Thất Giới Hậu Truyện

Chương 605: Truy căn tố nguyên (Truy tìm nguồn gốc) – phần 2




Lục Vân cau mày nói:

- Theo như những gì ngươi nói, đây là chỉ là một hiểu lầm phát sinh mà thôi?

Hồn Ma Quân lắc đầu trả lời:

- Không những không phải hiểu lầm mà do bọn họ trăm phương ngàn kế tính ra. Chẳng qua từ chỗ này chúng ta rút ra suy đoán, thế giới này cứ cách một vạn năm lại sẽ xuất hiện một lần biến hóa, đó là cơ hội duy nhất để bọn họ thoát khỏi tình cảnh khốn khó, còn thành hay bại thì phải trông vào may mắn. Hành động lần này của Huyền Minh và Ảo Ảnh thực ra cũng chỉ là một cách thăm dò, bọn họ cũng không dám khẳng định các ngươi có đủ năng lực phá vỡ cấm chế của cửa giới hạn, nhưng tình cảnh hiện nay cho thấy, các ngươi làm được những chuyện mà bọn họ không cách nào hoàn thành.

Lục Vân vẻ mặt nặng nề, nhìn người khổng lồ Thiên Thạch nói:

- Chuyện này ngươi đã sớm biết được, nhưng ngươi lại vẫn khiến bọn ta đi lấy bốn đại thần khí, ngươi cũng có mục đích giống như vậy?

Người khổng lồ Thiên Thạch lắc đầu trả lời:

- Ta hoàn toàn không có ý như vậy, nếu không ta đã không nhắc nhở ngươi không được mang tai nạn đi qua cửa giới hạn.

Lục Vân hừ khẽ, ánh mắt quét qua những người khác, cười lạnh nói:

- Phân tích tình hình hiện nay, bốn đại thần khí là do các ngươi có ý bỏ đi, nhờ tay ta để hội tụ thành một phải không?

Cửu Anh cười âm lạnh nói:

- Ngươi cũng chưa có ngu ngốc, có thể nghĩ được mọi thứ.

Lục Vân ánh mắt băng lạnh, trầm giọng nói:

- Hiện nay bốn đại thần khí đã ở đây, tiếp theo các vị muốn nói thế nào?

Hồn Ma Quân nhìn Lục Vân, đột nhiên lên tiếng:

- Lục Vân, ngươi đối với bọn ta đã có hiểu biết được ít nhiều?

Lục Vân nghi hoặc nhìn y, trầm giọng nói:

- Ngươi có gì thì hãy nói rõ ra!

Hồn Ma Quân cười cười, có phần khổ sở đáp:

- Ngươi biết vì sao trong Song Cực Thiên lại có bốn thế lực mà không phải ba hay là năm không?

Lục Vân sửng người, đang suy tư thì nghe Cửu Anh quát to:

- Đủ rồi, chớ có nói xàm nói bậy!

Hồn Ma Quân hoàn toàn không để ý đến cảnh cáo của Cửu Anh, tiếp tục lên tiếng:

- Bởi vì đây là thế cục Lưỡng Nghi Tứ Tượng, có thể phát huy tối đa uy lực của bốn đại thần khí!

- Câm miệng, ngươi mà còn nói bậy thì ta sẽ tiêu diệt ngươi liền.

Giận dữ nhìn Hồn Ma Quân, Cửu Anh gằn giọng nói. Liệt Sơn thần thú lại xen vào:

- Cửu Anh, ngươi có năng lực gì bọn ta đều biết rõ, không cần phải lãng phí tinh lực ở đây như vậy!

Cửu Anh giận dữ nói:

- Chớ có đắc ý, ngươi cho là các ngươi liên thủ thì ta sẽ không làm gì được các ngươi?

Hừ khẽ một tiếng, Hồn Ma Quân và Liệt Sơn thần thú không thèm để ý đến.

Vua Hắc Vực khuyên bảo:

- Cửu Anh, không nên tức giận, bây giờ bốn đại thần khí đã tề tụ ở đây, ngươi sao phải để ý làm gì.

Hừ giận một tiếng, Cửu Anh phẫn nộ không nói gì. Bách Linh thấy xuất hiện tình trạng căng thẳng, cất tiếng nói:

- Mục đích các ngươi rất rõ ràng, chỉ còn một bước quan trọng cuối cùng sao còn phải che giấu làm gì?

Ảo Ảnh cười lạnh một tiếng, hừ giọng đáp:

- Ngữ khí thật sắc bén, ngươi khẳng định bọn ta sẽ nói cho ngươi biết?

Bách Linh phản bác lại:

- Nếu như chúng ta chẳng biết gì cả, thì có kết quả gì cho các ngươi, tất cả mọi thứ các ngươi làm trước đây chẳng phải uổng phí cả hay sao?

Ảo Ảnh cứng họng, hừ khẽ một tiếng không thèm để ý nữa.

Vua Hắc Vực thấy vậy, cười nói:

- Thực ra bước quan trọng nhất chính là khai mở Cửu Long Khốn Nhật đại trận. Các ngươi muốn quay về lại nhân gian thì phải nhờ vào thần lực của Cửu Long đại trận, chúng ta muốn rời khỏi nơi này cũng phải nhờ vào luồng thần lực này. Vì thế ở một góc độ nào đó, chúng ta có cùng chung mục đích.

Bách Linh cười lạnh đáp:

- Nói như vậy, từ khi chúng ta tiến vào trong thế giới này, mọi thứ gặp phải đều do các ngươi đã thiết kế kỹ lưỡng trước rồi, nhằm mục đích nhờ tay chúng ta để mở đường quay về nhân gian cho các ngươi phải không?

Vua Hắc Vực lắc đầu đáp:

- Ngươi sai rồi, tất cả mọi thứ các ngươi gặp phải ở nơi này đều tùy duyên mà gặp, chúng ta tuy có lòng hỗ trợ thêm lại không có cơ hội thực sự để làm. Đương nhiên, Huyền Minh và Ảo Ảnh chắc không ở trong đám này.

Hừ lạnh một tiếng, Huyền Minh và Ảo Ảnh đều rất không vui, rõ ràng nghe ra được giọng điệu khơi dậy ly gián của vua Hắc Vực.

Lục Vân lúc này đang trầm tư chợt tỉnh lại, ánh mắt nhìn đến người khổng lồ Thiên Thạch, điềm nhiên lên tiếng:

- Bọn họ đã nói nhiều rồi, ngươi chắc cũng phải nói gì đi mới đúng chứ?

Người khổng lồ Thiên Thạch đáp:

- Những chuyện bọn họ nói với ngươi đều không liên quan đến chuyện quan trọng.

Lục Vân cười nói:

- Chuyện này ta đã sớm biết rồi, vì thế mới hỏi ngươi.

Người khổng lồ Thiên Thạch nhìn Lục Vân, trầm giọng nói:

- Lục Vân, ta có thể tín nhiệm ngươi chăng?

Vẻ mặt nghiêm lại, Lục Vân nghiêm túc nói:

- Ngươi thấy thế nào?

Người khổng lồ Thiên Thạch lắc đầu đáp:

- Ta không biết nữa.

Lục Vân nhướng cao chân mày, lạnh nhạt nói:

- Như vậy ngươi chỉ có thể đánh cuộc với vận khí mà thôi.

Người khổng lồ Thiên Thạch do dự không quyết, suy nghĩ một lúc thật lâu rồi khẽ than:

- Cửu Long Khốn Nhật một khi khai mở thì tối đa chỉ có thể đưa đi chín người.

Lục Vân đảo tròn con mắt, trầm giọng nói:

- Ý ngươi nói là bọn họ có ý không nói chuyện này cho ta biết?

Người khổng lồ Thiên Thạch lạnh nhạt đáp:

- Ngươi cho là thế nào? Lục Vân, trời đã không còn sớm nữa, thêm nửa canh giờ thì ngươi sẽ mất đi thời hạn khai mở Cửu Long Khốn Nhật, khả năng tiếp theo phải xảy ra sau một vạn năm.

Nghe vậy biến sắc, Lục Vân lại nói:

- Nếu như thời gian khẩn trương như vậy, bọn họ vì sao không sớm nói ra?

Người khổng lồ Thiên Thạch liếc những người giữa không trung, hừ giọng đáp:

- Bọn họ từng người đều vì tư lợi, chỉ muốn đánh cho ngươi không kịp trở tay.

Ánh mắt lạnh lại, Lục Vân nói:

- Nếu như vậy, ngươi hãy nói cho ta biết làm thế nào để khai mở Cửu Long đại trận.

Người khổng lồ Thiên Thạch lắc đầu đáp:

- Trận này đã khai mở thì kiếp nạn sẽ đến, ta không biết có nên nói cho ngươi hay không.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy cả giận nói:

- Thật là khiến người ta tức chết, nếu như ngươi nói mọi thứ cho chúng ta biết, vì sao lại cố chấp như vậy, để lại một điểm trọng yếu cuối cùng không muốn nói rõ.

Người khổng lồ Thiên Thạch lắc đầu chầm chậm, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Hồn Ma Quân thấy vậy, trầm tư một lúc rồi mở miệng nói:

- Lục Vân, ta có thể nói cho ngươi nguyên nhân Thiên Thạch không muốn nói ra. Nhưng ngươi phải đáp ứng cho ta một chuyện.

Lục Vân hỏi lại:

- Chuyện ào?

Hồn Ma Quân cười cười, có phần kỳ dị đáp:

- Khi trở về, giúp ta mang Liệt Sơn thần thú quay về.

Nghe vậy, Lục Vân sửng sốt, Liệt Sơn thần thú lại phủ định:

- Không cần, người phải quay về là ngươi.

Hồn Ma Quân cười khổ đáp:

- Ta quay về nhân gian bất quá là thêm một tử thần, còn ngươi mới giữ được hy vọng hoàn thành chuyện của ngươi.

Liệt Sơn thần thú thở dài nói:

- Vạn năm trôi qua đã thành tro bụi, tâm nguyện của ta đã sớm chôn vùi trong thế giới dĩ vãng rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.