Thất Giới Hậu Truyện

Chương 499: Xảo diệu ứng phó địch nhân – phần 4




Đối mặt với tình hình này, Vũ Điệp né nặng tìm nhẹ, dùng phương thức yếu thế khiến cho Thải Điệp tiên tử bị ảo tưởng. Sau đó, Vũ Điệp ngầm thúc động khí huyền băng, dùng Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết làm vũ khí, từ ngoài vào trong bố trí tầng tầng kết giới, thực thi kết ấn đóng băng. Lúc đó, ánh sáng màu trắng bạc nhanh chóng hội tụ, hình thành một kết giới ánh sáng trong suốt to nhỏ chừng vài chục trượng, hệt như một quả cầu băng đang nhanh chóng thu nhỏ lại. Phát hiện được khí hậu lạnh xuống, Thải Điệp tiên tử vẻ mặt hơi biến sắc, lập tức hiểu được ý định của Vũ Điệp liền bắt đầu phát động phản kích.

Tay ngọc khẽ phất, mười ngón tay cong cong, hai tay Thải Điệp tiên tử bắt chéo phát ra sợi tơ nhiều màu, tập trung triển khai công kích vào một điểm. Ban đầu, Câu Hồn ti tuyến gặp phải kết giới huyền băng lập tức bị đóng băng lại, không phát huy được uy lực. Sau đó, theo mật độ của Câu Hồn ti tuyến càng lúc càng nhiều, từng chút từng chút tích lũy sức mạnh, từ đó hình thành một luồng sức mạnh tập trung thành đường có lực phá hủy cực lớn, thẳng thắng đánh nát thế công phong tỏa của Vũ Điệp, nhưng lại hoàn toàn không chiếm được chút tiện nghi nào.

Té ra, khi Thải Điệp tiên tử đánh xuyên qua được kết giới đang thu nhỏ lại, áp lực bên trong kết giới có thể tiết ra bên ngoài, nhưng cả kết giới chớp mắt đã thu nhỏ lại, khiến cho Thải Điệp tiên tử còn chưa kịp thoát thân đã bị khí huyền băng nồng đậm đông kết lại thành một cây băng. Kết cục như vậy không như mong muốn, hoàn toàn vượt ra ngoài dự tính của Thải Điệp tiên tử, khiến nàng kinh sợ vô cùng. Gầm nhẹ một tiếng, Thải Điệp tiên tử phá vỡ tầng băng trên người, đợi đến khi khôi phục được tự do, đợt công kích mới của Vũ Điệp đã đến gần.

Do mất đi tiên cơ, Thải Điệp tiên tử phòng ngự không kịp, chỉ đành cố gắng thẳng thắn đỡ lấy chưởng lực của Vũ Điệp, lập tức bị đánh bay tại chỗ. Một chiêu thành công, Vũ Điệp thừa thắng xông lên truy kích, lòng bàn tay ánh lạnh lóe lên, khí cực lạnh điên cuồng xông đến, chỉ trong chốc lát đã đóng băng khu vực phương viên vài trăm trượng. Ở trong chỗ nguy hiểm, Thải Điệp nôn nóng vô cùng, hai tay mười ngón múa lên, những sợi tơ màu sắc khác nhau gấp khúc đan lại, hình thành một lưới sáng phức tạp, bao phủ xung quanh bản thân lại.

Nhìn từ xa xa, lưới sáng đó lại như một cái kén của côn trùng, đang không ngừng dày thêm, không ngừng đặc lại để ngăn cản khí cực lạnh xâm nhập. Rất nhanh, bên ngoài cái kén băng lạnh ngưng tụ, một quả cầu băng khổng lồ nhanh chóng thành hình, chớp mắt đã rơi thẳng xuống mặt đất phát ra một tiếng ầm long trời lở đất. Nhìn quả cầu băng trên mặt đất, Vũ Điệp cau mày, sau khi chần chừ một lúc, lại tiếp tục thúc động pháp quyết, tụ tập khí băng lạnh chung quanh tác dụng lên quả cầu băng, tiếp tục nuốt lấy phòng ngự của Thải Điệp tiên tử.

Bên này, Dao Quang nghênh chiến với Đằng Phi, tình hình vô cùng kịch liệt, vượt hẳn cuộc chiến giữa Vũ Điệp và Thải Điệp tiên tử. Vừa bắt đầu, Đằng Phi chọn lựa né nặng tìm nhẹ, bởi vì y hoàn toàn không thật lòng muốn hỗ trợ Thiên Tàm, y chỉ vì sự sinh tồn mà thôi. Vì thế, Đằng Phi bảo lưu thực lực, không có lòng tranh đấu sinh tử với Dao Quang. Nhưng Dao Quang là hạng người không phải vậy, nếu hắn đã ra tay đối địch thì luôn muốn đưa địch thủ vào đất chết, làm sao có thể cho phép Đằng Phi có lòng mong may mắn như vậy được.

Mâu thuẫn đối lập phá vỡ cân bằng giữa hai bên. Khi Đằng Phi không thể nào né tránh, Dao Quang với thế công đến gần, một trận chiến sinh tử từ đó bắt đầu. Thời khắc đó, Đằng Phi gầm giận một tiếng, hai cánh trên lưng đột nhiên giang ra, bộc phát luồng kình lực đáng sợ mạnh mẽ hất Dao Quang lùi lại. Vỗ cánh bay lên, Đằng Phi tức giận trừng Dao Quang, gằn giọng nói:

- Ngươi thật sự muốn quyết đấu sinh tử?

Dao Quang vẻ mặt âm hiểm, giọng lạnh lùng nói:

- Băng Nguyên yên tĩnh chính là đất chết. Nếu như ngươi dám đến đây, thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Khuôn mặt Đằng Phi xù lông có phần đau thương, giận dữ trả lời:

- Chọc giận ta, ngươi sẽ hối hận!

Dao Quang hừ khẽ một tiếng, thẳng thừng đáp trả:

- Gặp phải ta, cũng tính là ngươi xui xẻo...

Cơn đau như vỡ tim đâm vào trung khu thần kinh của Đằng Phi, sau khi y nhìn thấy kết quả rõ rồi, miệng đột nhiên kêu lên một tiếng điên cuồng có mấy phần bất cam và chấn động. Thời khắc đó, tiếng kêu của Đằng Phi che phủ tất cả mọi thứ. Khi thanh âm mất đi, Dao Quang đột nhiên rên lên một tiếng, toàn thân lùi hẳn lại vài trượng, khóe miệng tươm một vết máu. Té ra, vừa rồi Đằng Phi trong lúc kêu lên điên cuồng, tay trái đột nhiên đánh ra cùng với sức mạnh rung chuyển trời đất, một quyền đánh trúng vào ngực của Dao Quang, khiến hắn bị đánh bay tại chỗ.

Tung mình đuổi theo sát, Đằng Phi vẻ mặt dữ tợn, gằn giọng nói:

- Muốn giết ta, ngươi phải trả giá rất lớn mới được!

Hai cánh giang ra, cuồng phong đột ngột nổi lên, cơn gió lốc không hề có dấu hiệu báo trước từ trên trời hạ xuống, lập tức cuốn lấy Dao Quang. Rống to một tiếng, Đằng Phi không hề chậm lại, chớp mắt cũng tung mình vào trong cơn lốc, lập tức biến mất không thấy đâu cả. Từ xa xa, Giang Thanh Tuyết thấy vậy, vẻ mặt lập tức nóng nảy, bất an lên tiếng:

- Bát Bảo, ngươi hãy nhanh đi hỗ trợ Dao Quang, nơi này để cho ta lo.

Kêu lên khe khẽ, Bát Bảo hoàn toàn không ra tay, cứ yên lặng đứng nguyên tại chỗ. Giang Thanh Tuyết nóng nảy vô cùng, rất muốn xông đến hỗ trợ Dao Quang, nhưng nghĩ đến Thiên Lân đang bên mình, nàng chỉ đành thở dài nhè nhẹ, áp chế nóng nảy trong lòng của mình. Giữa chiến trường, cơn lốc xoáy đục ngầu co duỗi không ngừng, khi thì bành trướng to ra, lúc lại thu nhỏ mình lại, khiến người ta không đoán được tình thế phát triển thực thế nào. Ở trong cơn lốc xoáy, Dao Quang không tự điều khiển được mình, bị sức gió mãnh liệt làm cho chuyển động rất nhanh, thần trí có phần mê mẩn. Đằng Phi theo sát đuổi đến, thân thể cũng chịu ảnh hưởng nhất định nhưng bắt chặt lấy khí tức của Dao Quang, nỗ lực tiếp cận với gã.

Rất nhanh, Đằng Phi lợi dụng cánh trên lưng điều chỉnh vị trí đến gần Dao Quang, hai tay múa lên rất nhanh, tung quyền mạnh mẽ liên tục đánh vào thân thể của Dao Quang, phát động công kích như điên như cuồng. Cơn đau khiến thần trí Dao Quang tỉnh lại, khi ý thức được tình thế bất lợi, Dao Quang nghiến răng dùng tinh thần dị lực làm vũ khí, nhanh chóng phát động phản kích. Lúc đó, Đằng Phi kêu thảm thê lương nhưng vẫn không hề giảm bớt, cố gắng nén cơn đau, múa hai tay phát động công kích oán độc.

Dao Quang hơi kinh hãi, ngạc nhiên trước sự ngoan cường của Đằng Phi, chỉ đành phải tăng thế công lên, tỉ thí sức chịu đựng với Đằng Phi. Rất rõ ràng, đây là cuộc chiến tranh lưỡng bại câu thương, ai có thể kiên trì đến cuối cùng thì người đó sẽ thu được thắng lợi. Đối với Dao Quang, gã từ nhỏ tâm trí đã kiên định, một khi đã hạ quyết tâm thì tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua. Mà Đằng Phi thân là một trong bốn đại hung thần của Hắc Ngục sâm lâm, thực lực mạnh mẽ tuy có kém Dao Quang một chút, lại có rất nhiều tuyệt mật người ta chưa biết.

Hiện nay, Đằng Phi lửa giận bừng bừng, bỏ đi ý niệm thoát chạy, một lòng muốn giết chết Dao Quang để tiết đi mối hận trong lòng. Vì hoàn thành mục đích này, Đằng Phi không còn che giấu gì cả, lợi dụng ưu điểm bản thân để triển khai công kích sắc bén mà nhanh nhạy. Đối mặt với tình hình như vậy, Dao Quang không hề thích ứng được, nhanh chóng rơi vào khó khăn, mất đi tiên cơ. Nhưng dù sao Dao Quang không phải là người thường, tinh thông rất nhiều pháp quyết hai giáo Phật Ma, sau khi nhận định rõ tình thế rồi, gã trước tiên bố trí kết giới phòng ngự, sau đó mới thi triển Ma tông pháp quyết, dùng thuật quỷ bí để triển khai phản kích.

Ban đầu, tinh thần dị lực do Dao Quang phát ra hoàn toàn không thu được hiệu ứng vốn có, còn chưa tạo được ảnh hưởng quá lớn đối với Đằng Phi. Sau đó, theo thời gian trôi qua, Dao Quang lần lượt gia tăng thực lực, tinh thần dị lực kia xem ra vô hình cuối cùng đã phá giải được phòng tuyến của Đằng Phi, triệt để đánh vỡ bộ mặt cứng rắn của y. Thời khắc đó, Đằng Phi khuôn mặt uốn éo, cơn đau như đâm vào tim khiến y điên cuồng gào thét, hai tay cào cấu lên tóc mình điên cuồng, thần trí hoàn toàn chìm vào tình trạng điên khùng.

Lúc này, cơn lốc xáy từ từ tan đi, Đằng Phi từ trên trời rơi xuống, đau đớn co rút mình lại, không ngừng quay cuồng trong băng tuyết. Thân là một kẻ mạnh trong Hắc Ngục sâm lâm, Đằng Phi có nhiều phương diện vượt hơn người thường. Nhưng đối với tinh thần dị lực của Ma tông, lại chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất để phòng ngự, thiếu đi phương thức hợp lý, thế cho nên làm nhiều hiệu quả thấp, cuối cùng rơi vào tình cảnh như vậy. Lơ lửng giữa không trung, Dao Quang vừa vận khí trị thương, vừa tiếp tục thúc động Tâm Dục Vô Ngân để triển khai công kích liên hồi.

Trên mặt đất, Đằng Phi lăn lê bò toài, đau khổ vô cùng, tiếng kêu thảm thiết vang đến tận trời cao, khiến cho trận chiến đấu càng thêm mấy phần thê lương. Chăm chú nhìn địch nhân, Dao Quang hai mày cau lại, trong lòng dâng lên một sự nghi ngờ. Với thực lực của Dao Quang, sớm đã đến mức giết người vô hình. Vì sao Đằng Phi sau khi thảm bại rồi còn có thể bảo trì được đặc tính ngoan cường của sự sống? Nghĩ đến đây, Dao Quang nhẹ nhàng hạ xuống, tay phải từ từ đẩy ra, lòng bàn tay ánh vàng kim hội tụ lại.

Thời khắc đó, Dao Quang để tăng việc đả kích Đằng Phi thêm lên, đã thi triển Hàng Ma tâm ấn của Phật môn, chuẩn bị phong ấn kinh mạch Đằng Phi, sau đó mới giết chết y. Đối mặt với việc Dao Quang đến gần, Đằng Phi dường như không hề phát giác, vẫn tiếp tục lăn lộn không ngừng trên mặt đất, miệng phát ra tiếng kêu thê lương. Ánh vàng kim lóe lên, Phật ấn nhập vào. Một chưởng của Dao Quang ấn lên ngực của Đằng Phi, một lượng lớn ánh Phật ào ào ập đến hệt như tầng băng đông lại, chớp mắt đã phong ấn được thân thể của Đằng Phi.

Đến lúc này, tiếng kêu thảm của Đằng Phi dừng lại, thân thể vẫn giữ nguyên tư thế lăn lộn, bị đông cứng trên mặt tuyết. Dao Quang thở phào nhẹ nhõm, lùi lại vài thước, quay đầu nhìn qua tình hình chiến trường, ánh mắt toát ra vài phần ưu tư. Theo tình hình trước mắt, cuộc chiến giữa Tân Nguyệt và Thiên Tàm thì Tân Nguyệt đang chiếm thế chủ động. Vũ Điệp và Thải Điệp tiên tử tình trạng không rõ ràng. Mẫu Đơn và Hoa Hồng liên thủ đấu với Thiên Tàm lão tổ, tuy tạm thời vây khốn được đối phương nhưng lại không biết có thể kiên trì đến lúc nào? Còn đối với Lâm Y Tuyết, giữa nàng và Tỏa Hồn truy đuổi nhau, xem ra nàng có vẻ chiếm được thế thượng, nhưng thực tế lại không làm gì được Tỏa Hồn.

Dao Quang quay lại nhìn Đằng Phi, trong mắt toát ra sự do dự, suy xét phải xử trí địch nhân thế nào đây. Trước đây, một chưởng kết thúc là phương thức tốt nhất, nhưng Dao Quang lại có ý nghĩ khác, vì thế chìm vào trầm tư. Giây lát sau, Dao Quang đã có chủ ý, chộp lấy thân thể khổng lồ của Đằng Phi bay thẳng đến Bát Bảo. Giang Thanh Tuyết thấy tình hình như vậy, lộ nụ cười mỉm, hỏi:

- Dao Quang, đệ đây là ...

Bật cười điềm nhiên, Dao Quang đáp:

- Con thú này giết đi thật đáng tiếc, chúng ta có thể đổi phương thức để tiêu diệt địch nhân.

Giang Thanh Tuyết nghi hoặc nói:

- Phương thức thế nào?

Dao Quang bật cười kỳ dị, vứt Đằng Phi đang cứng đờ cho Bát Bảo, sau đó cười khẽ đáp:

- Chuyện này phải xem bản lĩnh của Bát Bảo thế nào. Bây giờ tỷ hãy đưa Thiên Lân cho đệ, sau đó bay lên trên người Bát Bảo đi.

Giang Thanh Tuyết vẻ mặt hiếu kỳ, cất tiếng hỏi:

- Đệ chơi trò gì đây?

Dao Quang cười đáp:

- Chớ gấp, đợi chút nữa tỷ sẽ hiểu rõ mọi thứ.

Giang Thanh Tuyết hơi chần chừ một chút, sau đó giao Thiên Lân lại cho Dao Quang trông nom, bản thân mình bay lên trên lưng của Bát Bảo, mặt không hiểu gì cả. Khẽ kêu một tiếng trầm, Bát Bảo tung mình lên, mang theo Đằng Phi và Giang Thanh Tuyết lên trên tầng mây, thoát khỏi tầm nhìn của mọi người. Ở đó, Bát Bảo ném Đằng Phi ra, lưng cõng Giang Thanh Tuyết bay lên đầu Đằng Phi, phát xuất mười sáu chùm sáng giữ chặt lấy thân thể của Đằng Phi.

Lúc này, Đằng Phi đã phá vỡ phong ấn Phật pháp của Dao Quang, khôi phục tự do cho bản thân. Đối mặt với sức trói buộc của Bát Bảo, Đằng Phi kêu lên điên cuồng, sự khiếp sợ trong lòng không che dấu được. Giang Thanh Tuyết đứng trên lưng của Bát Bảo, nhìn vẻ mặt kinh hoàng bất an, cố gắng giãy dụa của Đằng Phi thì trong lòng rất nghi hoặc, không hiểu được Bất Bảo làm thế nào mới có thể thu thập được địch nhân này. Cảm nhận sự kháng cự của Đằng Phi, Bát Bảo đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, thân thể thuận thế chuyển động, mười sáu luồng sức mạnh đột nhiên thu nhỏ lại, lập tức giữ cố định Đằng Phi ở bên dưới mình, không thể nào động đậy.

Đồng thời, Giang Thanh Tuyết trên lưng của Bát Bảo cũng được tám luồng sức mạnh đỡ lên, cả người xoay tròn giữa không trung, toàn thân ánh sáng hội tụ, vô số linh khí từ trong cơ thể Bát Bảo tuôn ra truyền vào trong người của Giang Thanh Tuyết. Đến lúc này, Giang Thanh Tuyết đột nhiên tỉnh ngộ, hiểu rõ Bát Bảo đang tăng cường tu vi cho bản thân. Nhưng Đằng Phi ở bên dưới đang đóng vai trò như thế nào thì Giang Thanh Tuyết lại không rõ lắm. Thực ra, Dao Quang sở dĩ không giết chết Đằng Phi là muốn nhờ vào sức lực của Bát Bảo, chuyển thực lực kinh người của Đằng Phi vào trong Giang Thanh Tuyết để tăng cường tu vi cho Giang Thanh Tuyết.

Lúc này, Bát Bảo đang lợi dụng năng lực của bản thân, vừa nuốt lấy nguồn lực lượng của Đằng Phi, vừa tịnh hóa luồng sức mạnh đó, rồi mới chuyển vào trong cơ thể của Giang Thanh Tuyết. Đây là một quá trình phức tạp, Bát Bảo từ trong đó cũng thu được lợi ích, nhưng chỗ tốt nhất thì Giang Thanh Tuyết đoạt được. Còn về Đằng Phi, tuy y cực lực giãy dụa, liều mạng kháng cự, nhưng đối mặt với thần thú như Bát Bảo, y cũng không thể nào chống được, chỉ có thể phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết mô tả sự bất hạnh của bản thân mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.