Thất Giới Hậu Truyện

Chương 510: Ý ngoại chuyển cơ (Xoay chuyển bất ngờ) – phần 3




Sau một chiêu, Thái Huyền Hỏa Quy hoàn toàn không ngừng lại. Y tiếp tục khống chế Địa Huyền Liệt Diễm triển khai đợt tấn công thứ hai. Lần này, Thái Huyền Hỏa Quy đặt mục tiêu vào Phỉ Vân, Tuyết Nhân, Tiết Phong, Sở Văn Tân, Ứng Thiên Cừu, dự tính lập tức tiêu diệt bọn họ.

Đối mặt với lửa giận tuôn trào, khí hậu nóng bỏng, Phỉ Vân thúc động Long Văn kim địch, dùng niềm tin kiên định vô cùng để triển khai phản kích cực mạnh. Tuyết Nhân bản tính nóng nảy gầm giận không thôi. Khi phát hiện trận thế không ổn, Tuyết Nhân mạnh mẽ đề tụ chân nguyên tàn dư trong cơ thể, thi triển Hỗn Nguyên Phích Lịch thần công, dự tính đỡ thẳng một chiêu này của Thái Huyền Hỏa Quy.

Tình hình Tiết Phong có phần đặc biệt hơn, hắn lợi dụng Huyền Dương thần quyết để hấp thu khí cực dương cực cương trong Địa Huyền Liệt Diễm để sửa chữa lại những kinh mạch bị tổn thương của bản thân, đạt cho được mục đích trị thương. Phương pháp này vô cùng sáng suốt nhưng lại có tính nguy hiểm rất cao, không phải người thường nào cũng có thể thử qua được. Tiết Phong thân là truyền nhân duy nhất của Ly Hận thiên cung, Huyền Dương thần quyết cương mãnh vô cùng, hắn lại có thành tựu rất sâu sắc. Tuy kình khí chân nguyên của Huyền Dương còn có khoảng cách nhất định với Địa Huyền Liệt Diễm, nhưng từ cuộc chiến với Địa Huyền Liệt Diễm hấp thu lấy khí cực dương cũng không phải là chuyện gì khó khăn lắm. Chỉ có một điểm đáng nhắc đến. Tiết Phong khi hấp thu lấy Địa Huyền Liệt Diễm, phải chịu đựng đau khổ do lửa đả thương kinh mạch. Đó là một loại cực hình chua xót, cần phải có nghị lực cứng rắn. Một khi xử lý không tốt sẽ đi vào con đường tẩu hỏa nhập ma, chìm vào chỗ vạn kiếp không ngóc đầu dậy được. Lúc này, thương thế của Tiết Phong đã cơ bản khỏi hẳn, cả người hoàn toàn ở trong Địa Huyền Liệt Diễm, âm thầm dung nhập vào trong đó, khiến cho người ta cảm thấy không tìm được dấu vết. Khi Thái Huyền Hỏa Quy tăng mạnh thế công, gia tăng tần suất của Địa Huyền Liệt Diễm, thân thể Tiết Phong đột nhiên run lên, chịu thương tổn không nhỏ. Nhưng hắn lại cố gắng nén cơn đau như đâm trùy vào lòng, dùng niềm tin kiên định vô cùng chống lại sự tấn công của lửa đỏ.

Sở Văn Tân trường kiếm không dừng, cố gắng phản kích, thân kiếm rực sáng dùng đỏ ngầu như máu, dưới tác dụng của khí nóng liền xuất hiện dấu hiệu chảy dẻo. Phía sau, Lâm Phàm và Đồ Thiên vẫn hôn mệ như cũ, hai người đã bị trọng thương trong đợt công kích đầu tiên, lúc này chỉ còn hấp hối. Sở Văn Tân vì chiếu cố đến hai người mà cần phải tiêu phí một lượng lớn tinh lực nhằm phòng ngự. Nhưng Sở Văn Tân sớm đã như tên bay hết tầm, gã cũng chỉ gần như nhờ vào một luồng dũng khí mà thôi, khi Thái Huyền Hỏa Quy toan tính công kích, gã liền kêu thảm một tiếng, bị hất bay đi lập tức. Thời khắc đó, Sở Văn Tân bị trọng thương rời vào tình cảnh khốn khó, trường kiếm trong tay vỡ nát, thân thể bị ngọn lửa nuốt chửng, miệng phát ra tiếng kêu thê lương. Lâm Phàm và Đồ Thiên mất đi phòng ngự, thân thể cũng nhanh chóng bị bốc cháy. Cơn đau khiến hai người lập tức tỉnh táo trở lại.

Đối mặt với cuộc diện tàn khốc, Lâm Phàm nổi lên dũng khí, dùng sức mạnh yếu ớt thúc động Phi Long đỉnh phát xuất một kết giới phòng ngự đơn bạc, tạm thời bảo vệ được bản thân mình cùng với Đồ Thiên không bị lửa đỏ nuốt chửng. Còn kết giới này có thể duy trì được bao lâu, Lâm Phàm bản thân cũng không biết thế nào.

Cách đó vài chục trượng, Ứng Thiên Cừu bị lửa đó nuốt lấy, trong tình trạng không thể phản kháng, chỉ có thể tiếp nhận tử thần đang ập xuống. Nhưng thân là một kẻ tuổi trẻ dã tâm bừng bừng, Ứng Thiên Cừu có sức ham sống rất mãnh liệt, trong tình hình vạn bất đắc dĩ, hắn bị ép phải chọn một phương án không hề muốn chính là Thiên Ma Giải Thể. Thân là đệ tử của Ma Thần tông, Ứng Thiên Cừu đều có hiểu biết đối với rất nhiều pháp quyết của Ma tông. Trong tình hình không còn đường để tháo chạy, hắn chỉ có thể bỏ đi thân thể, tăng cường sức đề kháng của nguyên thần, hy vọng có thể chống đỡ được, tìm cơ hội thoát khỏi tình cảnh khốn cùng.

Trước đây, Ứng Thiên Cừu đã từng nghĩ đến vấn đề này. Lúc đó, hắn trong lòng còn hy vọng may mắn, không nỡ bỏ đi cơ thể huyết nhục hãy còn trẻ tuổi mà anh tuấn. Hiện nay, khi cái chết đến gần, không còn chọn lựa nào khác, Ứng Thiên Cừu tuy trong lòng đầy bất cam, lại cũng không thể không làm như vậy. Ứng Thiên Cừu gào lên một tiếng, thu lại những phòng ngự phí công vô ích, thân thể thon dài bị lửa đỏ nuốt chửng, miệng phát ra những tiếng kêu thê lương. Thanh âm ri ri mô tả sự thực tàn khốc. Ứng Thiên Cừu gào đến rách tim xé phổi, tiếng kêu gào kéo dài một lúc lâu thì thân thể mới bị lửa đỏ đốt cháy hầu như không còn gì. Thời khắc đó, Ứng Thiên Cừu lợi dụng Ma tông pháp quyết, đem cơ thể huyết nhục bị đốt cháy chuyển hóa thành năng lượng hấp thu vào trong nguyên thần của hắn, tăng cường mạnh mẽ sức đề kháng của nguyên thần, rồi bám vào trên đoản kiếm, bay tới bay lui giữa không trung để né tránh sự tấn công của nhiệt độ cao.

Đối với những phản ứng khác nhau của những người có mặt, Thái Huyền Hỏa Quy phát ra tiếng cười lạnh lùng tàn khốc, ngạo nghễ nói:

- Đừng gấp, đây mới là bắt đầu thôi. Cuộc vui còn ở bên sau, đảm bảo các ngươi sẽ được mở rộng tầm mắt.

Khi lời nói vang lên, khu vực lửa đỏ bao trùm có tiếng sét không ngừng. Đất nứt, núi sụp, vài chục cột lửa từ dưới đất phun lên, cùng với đá vụn bùn đất hệt như động đất của núi lửa. Thời khắc đó, ngọn lửa đỏ rực bao trùm cả mặt đất. Một lượng lớn tầng băng nhanh chóng tan chảy, dưới tác dụng của nhiệt độ cao hóa thành sương mù tản ra khắp chung quanh. Mặt đất, lửa đỏ cuồn cuộn phân bố khắp nơi, phối hợp với lửa đỏ giữa không trung, hình thành một khu vực rực lửa, bắt đầu hủy diệt tất cả mọi sinh linh. Ở trong hoàn cảnh như vậy, Triệu Ngọc Thanh kinh hãi giận dữ vô cùng, nhanh chóng đỡ lấy thân thể của Băng Tuyết lão nhân và Phương Mộng Như, bay thẳng vào không trung. Phỉ Vân thúc động pháp quyết, ánh vàng kim rọi chiếu khắp nơi. Hắn lợi dụng khí thế cực to lớn của Long Văn kim địch để phòng ngự hết sức khó khăn.

Tình hình Tiết Phong có phần tốt đẹp hơn. Hắn sau khi vượt qua được thời khắc gian nan, thân thể nhanh chóng hấp thu một lượng lớn chân nguyên liệt hỏa, không những khôi phục được thực lực, còn có phần tăng thêm. Tuyết Nhân nhờ vào Hỗn Nguyên Phích Lịch thần quyết, tạm thời không có gì đáng ngại lắm. Sở Văn Tân do bởi biến hóa của hoàn cảnh mà chìm vào tình cảnh nguy hiểm bị lửa đỏ thiêu đốt thân mình. Lâm Phàm và Đồ Thiên tình thế nguy ngập. Hai người toàn nhờ vào ý niệm yếu ớt của Lâm Phàm để chống đỡ, đã đến mức mành chỉ treo chuông. Đối với Ứng Thiên Cừu, tình hình của hắn có tốt hơn mấy người Đằng Long cốc một chút, nhưng cũng không xông qua được bao vây của Địa Huyền Liệt Diễm, chỉ có thể vùng vẫy giãy chết, tranh đấu với tử thần.

Trong chỗ núp, Linh Hoa do những chuyện xảy ra với Lâm Phàm mà nóng nảy vô cùng, vài lần đề nghị xuất hiện hỗ trợ, nhưng đều bị Tuyết Sơn thánh tăng ngăn cản lại. Khi Thái Huyền Hỏa Quy thúc động Địa Hỏa Liệt Diễm, mấy người ẩn mình ở chỗ khe nứt của tầng băng cũng bị kiếp nạn ập xuống, rối rít né tránh sự tấn công của Địa Hỏa Liệt Diễm. Lúc này, tầng băng hóa thành nước chảy vào trong lòng đất. Khe nứt của đất dưới sự đốt nóng của ngọn lửa cũng ào ào sụp xuống, đất bùn và đá vụn tràn đầy mặt đất, khiến cho mặt đất vốn gập ghềnh không phẳng dần dần bằng như mặt nước. Đến lúc này, mấy người Tuyết Sơn thánh tăng chẳng khác gì bị chôn dưới lòng đất, chịu đựng sự đốt nóng của lửa đỏ trên mặt đất cùng với sự tấn công của lửa dưới lòng đất. Bọn họ trước hết phải hóa giải nguy nan của bản thân, sau đó còn gì mới có thể lo lắng cho an nguy của những người khác.

Trên mặt đất, lửa đỏ cứ mãi kéo dài liên tục. Tiếng la thất thanh, tiếng kêu thảm, tiếng rống giận dữ vang mãi không thôi, tạo thành một khúc nhạc tử vong. Khi cơ thể huyết nhục của Sở Văn Tân đã bị tiêu diệt, nguyên thần liền bị ngọn lửa đỏ luyện hóa. Lâm Phàm sau khi duy trì được rất lâu, cuối cùng cũng hao hết chân nguyên, liền im lặng nhắm mắt lại.

Thời khắc đó, tử thần bao trùm Lâm Phàm, tấn công Đồ Thiên, bức bách Tuyết Nhân và Phỉ Vân, uy hiếp Ứng Thiên Cừu và Triệu Ngọc Thanh. Tiết Phong toàn thân lửa đỏ, tâm thần an bình. Khi hắn phát hiện khí tức của Lâm Phàm bắt đầu tiêu tan, Tiết Phong lập tức từ trên trời hạ xuống bên người Lâm Phàm, đưa tay phải áp vào trên đỉnh đầu của hắn, liên tục không ngừng truyền chân khí vào. Tiết Phong kịp thời chạy đến, cứu vãn được một mạng của Lâm Phàm. Nhưng khi đối mặt với khí thế ngạo nghễ như cầu vồng rực sáng trên trời của Thái Huyền Hỏa Quy, nỗ lực của Tiết Phong cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi, nhưng hắn lại không chịu thôi.

- Nhân loại ngu xuẩn, tình cảm đáng cười. Đây chính là nhược điểm lớn nhất của các ngươi, định sẵn các ngươi phải bại không nghi ngờ gì nữa.

Trong tiếng cười lạnh lùng, Thái Huyền Hỏa Quy đột nhiên lạnh mặt lại, một luồng sát khí lạnh lẽo lập tức ập đến cùng với lửa đỏ đầy trời ập xuống hệt như Thái Sơn đè đầu. Thời khắc đó, Thái Huyền Hỏa Quy ngưng đọng cả khu vực, ngọn lửa quay cuồng lập tức đóng băng lại, xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ hiếm thấy. Giữa chiến trường, mỗi người có vẻ khác nhau, mặt nhưng đóng băng vào lúc đó, phảng phất như một tượng gỗ vậy, hoàn toàn bị Thái Huyền Hỏa Quy khống chế. Hoàn thành bước này rồi, Thái Huyền Hỏa Quy hừ khẽ nói:

- Chơi với các ngươi đã lâu rồi, cũng đến lúc kết thúc mọi thứ. Từ biệt những người các ngươi đã từng quen biết đi.

Lời còn vang bên tai, không gian ngưng đọng đột nhiên vỡ ra, một luồng sức mạnh cực mạnh cực cứng, cực cương cực mãnh hệt như một sóng ánh sáng khuếch tán vậy, đến nơi nào thì không gì chống nỗi, bắt đầu triển khai hành trình hủy diệt.

Đối mặt với công kích như vậy, Triệu Ngọc Thanh kinh hãi giận dữ vô cùng, miệng rống to một tiếng, mạnh mẽ đánh nát sức mạnh trói buộc không gian của Thái Huyền Hỏa Quy, thi triển phòng ngự mạnh mẽ nhất. Lúc này, một luồng sáng màu vàng kim từ trên người Triệu Ngọc Thanh hiện ra, mang theo khí thánh khiết đột nhiên tản ra, hình thành một màn hào quang phòng hộ quanh đó, bao trùm tất cả những người Đằng Long cốc vào trong. Cũng đúng lúc đó, sóng ánh sáng hủy diệt do Thái Huyền Hỏa Quy phát ra đang nhanh chóng ép gần đến. Ánh sáng màu đỏ rực và màu vàng kim chớp mắt đã chạm nhau, lập tức phát nổ hủy diệt, tạo nên những phản ứng liên hoàn.

Đối mặt với phòng ngự của Triệu Ngọc Thanh, sóng ánh sáng do Thái Huyền Hỏa Quy phát ra sắc bén như đao, tuy gặp phải một chút ngăn cản, nhưng nhanh chóng công phá được phòng tuyến của Triệu Ngọc Thanh, tác dụng lên người những người khác. Thời khắc đó, Tuyết Nhân kêu thảm một tiếng, lập tức bị hất bắn tại chỗ, tình hình vô cùng nguy ngập. Phỉ Vân nhờ vào sức mạnh của Long Văn kim địch, tuy hóa giải được phần lớn công kích, nhưng bộ phận còn lại vẫn mạnh đến kinh người, đánh cho Phỉ Vân phun máu tươi, rơi thẳng từ trên không xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.