Thất Giới Hậu Truyện

Chương 580: Nghịch cảnh chân tình – phần 1




Trong thế giới đen tối, Thương Nguyệt nhờ vào ký ức dẫn năm người Lục Vân tiến thẳng đến Hắc Vực. Do không còn ánh sáng của thành Hắc Ám, không có vật tham chiếu cố định, đoàn sáu người Lục Vân bay đi rất lâu rồi, không ngờ lại bị lạc trong bóng tối.

Phát hiện không ổn, Thương Nguyệt lập tức dừng lại, nghi hoặc lên tiếng:

- Kỳ quái, muội nhớ rõ ở quanh nơi này, làm sao …

Bách Linh khẽ ồ một tiếng đáp:

- Muội khẳng định không nhớ lầm chứ?

Thương Nguyệt lắc đầu đáp:

- Muội chỉ tới nơi này một lần, lúc đó cũng không để ý lắm, nhưng nhớ đại khái ở phương hướng này.

Trương Ngạo Tuyết nghe vậy, trầm ngâm đáp:

- Mất đi thành Hắc Ám để tham chiếu, muốn phân biệt phương hướng rõ ràng là có khó khăn nhất định.

Diệp Tâm Nghi nói:

- Đã như vậy, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu.

Hải Nữ duyên dáng lên tiếng:

- Sư thúc, nơi này đen tối như vậy, ngay cả phương hướng cũng không phân biệt được, làm sao bắt đầu từ đầu được?

Diệp Tâm Nghi cười trả lời:

- Chuyện này phải hỏi lại sư phụ của con, huynh ấy chính là thần của Thất giới mà.

Nói rồi nàng liếc Lục Vân, mơ hồ ẩn chứa vài phần tình ý.

Thấy các cô đều nhìn về mình, Lục Vân cười đáp:

- Thực ra muốn phân biệt phương hướng cũng rất đơn giản, nhưng phải cần tìm ra một vật làm gốc để tham chiếu mới được.

Hải Nữ không hiểu, hỏi lại:

- Trong đêm đen tối tăm, làm sao tìm được gốc tham chiếu đây?

Lục Vân cười trả lời:

- Chúng ta ở trên không trung, tự nhiên không dễ tìm được vật làm gốc tham chiếu.

Dứt lời chàng liền nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.

Theo sát phía sau, Diệp Tâm Nghi nhìn quanh, khẽ bảo:

- Mặt đất tuy tốt hơn một chút, nhưng tầm nhìn không rõ, cũng khó mà tiến xa.

Trương Ngạo Tuyết cười đáp:

- Lưu lại một dấu ấn là được rồi, dù sao chúng ta cũng không sợ đắc tội với ai cả.

Tay ngọc khẽ nâng lên, thần kiếm hiện ra, hào quang màu tím phủ quanh mình khiến cho bốn bề hiện lên rõ ràng.

Diệp Tâm Nghi có phần mơ hồ, hỏi ngược lại:

- Dấu ấn? Làm sao lưu lại?

Trương Ngạo Tuyết thanh nhã đáp:

- Dấu ấn bình thường không thể nào kéo dài, nhưng trận pháp lại có thể bảo dưỡng trường kỳ. Chúng ta chỉ cần bố trí một trận pháp là được rồi.

Tâm niệm xoay chuyển, thần kiếm quay về lưu lại một chùm dấu kiếm trên mặt đất hệt như một ngọn lửa đỏ, hình thành một kiếm trận Tứ Tượng phát xuất ra ánh sáng màu đỏ nhạt.

Bách Linh thấy vậy cười nói:

- Biện pháp này rất tốt, chúng ta tự mình chế tạo vật tham chiếu, như vậy sẽ không bị lạc lối, đi thôi.

Có được kiếm trận để tham chiếu, sáu người Lục Vân bắt đầu tìm kiếm Hắc Vực. Trong đó, sáu người chiếu theo địa hình quanh đó, đại khái suy đoán được phương hướng của Hắc Thạch sơn, sau đó mới chạy thẳng đến Hắc Thạch sơn. Nhưng sau khi sáu người bay được không xa, kiếm trận do Trương Ngạo Tuyết lưu lại đột nhiên biến mất không thấy đâu, điều này khiến cho sáu người Lục Vân thất kinh, lập tức dừng lại.

Xoay người nhìn lại bóng tối phía sau, Trương Ngạo Tuyết kinh ngạc nói:

- Kỳ quái, chuyện này là thế nào đây?

Thương Nguyệt suy đoán trả lời:

- Có phải do hoàn cảnh đặc thù của nơi này, khu vực đen tối có tác dụng hấp thu đi nguồn sáng nên đã thôn tính mất ánh sáng do kiếm trận phát xuất hay không?

Diệp Tâm Nghi nói:

- Hay là thử lại một lần nữa xem tình hình thế nào.

Trương Ngạo Tuyết trầm ngâm một lúc, chấp nhận kiến nghị của Diệp Tâm Nghi, bố trí một kiếm trận tại chỗ đó. Sau đó, sáu người lại tiếp tục tiến lên. Nhưng không lâu sau, kiếm trận đó lại biến mất thêm lần nữa.

Đến lúc này, sáu người phát hiện thấy không ổn, liền dừng lại suy xét.

Nhìn khắp mọi nơi, Bách Linh lên tiếng:

- Sự biến mất của kiếm trận hoàn toàn không phải ngẫu nhiên, chúng ta phải tìm cho ra nguyên nhân từ chỗ nào.

Diệp Tâm Nghi chần chừ nói:

- Chúng ta trên đường đến đây hoàn toàn không phát hiện có bất cứ điều gì khác thường, chuyện này sợ là khó tra xét ra rõ ràng.

Thương Nguyệt nhìn Trương Ngạo Tuyết, khẽ cất tiếng hỏi:

- Tử Ảnh thần kiếm có điều gì khác thường?

Trương Ngạo Tuyết khẽ lắc đầu, nghi hoặc trả lời:

- Thần kiếm cảm ứng không thấy có gì khác thường.

Câu này vừa nói ra, mọi người liền chìm vào suy tư, thật ra đây là chuyện như thế nào?

Rất lâu sau đó, Hải Nữ mở miệng nói:

- Sư phụ, con thấy nơi này rất tà đạo, nhưng tà đạo chỗ nào thì lại không nói rõ ràng ra được.

Bên cạnh, Diệp Tâm Nghi cũng bảo:

- Muội cũng thấy có gì đó cổ quái, nhưng mà rất yếu ớt, hoàn toàn không rõ ràng.

Lục Vân không đáp, khuôn mặt anh tuấn vẻ mặt ngưng trọng, trong mắt thỉnh thoảng lấp lánh ánh bảy màu, cho thấy chàng đang thăm dò tình hình, cả năm người còn lại đều ngậm miệng không nói, yên lặng chờ đợi.

Khoảng chừng giây phút sau, Lục Vân khôi phục lại bình thường, khẽ nói:

- Nơi này ẩn chứa rất nhiều thứ ảo diệu, chúng ta bây giờ không có thời gian để khám phá cho rõ ràng được. Trước mắt, chúng ta chỉ cần rời khỏi nơi này mà thôi.

Diệp Tâm Nghi lên tiếng:

- Không có gốc tham chiếu, chúng ta không phân biệt được phương hướng, rời khỏi nơi này bằng cách nào?

Lục Vân cười cười, có phần thần bí trả lời:

- Cái này không khó khăn lắm.

Cất bước tiến lên, Lục Vân toàn thân đột nhiên phát sáng, dưới chân hoa sen đỏ tung tóe, vô số ngọn lửa từ Lục Vân làm trung tâm khuếch tán ra khắp bốn phía, chớp mắt đã hình thành một khu vực đường kính cả dặm đỏ rực, chiếu sáng tình hình quanh đó.

Bách Linh thấy vậy, cười nói:

- Biện pháp thật tốt, chỉ có phần khoa trương một chút.

Thương Nguyệt chế nhạo:

- Huynh ấy đi đến nơi nào mà lại không khoa trương?

Các cô ai cũng cười duyên, nhanh chóng theo Lục Vân rời đi.

Có ánh sáng chiếu rọi rồi, sáu người Lục Vân tốc độ đi rất nhanh, không bao lâu đã đến dưới chân ngọn Hắc Thạch sơn, trước mắt là một ngọn núi lớn cơ hồ dựng đứng.

Thu lại một phần lớn ngọn lửa đỏ, Lục Vân đánh giá tình hình quanh đó, phát hiện quanh mình có gió nhẹ lưu động, trong lòng hơi kinh ngạc. Quay đầu lại, Lục Vân nhìn về phía sau, chỉ thấy trong màn đêm đen ngòm, hàng loạt những tiếng kêu khẽ nối tiếp như sóng chỉ trong chốc lát đã đến trước mắt.

- Cẩn thận!

Trong tiếng la thất thanh, hai tay Lục Vân giang ra, ánh sáng rực rỡ hình thành một lưới sáng phòng ngự đang nhanh chóng triển khai. Cũng đúng lúc đó, cơn lốc đen ngòm cuốn đến gặp phải lưới sáng phòng ngự đóng kín của Lục Vân, lập tức nghiền nát nó, sương khói đen ngòm phủ kín tất cả mọi nguồn sáng. Tiếng gió chói tai, màn đen phủ kín cùng với sức mạnh khủng khiếp không mô tả được liên tục không ngừng cuộn đến. Lục Vân sáu người ở trong đó, ai nấy toàn lực phòng ngự, nhưng do bởi cơn bão táp quá mãnh liệt, Hải Nữ và Diệp Tâm Nghi lập tức bị thổi bay liền.

Khoảng chừng thời gian một tuần trà, cơn bão đen ngòm đột nhiên biến mất, Lục Vân quay mình nhìn quanh mới phát hiện Hải Nữ và Diệp Tâm Nghi đã không còn thấy đâu nữa.

Bách Linh khẽ thở dài, hỏi lại:

- Làm sao bây giờ, phân binh thành hai đường phải không?

Lục Vân nhìn ba người vợ duyên dáng, trầm ngâm đáp:

- Song Cực Thiên quỷ bí hung hiểm, để cho an toàn, các muội ba người thành lập một tổ, chúng ta chia nhau tìm kiếm. Một khi tìm được tung tích của bọn họ rồi liền phát xuất ra ánh sáng chói mắt, ta sẽ lập tức đến đó.

Ba nàng có phần không nỡ, nhưng lại không nói nhiều, hai bên chia ra hai phía bắt đầu tìm kiếm Hải Nữ và Diệp Tâm Nghi.

Rời khỏi ba người vợ yêu, Lục Vân triển khai Ý Niệm Thần Ba cẩn thận tìm kiếm, kết quả phát hiện trong khu vực đen ngòm này có một loại khí tức không biết tên là gì có thể gây nhiễu sóng thăm dò của chàng, khiến Ý Niệm Thần Ba của chàng không cách nào tìm kiếm xa được. Đối mặt với tình hình như vậy, Lục Vân kinh ngạc nhiều mà còn thêm kỳ quái, vừa nâng cao tần suất của Ý Niệm Thần Ba, vừa nhanh chóng tiến lên tìm kiếm trong bóng tối. Khoảng chừng một lúc lâu sau, Lục Vân đến một vùng ven trũng thấp, bất ngờ phát hiện một huyệt động khổng lồ.

Đứng ở bên cạnh huyệt động, Lục Vân thần sắc phức tạp ngầm nói:

- Cửa vào động này đường kính hơn ba mươi trượng, cái này làm sao mà xuất hiện được, bên trong ẩn chứa cái gì đây?

Trong lúc suy nghĩ, Lục Vân đột nhiên cảm ứng được một luồng khí tức yếu ớt xuất hiện sau lưng của chàng.

Quay đầu lại, Lục Vân nhìn xuyên bóng tối phía trước, trầm giọng nói:

- Người nào đó, đi ra đây.

Trong màn đêm, gió nhẹ ập đến, một bóng hình toàn thân đen tuyền hệt như ma quỷ xuất hiện trước mặt của Lục Vân. Nhìn cẩn thận, bóng đen lơ lửng giữa không trung, hai mắt màu đỏ thẫm, phảng phất như một huyệt động không có đáy, có một sự hấp dẫn không tả được, khiến người ta không khỏi mất tự chủ phải nhìn nó.

- Ngươi là ai?

Thanh âm hơi run lên, hệt như tiếng gọi của quỷ ma, trong màn đêm đen ngòm càng khiến người nghe phải lạnh lòng.

Lục Vân dời mắt đi, hỏi ngược lại:

- Còn ngươi là ai?

Bóng đen cười ha hả quái dị rồi âm lạnh đáp:

- Ta chính là Dạ Ma Quỷ Nhãn.

Lục Vân trả lời:

- Cái tên có vẻ dọa người, ngươi chắc là một trong Minh Sát Hung Thần phải không?

Bóng đen cười âm lạnh trả lời:

- Không ngờ ngươi còn có chút kiến thức. Không sai, ta chính là một trong bảy đại hung thần Minh Sát.

Lục Vân khóe miệng khẽ nhếch lên để lộ ra một nụ cười mỉm kỳ lạ, cất tiếng hỏi:

- Bảy đại hung thần? Báo Lang có được liệt vào nhóm đó không?

Dạ Ma Quỷ Nhãn khinh thường đáp:

- Báo Lang còn chưa đủ tư cách.

Lục Vân nói tiếp:

- Thế Hồn Ma Quân thì sao?

Dạ Ma Quỷ Nhãn khẽ ồ lên nói:

- Không ngờ ngươi cũng biết được không ít thứ. Hồn Ma Quân được liệt hàng thứ ba trong bảy đại hung thần, ta đứng hàng thứ năm.

Lục Vân hơi mừng, tiếp tục hỏi:

- Nghe nói trong tay Minh Sát Hung Thần có một tấm lệnh bài, ngươi có biết không?

Dạ Ma Quỷ Nhãn nghe vậy thì mắt lóe lên ánh lạnh như điện, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Ngươi hỏi vấn đề đó để làm gì?

Lục Vân mỉm cười đáp:

- Không có gì, ta chỉ muốn mượn tấm lệnh bài đó để dùng một chút.

Dạ Ma Quỷ Nhãn hừ giọng nói:

- Ngươi cho ngươi là ai, muốn mượn là mượn được sao?

Lục Vân cười tà dị đáp:

- Ta bất quá chỉ là một khách qua đường thôi, nhưng những chỗ ta đi qua thì luôn có rất nhiều chuyện, phát sinh biến hóa rất nhiều.

Dạ Ma Quỷ Nhãn hơi giận nói:

- Cuồng vọng, nơi này không phải là thành Hắc Ám, không thể để cho ngươi tùy ý càn rỡ.

Lục Vân mất đi nụ cười, nghiêm mặt đáp:

- Ngươi biết chuyện của ta ở thành Hắc Ám?

Dạ Ma Quỷ Nhãn hừ hẽ đáp:

- Thành Hắc Ám là nguồn sáng duy nhất trong Song Cực Thiên, chuyện này ta há có thể không biết được.

Lục Vân nghi hoặc hỏi tiếp:

- Nếu biết rồi, ngươi không lo lắng cho bản thân mình, không sợ ta sẽ gây chuyện bất lợi cho ngươi sao?

Dạ Ma Quỷ Nhãn hơi cảnh giác, âm hiểm đáp lời:

- Ngạo Lai ta không hề sợ ngươi. Hơn nữa đây là địa bàn của chúng ta, không phải để ngươi ngông cuồng, còn về thành Hắc Ám, ha ha ha … có một số chuyện hoàn toàn không giống như ngươi suy nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.