa xăm chăm chú nhìn Thiên Lân, trầm giọng nói:

- Ngươi thắng rồi, bất quá đây chỉ bởi vì định mệnh.

Thiên Lân chầm chậm tiến gần đến, nghiêm mặt nói:

- Ngươi sai rồi, ta có thể thắng ngươi chỉ trông vào bản lĩnh mà thôi.

Ảo Linh lắc đầu đáp:

- Định mệnh thần kỳ, nói không hết được. Ta đối với ngươi bất quá chỉ là một khối đá thử vàng mà thôi.

Thiên Lân nghe vậy chấn động tâm thần, lập tức hiểu được ý của Ảo Linh.

Khẽ gật đầu, Thiên Lân nói:

- Có lẽ là như vậy, nhưng giữa chúng ta vẫn phải có người ra đi.

Ảo Linh đáp:

- Đến từ nơi nào, từ đó mà đi, ta và ngươi gặp nhau cũng chỉ là định mệnh.

Dứt lời, Ảo Linh lập tức vỡ nát, biến mất không còn bóng dáng. Ánh sao bốn bề cũng theo đó mà tiêu tan, chỉ trong chớp mắt đã không còn dấu vết gì.

Thiên Lân có phần chần chừ, đang muốn mở miệng hỏi lại thì phát hiện bản thân đã quay về với cơ thể huyết nhục, ở bên trong căn phòng đá. Phía trước, Ảo Bích đã vỡ nát, chỉ còn lại một số tinh thể lấp lánh ánh sáng, cùng với một cửa đường hầm có một lượng nước sông tuôn ầm ầm về phía mình. Lấy lại tinh thần, Thiên Lân còn có chút mê hoặc, không hiểu vừa rồi mới phát sinh chuyện thế nào, cũng không biết được kết cục cuối cùng của Ảo Linh là gì. Tuy nhiên, mọi thứ cũng đã trôi qua rồi, không cần phải hỏi thêm. Nhưng trên thực tế, Ảo Linh sau khi hiểu được không cách nào thắng, đã tự mình hủy đi Thông Linh Ảo Cảnh, hóa thành một chùm sáng rời khỏi nơi này. Kết quả như vậy tuy không được như dự tính của người, nhưng đối với Thiên Lân cũng tính là thắng lợi.

Nước sông tuôn vào mãnh liệt thức tỉnh Thiên Lân, nhắc hắn phải rời đi. Thiên Lân quay đầu nhìn bốn vách chung quanh, phát hiện có không ít những hình vẽ trên đá, phần lớn là loại rắn rùa, dường như ẩn chứa bí ẩn nào đó. Chần chừ một chút, Thiên Lân có phần hiếu kỳ, muốn quan sát thêm một lúc, nhưng nghĩ đến tình trạng Hải Mộng Dao không rõ ràng, hắn cũng không có lòng tìm hiểu thêm, đành bỏ qua.

Thuận theo đường hầm, Thiên Lân trên đường tiến lên phía trước, nhanh chóng đi đến một ngã rẻ, lại vô tình thấy được hình ảnh khiến hắn nhớ thương.

Nhìn vào cặp mắt đầy tình cảm, Thiên Lân kích động vô cùng, vọt miệng nói:

- Tỷ tỷ ...

Nhanh chóng bước ra ngoài, Thiên Lân lập tức xông đến bên cạnh Hải Mộng Dao, đưa tay nắm lấy bàn tay ngà ngọc của nàng, trong mắt đầy vẻ ân cần quan tâm.

Bật cười điềm đạm thanh nhã, Hải Mộng Dao khẽ lẩm bẩm:

- Không sao là tốt rồi, tỷ tìm đệ cũng rất lâu.

Thiên Lân cười ha hả, hỏi lại:

- Tỷ tỷ làm sao biết được đệ ở nơi này?

Hải Mộng Dao rút tay về, khẽ giọng nói:

- Từ sau khi đệ biến mất rồi, tỷ liền tìm đến nơi này. Khi đó ta đã từng xem xét tới lui, chỉ phát hiện được Thông Thiên Tẩu, lại không thấy được bóng dáng của đệ. Sau đó, Thông Thiên Tẩu đưa ta đến căn phòng đá bên này, nói đệ ở bên trong đó. Nhưng ta quan sát cẩn thận, phát hiện bên trong có gian trá, liền vạch trần quỷ kế của Thông Thiên Tẩu. Thấy âm mưu đã bại lộ, Thông Thiên Tẩu lập tức ẩn mình đi. Ta lại ở ngoài phòng đá canh giữ, quan sát cũng như thăm dò bí ẩn ở bên trong. Kết quả thấy được căn phòng đá kia bất quá chỉ là một trò che mắt, nhằm hấp dẫn sức chú ý của ta, đợi sau khi ta hiểu rõ rồi, thì tìm không được Thông Thiên Tẩu, chỉ đành ở đây chờ đợi khổ sở. May mà thời gian không dài, ta liền cảm ứng được khí tức của đệ, vì thế chờ đợi đệ nơi này.

Thiên Lân nghe xong có phần kinh ngạc, hỏi lại:

- Tỷ tỷ đến nơi này đã được bao nhiêu thời gian rồi?

Hải Mộng Dao đáp:

- Bất quá chừng thời gian hai nén hương.

Thiên Lân cau mày, tự nói với mình:

- Kỳ quái, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, sao đệ lại thấy giống như đã trải qua thời gian cả nửa ngày. Lẽ nào thời gian bên trong Thông Linh Ảo Cảnh và hiện thực không giống với nhau?

Hải Mộng Dao nghe vậy, cất tiếng hỏi:

- Căn phòng đá đệ ở trước đây ta đã từng cẩn thận quan sát, hoàn toàn không phát hiện được bất kỳ dấu vết nào có liên quan đến đệ. Nhưng sau này đệ lại từ trong đó đi ra ngoài này, thật ra chuyện này là như thế nào đây?

Thấy Hải Mộng Dao hỏi đến chuyện này, Thiên Lân lập tức tỉnh táo lại, liếc qua hoàn cảnh chung quanh, khẽ giọng trả lời:

- Tỷ tỷ chớ có gấp, chúng ta trước tiên hãy rời khỏi nơi này rồi đệ sẽ kể chi tiết cẩn thận cho tỷ nghe.

Hải Mộng Dao bật cười điềm nhiên, phất tay lóe lên ánh trắng, cả hai người lập tức xuất hiện trên bầu trời của Thông Thiên Hà, tắm gội mình trong ánh mặt trời ấm áp.

- Nói đi, đệ đã trải qua những chuyện thế nào rồi.

Thiên Lân nhìn Hải Mộng Dao, mặt tươi cười kể lại những chuyện đã trải qua vừa rồi.

- Cũng không biết Thông Thiên Tẩu kia đã sử dụng phương pháp thế nào, chỉ trong chớp mắt đã mang đệ vào trong một không gian có tên là Thông Linh Ảo Cảnh. Ở trong đó, đệ gặp phải người thủ giữ Thông Linh Ảo Cảnh là Ảo Linh, triển khai một trận tỉ thí với người đó. Sau này, Thông Thiên Tẩu đột nhiên hóa thành bộ dạng Ảo Linh ra tay công kích, đánh cho đệ bị thương rất nặng nề, trải qua một phen tranh đấu, đệ và Thông Thiên Tẩu đều lưỡng bại câu thương. Ảo Linh đưa Thông Thiên Tẩu đi rồi, liền cùng đệ triển khai trận đấu mới, cuối cùng, đệ cũng không biết vì sao lại ra đây được. Cụ thể thế nào, đệ cũng không hiểu rõ lắm.

Nghe xong Thiên Lân kể chuyện, Hải Mộng Dao đại khái hiểu được tình hình, trầm ngâm nói:

- Thông Thiên Tẩu người này tâm cơ rất sâu sắc, tu vi kinh người. Theo lý thì mới lần đầu gặp đệ, chắc chắn không có cừu hận nào cả, vì sao lão ta lại một lòng muốn đưa đệ vào chỗ chết?

Thiên Lân chần chừ đáp lại:

- Điểm này đúng là có phần kỳ quái, đệ cũng không nghĩ ra được bí ẩn ở bên trong. Bất quá, đệ có thể khẳng định, Thông Thiên Tẩu hẳn là đến đây vì đệ, bởi vì trên người Thông Thiên Tẩu, đệ phát hiện một cảm giác đã từng biết nhau.

Hải Mộng Dao kinh ngạc nói:

- Cảm giác này có mạnh mẽ hay không?

Thiên Lân lắc đầu trả lời:

- Cũng không tính là mạnh mẽ lắm, chỉ là trong chớp mắt mà thôi, đệ có được cảm giác như vậy.

Hải Mộng Dao hỏi lại:

- Đệ nói là chỉ trong chớp mắt nghĩa là gì?

Thiên Lân đáp:

- Trong khoảnh khắc mà Thông Thiên Tẩu ra tay, một cảm giác đáng sợ khiến đệ cơ hồ thở không thông, thiếu chút nữa đã quên mất phản ứng.

Hải Mộng Dao trầm ngâm nói:

- Đây chắc là một loại pháp quyết thể hiện được khí thế ra ngoài, đệ hãy cẩn thận nhớ lại, trước đây đã từng gặp phải sự tình tương tự như vậy chưa.

Thiên Lân không nói, cau mày trầm tư, khuôn mặt tuấn tú đầy khó hiểu.

Hải Mộng Dao quan sát vẻ mặt của Thiên Lân, thấy hắn khổ sở không được gì, an ủi lên tiếng:

- Được rồi, sau này còn gặp lại, đến lúc đó hỏi cũng không muộn.

Thiên Lân không khẳng định lắm, trầm ngâm đáp:

- Pháp quyết tạo thành, đệ thế nào cũng thấy như đã gặp qua rồi, lại vẫn không cách nào nghĩ ra được.

Hải Mộng Doa nói:

- Không cần phải cưỡng cầu, có lẽ đệ thật sự đã gặp qua, nhưng thời gian cách đã lâu rồi, đệ đã quên mất rồi. Cũng có lẽ đoạn ký ức này khiến đệ phải đau lòng, đệ căn bản không muốn nhớ lại.

Thiên Lân nghe vậy thân thể chấn động, đột nhiên ngửng đầu nhìn Hải Mộng Dao, vẻ mặt phức tạp nói:

- Đệ nhớ ra rồi.

Hải Mộng Dao có phần bất ngờ, chăm chú nhìn vào mắt của Thiên Lân, trầm ngâm nói:

- Vẻ mặt của đệ rất kỳ quái, xem ra chuyện này ấn tượng với đệ rất thâm sâu.

Thiên Lân bật cười phức tạp, có phần khổ sở nói:

- Lời nói của tỷ đã thức tỉnh đệ, đoạn ký ức đó đã từng khiến cho đệ rất đau lòng, vì thế đệ mới phong ấn nó lại.

Hải Mộng Dao dường như ngộ ra, khẽ bảo:

- Trong dĩ vãng của đệ, chỉ duy nhất có điều khiến đệ phải đau lòng chính là Ngọc Tâm.

Thiên Lân bật cười cô độc, gật đầu đáp:

- Tỷ tỷ nói không sai chút nào, chính là chuyện này. Khi Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm dùng Diệt Thần tam thức đệ nhất thức - Phật Diệt Chư Thiên, đẩy đệ và Ngọc Tâm đi vào chỗ tuyệt địa. Hiện nay, một chưởng đó của Thông Thiên Tẩu tuy đã che giấu đi rồi, nhưng bất luận là uy lực hay là khí thế đều giống hệt với Phật Diệt Chư Thiên mà ngày đó Trương Phàm đã thi triển.

Hải Mộng Dao chợt nói:

- Như vậy, đây chính là môn phái Cửu Hư nguồn gốc từ Cửu Thiên Hư Vô giới năm xưa, người đứng đầu chính là Hư Vô tôn chủ. Năm xưa, sư phụ tiến vào trong Cửu Thiên Hư Vô giới, đấu sức với Thiên Sát Địa Âm, cười nhạo cả Thất giới. Hư Vô tôn chủ lúc đó chính là tổ tiên của sư phụ, cũng là một kẻ nghịch trời trong truyền thuyết, ông đã vây khốn được Hư Vô tôn chủ dài đến vài ngàn năm, mãi đến hai mươi năm trước đây, khi Cửu Thiên Hư Vô giới bị phá vỡ, Hư Vô tôn chủ thật sự mới thoát thân ra được. Còn chuyện sau này thế nào thì không nghe nói đến, tỷ phỏng chừng là Hư Vô tôn chủ kia trong lòng không cam chịu, hai mươi năm nay nằm gai nếm mật, đem tất cả mọi cừu hận đổ lên đầu của sư phụ, vì thế mới nhắm đến đệ, muốn dùng chuyện này để đả kích sư phụ, đạt được mục đích báo thù của bọn họ.

Biết được lai lịch của môn phái Cửu Hư rồi, Thiên Lân, cuối cùng cũng đã hiểu rõ ngọn nguồn.

Nhớ đến Ngọc Tâm vì vậy mà chết, trong lòng Thiên Lân tràn đầy hận thù, giọng tức giận nói:

- Nếu Hư Vô tôn chủ một lòng muốn đấu với đệ, thế thì đệ phải tiêu diệt môn phái Cửu Hư của hắn, xả giận cho Ngọc Tâm mới được.

Thấy vẻ mặt Thiên Lân đầy sát khí, Hải Mộng Dao khẽ quát một tiếng, lập tức khiến hắn tỉnh táo trở lại, rồi nhẹ nhàng an ủi:

- Chớ để cho cừu hận che phủ lấy tâm linh, cái đệ phải để ý chính là kết quả mỹ mãn mà không phải chuyện quá khứ.

Thiên Lân thân thể chấn động, quay đầu nhìn Hải Mộng Dao, cừu hận trên mặt liền dần tan đi, thay vào đó là một sự bình tĩnh vô cùng.

- Đa tạ tỷ tỷ.

Hải Mộng Dao cười nhẹ nói:

- Hãy để sự cám ơn của đệ trong lòng, dùng cuộc đời sau này của đệ để che chở thật tốt cho tỷ tỷ, đó chính là phương thức báo đáp tốt nhất của đệ dành cho tỷ.

Thiên Lân nghe vậy chấn động, vẻ mặt toát ra vẻ kích động, trịnh trọng vô cùng nói:

- Tỷ tỷ yên tâm, từ nay về sau, sinh mạng của hai chúng ta kết hợp thành một, vĩnh viễn không phân ly.

Hải Mộng Dao nghe thấy lời này bên tai, trong lòng vui mừng, ngâm nga nói:

- Những lời đệ nói ngày hôm nay, tỷ tỷ sẽ ghi nhớ kỹ trong lòng, hy vọng lời thề này sẽ đi cùng chúng ta đến hết cuộc đời.

Thiên Lân nói:

- Ông trời làm chứng, tình này không thay đổi.

Hải Mộng Dao vẻ mặt toát ra nụ cười, tựa như xấu hổ lại như vui mừng đáp lại:

- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng phải đi thôi.

Làn gió thơm thổi qua, bóng người đi xa, để lại chút hương thơm nhàn nhạt chờ đợi người có lòng truy tìm.

Thiên Lân sửng sờ một lúc, sau đó lập tức đuổi theo, kề vai Hải Mộng Dao tiến bước, không bao lâu đã biến mất về phía chân trời mờ mịt.

Trải qua chuyện Thông Thiên hà, tu vi của Thiên Lân vô hình trung tăng lên nhanh chóng. Tiếp theo đây, hắn và Hải Mộng Dao tiếp tục tiến về phía Nam, phía trước lại có chuyện nào đây sẽ chờ đợi bọn họ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.