Thất Giới Hậu Truyện

Chương 471: Nhất niệm chi soa (Chỉ một ý nghĩ mà sai lầm)




Trải qua hai ngày thả lỏng, mọi người trong Đằng Long cốc tâm tình ổn định, đại bộ phận đã thoát khỏi không khí đau thương, khôi phục lại vẻ bình thường.

Sáng sớm, một trận chấn động mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện khiến mọi người rung động trong lòng, sau khi trải qua hơn nửa nén hương bị chấn động, mọi người vẻ mặt vốn bình tĩnh lại hiện lên sắc mặt nặng nề, mọi người tập trung ở Đằng Long phủ, chờ đợi cốc chủ Triệu Ngọc Thanh xuất hiện. Giây lát sau, Tuyết Sơn thánh tăng cùng với Triệu Ngọc Thanh xuất hiện trong Đằng Long phủ, mọi người lập tức yên tĩnh trở lại, quan sát vẻ mặt của Triệu Ngọc Thanh. Vừa mới nhìn, mọi người đều cảm thấy hơi kinh ngạc, Triệu Ngọc Thanh vốn điềm tĩnh thoải mái, vẻ mặt tuy vẫn nở nụ cười mỉm lại cố sức mà không giấu được ưu tư. Phương Mộng Như thấy vậy rất là kinh ngạc, khẽ hỏi:

- Đại sư huynh, người …

Bật cười thản nhiên, Triệu Ngọc Thanh cắt ngang:

- Ta cũng là người mà, làm sao không có thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố được. Cơn động đất vừa rồi mọi người cũng đã cảm nhận rồi, cường độ càng lúc càng mạnh mẽ, Đằng Long cốc phỏng chừng cũng chống đỡ không còn được bao lâu nữa rồi. Vì suy nghĩ đến an toàn của mọi người, bắt đầu từ hôm nay, mọi người có mặt đều phải rời khỏi đáy cốc, tạm thời bố trí ở cửa cốc để tránh phát sinh tổn thương không cần thiết.

Đại trưởng lão Băng Thiên vừa nghe lập tức phản đối:

- Đằng Long cốc chính là biểu tượng của Băng Nguyên, chúng ta làm sao có thể vì chút động đất mà bỏ nó đi được?

Triệu Ngọc Thanh giải thích:

- Sư thúc chớ nên tức giận, người ngồi nơi này hơn nửa không phải là người của bản cốc, chúng ta phải suy tính cho họ, phải tính toán đến an toàn cho bọn họ. Hơn nữa, chúng ta cũng không phải là bỏ đi khỏi Đằng Long cốc mà tạm thời đến cửa cốc canh giữ, đối với danh dự của Đằng Long cốc sẽ không có ảnh hưởng chút nào.

Băng Thiên nghe vậy chần chừ một lúc, sau đó gật đầu đồng ý. Những người khác thấy vậy cảm giác kinh ngạc, nhưng Đại trưởng lão thân phận tối cao như Băng Thiên đã đồng ý rồi, thì bọn họ còn có thể nói thế nào đây?

Thấy mọi người không có ý kiến gì, Triệu Ngọc Thanh dặn dò ăn cơm. Bữa ăn sáng này đối với mọi người có thể nói là có ý nghĩa sâu sắc, nhưng rất nhiều người lúc đó còn hoàn toàn chưa ý thức được. Cơm nước xong, Triệu Ngọc Thanh để cho mọi người thu thập, rồi sau đó tập hợp ở cửa cốc. Lúc này Tuyết Hồ đột nhiên nói:

- Cốc chủ, gấu Bắc Cực đêm qua ra khỏi cốc đến giờ cũng chưa thấy trở về, không biết có gặp phải nguy hiểm nào không.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt hơi biến, cất tiếng hỏi:

- Hắn xuất cốc để làm gì vậy?

Tuyết Hồ đáp:

- Hai ngày nay gấu Bắc Cực luôn hỏi ta liên quan đến việc tu luyện, hắn muốn hóa thân thành người. Đêm hôm qua, vào lúc trời sập tối, hắn hưng phấn ào ào chạy đến nói cho ta biết hắn đã hoàn toàn lĩnh ngộ được rồi, chắc chắn có thể ảo hóa thành người được. Lúc đó ta rất cao hứng, để cho hắn thử trước mặt. Nhưng hắn làm như có chút ngại ngùng đông người, không biết ảo hóa thành ra hình dạng như thế nào, vì thế một mình chạy ra ngoài cốc, dự tính trước hết một mình thử qua thế nào. Khi đó ta cũng không hề nghĩ nhiều, chỉ căn dặn hắn vài câu thì hắn đã rời đi rồi.

Triệu Ngọc Thanh trong lòng thở dài, miệng lại nói:

- Được rồi, chuyện này ta biết rồi, mọi người ai nấy hãy đi mau lên trước đã.

Băng Tuyết lão nhân lật đật đến bên Triệu Ngọc Thanh, lo lắng nói:

- Sư huynh, chuyện liên quan đến gấu Bắc Cực, huynh dự tính làm thế nào đây?

Triệu Ngọc Thanh nhìn sư đệ, ánh mắt quái dị nói:

- Đổi lại đệ là ta, đệ sẽ làm như thế nào?

Băng Tuyết lão nhân biến sắc, không nói lời nào rời đi liền.

Bên ngoài Đằng Long phủ, Thiên Lân thấy mọi người bận rộn, vẻ mặt hiện lên một chút khổ sở. Ngọc Tâm đứng yên bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không thấy chút biến hóa nào. Thu lại ánh mắt, Thiên Lân nói với Ngọc Tâm:

- Đi thôi, chúng ta đi đến cửa cốc chờ đợi mọi người vậy.

Ngọc Tâm gật khẽ, nhìn vào mắt Thiên Lân khẽ lẩm bẩm:

- Ngươi đang lo lắng?

Thiên Lân cười cười, che giấu nói:

- Ta chỉ thấy cử động của cốc chủ có phần khác thường, không giống như ông ấy trước giờ.

Ngọc Tâm không đáp, ánh mắt phức tạp im lặng theo Thiên Lân rời đi. Ở ngoài cửa cốc, Dao Quang, Khiếu Thiên, Đồ Thiên, Sở Văn Tân, Mã Vũ Đào, Phỉ Vân, Tiết Phong đang vây thành vòng, nhỏ giọng bàn chuyện. Cách đó vài trượng, Tuyết Hồ, Lâm Y Tuyết, Giang Thanh Tuyết, Vũ Điệp cũng đang nói chuyện phiếm. Khi Thiên Lân và Ngọc Tâm xuất hiện, Phỉ Vân và Lâm Y Tuyết đồng thời mở miệng gọi:

- Bên này đây.

Thiên Lân bật cười điềm nhiên, nói với Ngọc Tâm:

- Nàng qua bên Vũ Điệp nói chuyện, ta đi qua phía Phỉ Vân hàn huyên một chút.

Ngọc Tâm nghe vậy không nói gì, chuyển đến bên bốn cô Lâm Y Tuyết.

- Bây giờ mới lên tới nơi, ta còn cho là huynh đang đi giúp Tân Nguyệt làm thứ gì rồi.

Trêu ghẹo nhìn Thiên Lân, Phỉ Vân cười mà như không nói.

Trừng Phỉ Vân một cái, Thiên Lân cười mắng:

- Huynh đây là ghen tỵ hay hâm mộ vậy?

Phỉ Vân nụ cười sượng lại, mắng:

- Chớ có cuồng vọng, ngày nào đó xem ta hạ huynh thế nào.

Thiên Lân khiêu khích nói:

- Được, chúng ta cùng nhau so tài thử xem.

Phỉ Vân không phục nói:

- Thử thì thử, ta chân trần cũng không ngại huynh mang giày.

Câu này vừa nói ra liền khiến mọi người bật cười, ai cũng bị Phỉ Vân và Thiên Lân chọc cho cười một lúc. Khiếu Thiên chuyển sang chủ đề khác:

- Được rồi, đừng có đấu võ mồm nữa. Hành động lần này của cốc chủ khiến mọi người đều vô cùng bất ngờ, trong lòng có ít nhiều suy đoán. Nhưng suy đoán chỉ là suy đoán mà thôi, có một số lời nói mọi người chớ hỏi nhiều để tránh cho cốc chủ không trả lời rõ ràng được.

Phỉ Vân nói:

- Tiền bối nói là cốc chủ có chuyện che giấu mọi người?

Khiếu Thiên đáp:

- Nói là không phải thì mọi người chắc chắn không tin. Nhưng ta tin tưởng cốc chủ làm như vậy chắc có dụng ý của mình, chắc là suy nghĩ cho chúng ta.

Sở Văn Tân nói:

- Thân phận của cốc chủ không giống chúng ta, mỗi câu ông ấy nói đều phải suy nghĩ vì câu nói đó sẽ ảnh hưởng đến mọi người.

Mã Vũ Đào sửng người, sau đó cảm xúc nói:

- Đúng thế, người có chức vụ cũng có chỗ khó xử của người đó, chúng ta không thể làm khó cốc chủ quá được.

Những người còn lại không nói gì cả, trầm ngâm như trả lời.

Thiên Lân đứng bên Phỉ Vân, bề ngoài như lắng nghe mọi người nói chuyện, nhưng trong thực tế hắn đang suy tính một số vấn đề. Mấy ngày này, Thiên Lân trải qua quá nhiều chuyện, có thể nói là rất mừng cũng rất buồn, lòng thật sự không cách nào bình tĩnh. Đặc biệt là lời nói khi chia tay của Xích Viêm đêm qua khiến Thiên Lân cảnh giác trong lòng, đến giờ cũng không cách nào thích ứng được. Đối với lời khuyên của Xích Viêm, tâm tình Thiên Lân phức tạp, có cảm kích lại có nghi hoặc, lại có cẩn thận và cảnh giác nhiều hơn. Hiện nay, Triệu Ngọc Thanh hạ lệnh cho mọi người có mặt lùi ra khỏi cốc, tuy nói bởi vì động đất mà ra, nhưng Thiên Lân lại thấy chuyện này hoàn toàn không phải đơn giản như bề ngoài vậy. Mang tâm lý này trong lòng, Thiên Lân suy tính một cách lý trí, kết hợp với nhiều tình hình, Thiên Lân cảm thấy hôm nay sắp sửa phát sinh chuyện, nhưng cụ thể là thế nào thì hắn lại không nói rõ ra được.

Xác định được một số những tình hình này rồi, Thiên Lân đang trầm tư chợt tỉnh lại, liếc những người bên cạnh nói chuyện với nụ cười mà như không, Thiên Lân không hề biểu lộ chút khác biệt nào cả, mà chọn lựa giữ bí mật trong lòng, bởi vì hắn không muốn khiến cho mọi người cảm thấy kinh hoàng. Lúc này đây, cao thủ Đằng Long cốc lục tục đi ra, bọn họ ai cũng cầm gì đó trong tay, bao gồm chút vật phẩm riêng tư và vật dụng cho cuộc sống, xem ra có vẻ gánh nặng lung tung. Mọi người ở cửa cốc thấy tình trạng như vậy liền ào ào tiến lên hỗ trợ tiếp ứng, không bao lâu ngoài cốc chất một đống lớn những thứ vụn vặt. Do vật phẩm khá nhiều, môn hạ Đằng Long cốc lại ào ào đi vào trong cốc vận chuyển nữa, mãi một lúc sau bọn họ mới hết bận rộn bình tĩnh trở lại. Nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì trên mặt đất lúc này chất các vật dụng, ngoài những vật liệu phải có cho cuộc sống ra, đa số đều là các vật gốm sứ và đồ đá để trang sức. Những đồ vật này hoàn toàn không quý giá, nhưng lúc này xuất hiện ở nơi này khiến cho Dao Quang, Khiếu Thiên, Phỉ Vân mấy người đều cảm thấy không hiểu được.

Mã Vũ Đào vẻ mặt kỳ dị, dường như hiểu được tâm tư của mọi người, khẽ nói:

- Trên Băng Nguyên, ngoại trừ băng tuyết ra chỉ còn bùn đất và nham thạch. Đại bộ phận vật trang trí cũng đều do bùn đất chế thành, biểu thị một khuynh hướng theo đuổi cuộc sống tốt đẹp của con người, hướng tới hòa bình, mong chờ ấm áp. Đối với người tu đạo Băng Nguyên, vật tư của bọn họ hết sức khan hiếm, những thứ trong có vẻ thô sơ đơn giản này lại lưu giữ ưu tư vô cùng vô tận của bọn họ.

Người tu đạo trung thổ nghe vậy thở dài, bọn họ rất khó mà tưởng tượng được người sống trên Băng Nguyên lại làm thế nào để vượt qua được thời gian cô độc, đứa nhỏ trên Băng Nguyên làm thế nào để chịu đựng sự yên lặng không có tiếng động kia. Lâm Y Tuyết hơi đau lòng, nhìn khối đá màu trắng sữa có khắc hình vẽ đóa hoa trong tay của Linh Hoa, khẽ hỏi:

- Linh Hoa, đây là vật mà tỷ trân quý nhất phải không?

Linh Hoa cười mỉm, khẽ lẩm bẩm:

- Đây là do cha ta tự tay khắc lấy, làm lễ vật cho ta khi sinh nhật năm tuổi, đã bầu bạn với ta vượt qua hơn mười năm rồi, mang lại nụ cười cho ta và khích lệ ta rất nhiều.

Lâm Y Tuyết cảm khái vô cùng, tự nói:

- Từ nhỏ đến lớn, đồ chơi của ta chất cả một phòng, nhiều đến độ bản thân ta còn không nhớ rõ được, mỗi một vật chỉ chơi vài ngày là chán rồi, sau đó thuận tay để đại ở một góc tường nào đó không thèm để ý đến nữa …

Giang Thanh Tuyết nghe vậy thở dài, tiếng lên ôm Lâm Y Tuyết vào lòng, an ủi:

- Không cần phải tự trách mình, người khác nhau có những trải nghiệm khác nhau, chỉ cần vượt qua vui vẻ là được, con người không nên để ý đến quá nhiều chuyện. Cứ như Linh Hoa, muội ấy tuy cùng tuổi nhưng không có quá nhiều đồ chơi, muội ấy vẫn sống rất vui vẻ, đây là trải nghiệm của muội ấy, không nhất định phải so sánh với muội đâu.

Lâm Y Tuyết nép vào lòng của Giang Thanh Tuyết, trong mắt lấp lánh ánh lệ, lại cố nhịn không để cho nước mắt của mình chảy xuống.

Mọi người thấy tình cảnh như vậy, thì đều cho là Lâm Y Tuyết đang trưởng thành, người nào cũng cảm thấy an ủi vì nàng. Thiên Lân nhìn lại Tân Nguyệt, phát hiện nàng trong tay cầm một cái trâm ngọc, nhịn không được cất tiếng hỏi:

- Đây là vật gì vậy?

Tân Nguyệt bật cười phức tạp, hơi hoài niệm trả lời:

- Đây là khi ta mười lăm tuổi, sau khi thắng cuộc tranh tài, sư phụ tặng ta làm lễ vật.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Vì sao từ đó đến giờ chưa từng thấy nàng mang trên đầu?

Tân Nguyệt đáp:

- Ta sợ là hao tổn, vẫn giữ mãi đến giờ.

Thiên Lân đi đến gần Tân Nguyệt, cầm lấy trâm ngọc, khẽ nói:

- Nàng mang lên nhất định sẽ càng đẹp hơn.

Nói rồi Thiên Lân cẩn thận cài trâm ngọc lên đầu của Tân Nguyệt, sau đó lùi lại hai bước, cẩn thận quan sát Tân Nguyệt.

Bật cười điềm đạm thanh nhã, Tân Nguyệt chăm chú nhìn vào trong mắt của Thiên Lân, không hề có vẻ gì xấu hổ, cũng không hề để ý đến người ngoài, cứ như vậy tự nhiên mà nhìn hắn, ánh mắt trong sáng như nước toát ra tình cảm êm ái vô cùng. Thiên Lân cảm nhận được ánh mắt của Tân Nguyệt, trong lòng kích động vô cùng, một loại mong muốn yêu thương muốn ôm nàng vào lòng lúc này dần dần chiếm lấy hết tâm linh của hắn. Bốn bề, một vùng yên lặng vô cùng. Mọi người đều nhìn hai người bọn bọ, vừa có mong chờ lại có ganh tỵ, tâm tình mỗi người đều phức tạp vô cùng. Đúng lúc đó, Triệu Ngọc Thanh đột nhiên xuất hiện phá vỡ yên lặng, khiến mọi người lập tức giật mình tỉnh lại nhìn Triệu Ngọc Thanh, mọi người phát hiện ông đang ôm trong mình một cái hộp gỗ. Bên trong ẩn chứa vật gì ai cũng không biết được, nhưng mọi người đều không dám hỏi, bởi vì đây chính là bí mật của Đằng Long cốc.

Triệu Ngọc Thanh nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh, không hề có một chút thương cảm và không nỡ nào, miệng lại nở nụ cười mỉm nhàn nhạt, dường như đang biểu lộ một hàm nghĩa nào đó. Nhìn quanh một vòng, Triệu Ngọc Thanh khẽ nói:

- Được rồi, mọi người đều đến đông đủ rồi, ta trước hết phân công nhiệm vụ. Công tác phòng ngự trước mắt tạm do Trừ Ma liên minh và Dịch viên phụ trách, môn hạ Đằng Long cốc phụ trách xây dựng một điểm trú chân tạm thời, an trí chuẩn bị cho tiện nghi sinh hoạt. Người còn lại tạm thời nghỉ ngơi, có chuyện gì ta sẽ phân phối lại.

Mọi người nghe vậy ai nấy theo đó mà làm, Dao Quang, Khiếu Thiên, Sở Văn Tân, Đồ Thiên bốn người phụ trách công tác phòng ngự, Giang Thanh Tuyết và Lâm Y Tuyết phụ trách truyền tin tức. Môn hạ Đằng Long cốc tề tụ với nhau, bao quanh Triệu Ngọc Thanh, căn cứ vào an bài đâu vào đấy của ông mà tiến hành những chuyện cần thiết.

Còn lại Tuyết Sơn thánh tăng, Mã Vũ Đào, Tiết Phong, Phỉ Vân, Tuyết Hồ, Thiên Lân và Ngọc Tâm bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng bàn luận với nhau vài câu. Đến giữa giờ Tỵ và Ngọ, trong lúc mọi người Đằng Long cốc đang bận rộn, Khiếu Thiên phụ trách công tác phòng ngự đột nhiên phát ra cảnh cáo khiến mọi người phải chú ý. Cẩn thận hỏi thăm, té ra Khiếu Thiên phát hiện được tung tích của Hắc Ma, gấu Bắc Cực đang nằm trong tay của lão, hai người xuất hiện trên một ngọn núi tuyết phủ cách vài dặm, dần như chỉ dừng lại một chút rồi vội vàng chạy đi. Hiểu được những tin tức này rồi, mọi người bàn luận rối rít, đều cho là Hắc Ma bố trí bẫy rập, nhưng lại không biết phải làm thế nào?

Băng Tuyết lão nhân biết được tin tức này, chủ động xin lệnh:

- Đại sư huynh, đệ tình nguyện đi cứu gấu Bắc Cực về.

Triệu Ngọc Thanh suy xét một lúc, lắc đầu nói:

- Hắc Ma tu vi quỷ dị, đệ đi không chiếm được tiện nghi.

Phương Mộng Như nói:

- Đại sư huynh, muội tình nguyện đi cùng Tứ sư huynh.

Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:

- Chúng ta hiện nay đang ở chỗ sáng, mỗi một hành động đều bị người giám thị. Nếu mọi người rời khỏi chỗ này như vậy, tất nhiên sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn, ta không thể để hai người mạo hiểm như vậy.

Dao Quang nói:

- Cốc chủ, ta đã từng giao chiến với Hắc Ma, hiểu rõ thực lực của lão ta, chi bằng để ta đi.

Triệu Ngọc Thanh chần chừ trả lời:

- Liên quan đến gấu Bắc Cực biện pháp lý trí nhất chính là không hỏi han gì đến. Nhưng chúng ta thân là người chính đạo, không thể chỉ lo cho bản thân mình, vì thế phải suy nghĩ rất thận trọng.

Mã Vũ Đào hỏi:

- Cốc chủ không phải đã có chủ ý rồi?

Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, ánh mắt quái dị trả lời:

- Muốn cứu người thì trước hết phải suy tính đến an toàn bản thân, để không tạo nên sự chú ý cho địch nhân, chúng ta phải giả sửa đường sạn đạo mà ngầm vượt Trần Thương. Trước hết, để Thiên Lân, Ngọc Tâm ra tay, đi một vòng quanh đây để phân tán sự chú ý của địch nhân. Tiếp đến, chúng ta phái người tiến vào trong cốc, thông qua đường hầm bí mật, rời khỏi nơi này, áp dụng kế hoạch ứng cứu. Thứ ba, người được phái đi thì thân phận không được quá rõ ràng, nếu không trong thời gian dài không xuất hiện sẽ khiến cho địch nhân cảnh giác, từ đó sẽ tăng nguy hiểm cho người đi ứng cứu.

Băng Tuyết lão nhân lo lắng nói:

- Kế hoạch của sư huynh rất tốt, chỉ không biết về phương diện con người phải an bài như thế nào?

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Chuyện này ta đã suy xét qua, người xa lạ nhất nơi này chính là mấy vị trưởng lão. Để không khiến địch nhân chú ý đến, ta dự tính để Tứ trưởng lão đi theo Lâm Phàm, Linh Hoa từ đường bí mật đi ra, phụ trách ứng cứu gấu Bắc Cực. Cỏn những người khác tạm thời án binh bất động, tùy lúc phải lưu ý đến tình hình mới.

Khiếu Thiên kiến nghị:

- Cốc chủ, Lâm Phàm thân phận đặc thù, chi bằng đổi sang người khác.

Tân Nguyệt xin lệnh:

- Sư tổ, hãy để con đi đi.

Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:

- Lâm Phàm tuy thân phận đặc thù nhưng thời gian giao đấu với người bên ngoài không nhiều, địch nhân sẽ không quá để ý đến hắn. Tân Nguyệt có Thiên Ly thần kiếm, uy danh đã vang vọng khắp Băng Nguyên, nếu như Tân Nguyệt đột nhiên biến mất chắc sẽ khiến cho người ta ngầm suy đoán. Còn những người khác thường hoạt động ở Băng Nguyên, sớm đã là những gương mặt quen thuộc, không lừa được đối phương rồi.

Nghe xong những lời này, mọi người đều không nói gì thêm, vì thế trước hết xác định như vậy. Sau đó, Triệu Ngọc Thanh hạ lệnh cho môn hạ Đằng Long cốc tiến vào trong cốc ồn ào, khiến cho hỗn loạn tai mắt, tạo cơ hội cho Lâm Phàm, Linh Hoa và Tứ trưởng lão. Thiên Lân và Ngọc Tâm lập tức rời đi, đuổi theo hướng Hắc Ma biến mất, nhằm hấp dẫn những địch nhân đang ẩn mình trong tối. Đương nhiên, cái gọi là địch nhân trong bóng tối chính là một sự giả tưởng của người Đằng Long cốc. Có thật sự tồn tại hay không, điểm này rất nhiều người đều không dám khẳng địch, nhưng lại không thể không đề phòng cẩn thận.

Ở đáy cốc, Tứ trưởng lão, Lâm Phàm, Linh Hoa ba người đang đi dọc theo một đường hầm vội vã. Trên đường đi, Linh Hoa hỏi lại:

- Sư thúc tổ, đường hầm này nghe nói kéo thẳng đến phía Nam Đằng Long cốc, không biết nó dài bao nhiêu?

Tứ trưởng lão đáp:

- Tình hình cụ thể ta cũng không nhớ rõ ràng, đại khái khoảng chừng một hai mươi dặm gì đó.

Linh Hoa ồ một tiếng, ánh mắt nhìn lại Lâm Phàm, khẽ nói:

- Sư huynh, chút nữa nếu truy kịp Hắc Ma rồi, huynh dự tính làm sao để cứu thoát được gấu Bắc Cực?

Lâm Phàm vẻ mặt trầm tĩnh, không nhanh không chậm đáp lại:

- Thực lực Hắc Ma kinh người, chúng ta không thể dùng sức đấu sức. Còn về đối sách cụ thể, thế thì phải coi tình hình lúc đó mà xác định. Bây giờ chúng ta hãy tăng tốc tiến lên để tránh bị lỡ mất thời cơ.

Lắc mình xông qua, Lâm Phàm đi xuyên qua đường hầm, tốc độ thoáng cái đã tăng lên gấp bội. Linh Hoa và Tứ trưởng lão vội vàng truy đuổi theo sau, ba người nhanh chóng biến mất vào trong đường hầm.

Một lúc sau, ba người Lâm Phàm từ một sườn đồi bay ra, đến trên mặt đất. Bốn bề đồi tuyết nhấp nhô, khe sâu tung hoành, nhìn qua có phần hỗn độn.

Quan sát một lúc tình hình chung quanh, Lâm Phàm nói:

- Chúng ta hiện ở phía Nam Đằng Long cốc, Hắc Ma trước đây đi về phía Tây, chúng ta bây giờ phải tiến về phía Tây Bắc mới được có khả năng truy đuổi kịp tung tích của Hắc Ma.

Linh Hoa nói:

- Chuyện không chậm trễ được, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện để khỏi mất thời gian.

Tứ trưởng lão không có ý kiến gì, theo Lâm Phàm và Linh Hoa tung mình bay đi, nhắm thẳng về phía Tây Bắc.

Trên đường đi, ba người toàn lực mở rộng linh thức, phát xuất sóng thăm dò để tầm soát tình hình lân cận, ai nấy cẩn thận cảnh giác.

Sau khi bay được chừng tám chục dặm, Tứ trưởng lão thăm dò được một luồng khí tức bí mật, lập tức nhắc nhở:

- Cẩn thận, quanh đây có người.

Linh Hoa truy hỏi lại:

- Phải là Hắc Ma không?

Tứ trưởng lão đáp:

- Không giống như hắn.

Lâm Phàm nói:

- Trên Băng Nguyên, đại bộ phận đều là địch nhân của chúng ta, thế nên chúng ta phải cẩn thận mới được!

Tứ trưởng lão nói:

- Chú ý, khí tức đó đang tiến gần đến, chắc chắn phát hiện được chúng ta rồi …

Còn đang nói, trước mắt ba người ánh sáng lóe lên, xuất hiện một bóng người.

Lâm Phàm vẻ mặt hơi thất kinh, sau khi nhìn rõ người đó rồi, vọt miệng nói:

- Thì ra là ngươi! Tứ Dực thần sứ.

Bật cười âm lạnh, Tứ Dực thần sứ nói:

- Oan gia ngõ nhỏ.

Linh Hoa quát lên:

- Ngươi muốn như thế nào?

Tứ Dực thần sứ cười giận đáp:

- Ta muốn như thế nào? Ta muốn giết sạch các ngươi.

Lâm Phàm ngạc nhiên nói:

- Nguyên nhân là thế nào?

Tứ Dực thần sứ hận thù đáp:

- Nguyên nhân rất đơn giản, tiêu diệt Đằng Long cốc có lợi cho Vực ngoại chúng ta. Lại thêm ta và Thiên Lân có cừu hận, các ngươi và Thiên Lân là người cùng phe, ta tự nhiên sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

Tứ trưởng lão hừ khẽ nói:

- Tự cao tự đại, ngươi cho mình là ai vậy?

Linh Hoa mắng:

- Lần trước Thiên Lân mới giáo huấn ngươi một lần rồi, ngươi không những không biết hối cải, không ngờ còn dám diệu vũ dương oai, ngươi thật lòng muốn tìm cái chết phải không?

Tứ Dực thần sứ bật cười điên cuồng nói:

- Lần trước Thiên Lân chỉ may mắn mà thôi, ngươi cho các ngươi có thể may mắn được như hắn chăng?

Lâm Phàm hơi cau mày, đánh mắt cho Tứ trưởng lão, dặn dò:

- Sư thúc tổ mang Linh Hoa tiếp tục tiến lên, con ở đây thu thập người này.

Tứ trưởng lão hơi chần chừ:

- Người này tu vi không yếu, hay để ta đối phó với hắn. Các con tiếp tục tìm kiếm, đợi ta đánh lui người này rồi ta sẽ nhanh chóng đến gặp các con.

Tứ Dực thần sứ khinh miệt nói:

- Không cần phải ra sức khước từ, hay là các ngươi hãy cùng tiến lên chịu chết đi.

Tung mình bay lên, Tứ Dực thần sứ giương cánh ra thể hiện thế công kích.

Lâm Phàm thấy vậy cũng không chần chừ, dặn dò:

- Sư thúc tổ hãy cẩn thận, chúng con chờ người ở phía trước vậy.

Tứ trưởng lão gật đầu nhẹ, sau đó đưa mắt tiễn Lâm Phàm và Linh Hoa đi trước.

Tứ Dực thần sứ hơi không vui, hừ giọng nói:

- Muốn đi à, cũng phải hỏi qua ta mới được.

Bắn mình đến,Tứ Dực thần sứ múa cả bốn cánh, cuồng phong khổng lồ hệt như biển gầm cuốn đến, bắn thẳng về phía Lâm Phàm và Linh Hoa. Tứ trưởng lão bật cười hờ hững, thân thể chớp mắt đã dời ngang vài trượng, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, làn kiếm màu trắng bạc uốn khúc, sau khi liên tục run lên bảy ngàn sáu trăm lần, liền dễ dàng chém rách kết giới hộ thể của Tứ Dực thần sứ, xuất hiện ngay trước ngực của y. La lên một tiếng thất thanh, Tứ Dực thần sứ đột nhiên lùi lại, tay trái cong ngón búng ra phát xuất một chùm sáng vừa hay kích trúng mũi kiếm của Tứ trưởng lão, tạm thời đình chỉ được thế kiếm của Tứ trưởng lão, thừa cơ thoát khỏi tình cảnh khốn khó.

Một chiêu không thành, Tứ trưởng lão như bóng với hình, toàn thân khí tức thu lại, làn kiếm dày đặc tầng tầng trùng trùng điệp điệp, tưởng chừng như không có giới hạn. Tứ Dực thần sứ vẻ mặt âm trầm, đối mặt với loại công kích tầm gần rất khó thích ứng này, y chỉ có thể tận sức né tránh mà thôi. Nhưng Tứ trưởng lão kiếm thuật kinh người, trước mắt tuy còn chưa nhìn ra thực lực như thế nào, nhưng từ thủ đoạn và phương thức công kích của ông, rõ ràng có sức sát thương rất mạnh mẽ, thoáng cái đã nhìn ra được nhược điểm của Tứ Dực thần sứ, biết được y không thiện nghệ đối với công kích tầm gần. Cứ mãi thối lui, Tứ Dực thần sứ tỏ ra nóng nảy vô cùng, y liên tục bố trí vài chục tầng kết giới phòng ngự quanh người, đáng tiếc đều bị làn kiếm của Tứ trưởng lão đánh nát.

Đến lúc này, Tứ Dực thần sứ mất đi cuồng vọng, quát lên:

- Ngươi thật ra là người nào?

Tứ trưởng lão trầm lặng như mặt nước, trường kiếm trong tay như rồng bay lượn giỡn nước, luôn biến hóa ngàn vạn, khiến cho Tứ Dực thần sứ không kịp nhìn gì cả. Thấy Tứ trưởng lão đối với câu hỏi của mình không thèm lý đến, Tứ Dực thần sứ tức giận vô cùng, khí thế toàn thân đột nhiên tăng lên, phát ra bá khí khiến người ta phải lạnh trong lòng. Tứ trưởng lão trong lòng hơi chấn động, trường kiếm lay động đột nhiên dừng lại, mũi kiếm bắn ra một chùm hào quang màu trắng bạc, chớp mắt đã ép gần đến ngực của Tứ Dực thần sứ, liên tục xuyên qua mười tám tầng kết giới, cuối cùng một kiếm đâm thẳng vào lồng ngực của Tứ Dực thần sứ. Một chiêu thành công, Tứ trưởng lão dừng lại, ngừng cách chừng vài trượng, tay trái chắp sau lưng, tay phải giơ cao thể hiện một thế kiêu ngạo điềm đạm.

Tứ Dực thần sứ thấy vậy rống lên giận dữ, cúi đầu nhìn xuống vết kiếm trước ngực, tức tối nói:

- Ta phải giết chết ngươi.

Tứ trưởng lão lạnh lẽo đáp:

- Chỉ bằng vào ngươi sợ là còn chưa đủ tư cách.

Tứ Dực thần sứ tức giận cười đáp trả:

- Không đủ tư cách? Ha ha ha … Thế thì ngươi hãy nhìn cho cẩn thận.

Thân thể nghiêng về phía trước, hai cánh giang ra, Tứ Dực thần sứ giận dữ mắt tròn xoe, ánh mắt sắc bén hệt như thanh kiếm bén chốt chặt lấy Tứ trưởng lão. Bốn bề, không khí cuồn cuộn cuộn thổi, điên cuồng lật tung mọi thứ, vô số hoa tuyết bị cuốn vào trong đó, chớp mắt đã hình thành một cột gió màu trắng, phất lên phần phật bắn thẳng tận trời cao. Tứ trưởng lão trường kiếm quay vào vỏ, hai tay bắt quyết thi pháp, toàn thân ánh trắng bạc lấp lánh, một lượng lớn khí băng lạnh từ bốn phương tám hướng hội tụ trở lại, hình thành một khu vực khí lạnh thành dòng, chớp mắt đã ngưng đọng không gian chung quanh, tình hình tỏ ra đối lại rất rõ ràng với tình trạng của Tứ Dực thần sứ. Một động một tĩnh, đối lập hoàn toàn. Hai phe giao chiến ai nấy thi triển sở học, thu thế chờ đợi, cuối cùng ai có thể thu được thắng lợi cuối cùng đây?

Trên đường tiến lên, Lâm Phàm và Linh Hoa không bao lâu đã đi ngoài tám chục dặm, bốn bề đầy gió tuyết, không thấy bất kỳ hình bóng nào cả.

Linh Hoa có phần nóng nảy khẽ hỏi:

- Sư huynh, có phải chúng ta đã đi sai đường rồi không?

Lâm Phàm nhìn quanh một vòng, trầm giọng đáp:

- Phương hướng chắc chắn không sai lầm, chỉ sợ Hắc Ma tạm thời chuyển biến phương hướng, như vậy thì không dễ tìm được.

Linh Hoa nói:

- Nếu có Thiên Lân ở nơi này thì tốt rồi, Băng Thần quyết của huynh ấy nhất định có thể tìm được tung tích địch nhân.

Lâm Phàm nói:

- Thực ra Phi Long quyết về mặt thăm dò cũng có sở trường, chỉ có điều để lại dấu tích kinh động địch nhân.

Linh Hoa hỏi lại:

- Có biện pháp không kinh động đến địch nhân được không?

Lâm Phàm trả lời:

- Có nhưng như vậy thì phạm vi thăm dò được lại hạn chế rất lớn. Đi thôi, nơi này không có người chúng ta tiến về phía Đông xem sao.

Tung mình bắn tới nhanh, Lâm Phàm thân pháp quái dị, hệt như con rồng bay lượn trong không trung, cứ quanh co mà tiến lên trong gió tuyết. Linh Hoa theo sát phía sau, đôi mắt long lanh quan sát tình hình chung quanh. Đột nhiên, Lâm Phàm đang tiến lên chợt dừng lại, nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Linh Hoa đáp xuống vào trong một khe núi ẩn mình.

Linh Hoa hơi kinh ngạc, truyền âm hỏi lại:

- Sư huynh, có phải phát hiện được mục tiêu rồi không?

Lâm Phàm gật khẽ, truyền âm đáp:

- Hắc Ma ở trên một ngọn núi băng cách đây ba dặm, chúng ta trước hết thương nghị đã, sau đó mới hành động.

Linh Hoa hỏi lại:

- Gấu Bắc Cực có ở bên cạnh lão ta không?

Lâm Phàm đáp:

- Hắc Ma đang khống chế gấu Bắc Cực, chúng ta ngang nhiên ra tay có thể sẽ gây tổn hại đến y.

Linh Hoa trầm ngâm nói:

- Thế thì huynh dự tính làm thế nào?

Lâm Phàm suy xét một lúc, khẽ nói:

- Ta dự tính đi vòng qua mặt chính của Hắc Ma để phân tán sức chú ý của lão, muội từ phía sau ẩn mình đến gần lão ta, sau đó mới nhờ vào tuyết để che giấu, thực thi biện pháp cứu viện. Đợi sau khi muội thành công rồi, ta lập tức rời đi, tạm thời không xung đột chính diện với Hắc Ma nữa.

Linh Hoa nghĩ lại thấy đúng, tán đồng:

- Được, làm như vậy đi, huynh phải chú ý đến an toàn.

Lâm Phàm cười đáp:

- Yên tâm đi, ta sẽ không bao giờ hành sự lỗ mãng. Được rồi, ta động thân trước đây, muội phải chú ý ẩn giấu đi khí tức bản thân.

Tung mình bay ra khỏi khe núi, Lâm Phàm đi vòng vòng, giây lát đã đến trước mặt Hắc Ma cách chừng vài dặm, cẩn thận quan sát tình hình của Hắc Ma.

Lúc này, Hắc ma đang đứng ở trên núi, một chân giẫm lên người gấu Bắc Cực, vẻ mặt đầy tàn khốc và âm độc, miệng tự nói:

- Đằng Long cốc đáng hận, không ngờ lại không mắc mưu, quả thật chọc tức lão phu đến chết được.

Lâm Phàm nghe được những lời này, biết được trong lòng Hắc Ma tức giận vô cùng, tùy lúc đều có thể giết chết gấu Bắc Cực để tiết hận. Để ngăn cản chuyện như vậy phát sinh, Lâm Phàm lập tức phi thân lên, cố tình thu lại bộ phận khí tức, ẩn giấu một phần thực lực. Rất nhanh, Hắc Ma phát hiện được khí tức của Lâm Phàm, sự buồn bực trên mặt mất hết, thay vào đó là một loại vui mừng, nụ cười giả tạo nhìn địch nhân đang bay đến gần.

Ngừng lại giữa không trung, Lâm Phàm nhìn Hắc Ma, quát to:

- Cuồng đồ lớn mật, còn không nhanh chóng thả gấu Bắc Cực ra.

Hắc Ma cười lớn đáp:

- Thằng con nít búng ra sữa, ngươi sợ còn chưa biết được ta là ai?

Lâm Phàm cố làm ra vẻ khinh thường, trả lời:

- Chính cả Ma Ưng môn chủ còn chưa đáng để vào trong mắt của Đằng Long cốc ta.

Hắc Ma nụ cười lạnh lẽo, tức giận nói:

- Càn rỡ. Ngươi là thứ gì đây?

Lâm Phàm nhướng cao mày, phản bác lại:

- Không biết gì cả. Ngươi quả thật cho là mình rất ngon lành sao?

Đối chọi gay gắt, Lâm Phàm cố ý chọc tức địch nhân. Hắc Ma dường như có phát hiện nhưng lại không thèm để ý đến, ngược lại cười giận nói:

- Được, có gan lắm. Ta để xem thế nào, ngươi còn có được bản lĩnh ra sao đây?

Lời còn vang bên tai, Hắc Ma chớp mắt đã xông đến, năm ngón tay phải mở ra chụp thẳng đến cổ của Lâm Phàm. Không né không tránh, Lâm Phàm giống như chưa tỉnh táo, đợi đến khi Hắc Ma đến gần trong sáu thước hắn mới đột nhiên tỉnh giấc, trường kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ, không nghiêng không dời đâm thẳng vào vị trí yết hầu của Hắc Ma. Hừ khẽ một tiếng, Hắc Ma khinh bỉ đáp:

- Công kích không tồi, đáng tiếc phản ứng lại chậm … lụt …

Thanh âm còn ở khóe miệng, kiếm trong tay phải của Lâm Phàm đã bị tay trái của Hắc Ma hất đi. Nhưng đúng lúc đó, tay trái của Lâm Phàm âm thầm xông đến, khẽ khàng ấn vào trên ngực của Hắc Ma, một chiêu xem ra yếu ớt lập tức hất Hắc Ma lùi lại ba trượng, toàn thân run rẩy không thôi. Một chiêu đắc thắng, Lâm Phàm thừa thắng truy kích, xuất chiêu Phi Long kiếm quyết, làn kiếm đỏ rực ảo hóa thành con rồng xông thẳng đến Hắc Ma.

Ổn định được thân thể, Hắc Ma gào thét một tiếng, miệng tuôn máu tươi, hung hăng tàn bạo nói:

- Tiểu tử giỏi, ngươi không ngờ lại âm hiểm như vậy.

Lâm Phàm lạnh lùng cười, châm chọc lại:

- Lần trước Thiên Lân đã nói cho ta biết, ngươi bất quá chỉ lãng phí hư danh, lúc đó ta còn chưa tin. Ai ngờ hôm nay thử qua một lần, ngươi quả thật là danh không bằng với thực lực.

Hắc Ma nghe vậy giận dữ vô cùng, gằn giọng nói:

- Câm miệng, bổn môn chủ hôm nay phải róc cho được từng mảnh thịt của ngươi mới tiết được hận trong lòng của ta.

Lâm Phàm miệt thị:

- Chỉ sợ ngươi có lòng mà không có sức …

Còn đang nói, Lâm Phàm kiếm thế biến chuyển, lợi dụng lúc Hắc Ma thất thần, trường kiếm phá vỡ tầng phòng ngự, xuất hiện ngay trước mặt của Hắc Ma. Lúc này Hắc Ma ánh mắt bên trái bật cười quỷ bí, đột nhiên mất hết sự tức giận, âm hiểm đáp lại:

- Tiểu tử, ngươi còn non nớt một chút rồi.

Hắc Ma tay trái loáng lên, kẹp lấy trường kiếm của Lâm Phàm, tay phải một chưởng đánh ra, ép thẳng vào khu vực yếu hại trên ngực của Lâm Phàm. Bật cười điềm đạm, Lâm Phàm hoàn toàn không kinh dị, tay trái như rồng chụp lấy vật, đón lấy một chiêu của Hắc Ma. Lập tức, chưởng lực hai người chớp mắt đã đụng vào nhau, không khí khuếch tán chấn động với tần suất rất cao, từng cơn như sóng biển dâng trào, lớp này nối lớp tiếp, khuếch tán ra chung quanh. Lập tức, tiếng sấm to lớn điếc tai che phủ tất cả mọi âm thanh, sức nổ đáng sợ của nó lập tức hất bắn hai người đang giao chiến ra xa, tạm thời không rõ thế nào.

Linh Hoa thừa dịp này đến bên gấu Bắc Cực, chụp lấy thân hình to lớn của nó bay thẳng về phía xa xa. Giây lát sau, Linh Hoa đến một khe núi, đặt gấu Bắc Cực không động đậy được xuống, bắt đầu kiểm tra cẩn thận thương thế của nó. Thông qua quan sát phân tích, Linh Hoa phát hiện gấu Bắc Cực bị thương rất nặng, trên người bị Hắc Ma bố trí một loại cấm chỉ nào đó, Linh Hoa đã thử qua vài lần đều không cách gì giải mở được, cuối cùng chỉ có thể chịu thua. Trên mặt đất, gấu Bắc Cực mở tròn con mắt, tròng mắt hơi chuyển động, nhưng lại không phát xuất được âm thanh nào cả. Linh Hoa biết tâm tình của nó, cất tiếng an ủi:

- Không cần phải lo lắng, ta trước hết giấu ngươi ở nơi này để đi tiếp ứng sư huynh. Đợi sau khi chúng ta thoát khỏi Hắc Ma rồi mới quay lại mang ngươi về. Đến lúc đó sư tổ nhất định có biện pháp phá giải cấm chỉ trên người của ngươi.

Gấu Bắc Cực nghe vậy chớp mắt, đồng ý với đề nghị của Linh Hoa. Quan sát tình hình chung quanh một lượt, Linh Hoa tìm được một nơi tương đối kín kẽ, liền giấu gấu Bắc Cực vào trong đó. Sau đó, Linh Hoa rời khỏi khe núi, bay thẳng về phía Lâm Phàm.

Lúc này, Lâm Phàm và Hắc Ma đang cách nhau vài thước, hai bên mắt đầy cừu hận, vẻ mặt ai nấy đều hiện lên mấy phần tức giận. Vừa rồi, Lâm Phàm và Hắc ma đỡ thẳng một chưởng, Lâm Phàm thua thiệt không nhỏ. Sau đó, hai người triển khai tấn công nhanh, Hắc Ma dần dần bộc lộ bá khí Ma Ưng môn chủ của lão, liên tục mấy lần đánh lùi Lâm Phàm, mạnh yếu hai bên vô cùng rõ ràng.

Khi Linh Hoa đến gần, Hắc ma chỉ bật cười âm lạnh, hoàn toàn không kinh ngạc. Lâm Phàm thấy vậy ngạc nhiên, hỏi lại:

- Hắc Ma, ngươi không lo lắng chuyện này sao?

Hắc Ma cười lớn đáp trả:

- Gấu Bắc Cực đối với ta chỉ là một công cụ lợi dụng. Mục đích của nó chính là dẫn các ngươi đến đây, sau đó giết chết các ngươi. Hiện nay, chỉ bằng hai người các ngươi thì chỉ có chết mà không lối thoát, ta hà tất phải lo lắng?

Lâm Phàm không phục đáp trả:

- Chớ có cuồng vọng, ai chết ai sống còn phải thử qua mới biết được.

Linh Hoa bay gần đến Lâm Phàm, dịu dàng nói:

- Sư huynh, không cần phải nói nhiều với lão ta, chúng ta làm chuyện chính đi cho nhanh.

Lâm Phàm hiểu rõ điều nàng muốn nói, gật đầu đáp:

- Được, chúng ta đi …

Tung mình bay lên thẳng về phía xa xa, Lâm Phàm và Linh Hoa chọn lựa cách lý trí lùi khỏi nơi đó. Hắc Ma cười lớn, đắc ý nói:

- Muốn đi, các ngươi đã sai lầm rồi.

Ánh nhạt lóe lên, bóng người biến mất. Một lúc sau, Hắc Ma đã xuất hiện trước mặt Lâm Phàm và Linh Hoa, ngăn cản bọn họ lại. Quát khẽ một tiếng, Lâm Phàm và Linh Hoa chia ra hai bên, đi vòng qua thân thể của Hắc Ma, bay thẳng về phía Đằng Long cốc.

Hắc Ma nụ cười âm hiểm, mang vẻ tàn khốc của kẻ đi săn, mục tiêu bắt chặt vào Lâm Phàm bởi vì lão đã nhìn ra tu vi Lâm Phàm vượt khỏi Linh Hoa, giết hắn càng có ý nghĩa hơn giết Linh Hoa. Triển khai thân pháp, Lâm Phàm hết sức né tránh. Nhưng Hắc Ma truy sát không tha, điều này khiến Lâm Phàm vừa kinh hãi vừa tức giận, lại không dám dừng lại. Theo hiểu biết của Lâm Phàm về Hắc Ma, người này thực lực đáng sợ, thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu như đấu thẳng với lão thì tất nhiên sẽ dữ nhiều lành ít, biện pháp tốt nhất chính là né tránh. Nếu như né tránh không được, thì chỉ có thể lui lại tìm đường khác, chọn lựa cách du đấu, tận hết khả năng tiến gần đến Đằng Long cốc, tranh thủ tìm kiếm cơ hội đào thoát. Suy nghĩ của Lâm Phàm vô cùng chính xác, nhưng Hắc Ma không hề ngu ngốc, lão đã sớm biết được tâm tư của Lâm Phàm, vì thế hết lần này đến lần khác ngăn cản Lâm Phàm bỏ chạy, ép cho hắn phải bay về phía khác.

Linh Hoa vốn có thể thuận lợi bỏ chạy, nhưng nàng không yên tâm cho an nguy của Lâm Phàm, chỉ đành đuổi theo sát tung tích của Hắc Ma, cẩn thận đi theo Lâm Phàm, quay lưng lại với phương hướng của Đằng Long cốc. Trong lòng Hắc Ma đắc ý vô cùng, tuổi của Lâm Phàm tuy rất trẻ nhưng thực lực lại tương đối không yếu, nhất định có thân phận trong Đằng Long cốc, nếu không cũng không được phái đi thực hiện hành động ứng cứu lần này. Nếu như lần này có thể giết chết được hắn, tất có thể tạo nên đả kích nhất định đối với Đằng Long cốc, đó chính là hy vọng lớn nhất của Hắc Ma. Nhìn thấy chuyện này, Lâm Phàm trong lòng rất nóng nảy, ngay từ khi bắt đầu hắn đã biết Hắc Ma không dễ đối phó, nhưng khi thật sự giao đấu rồi mới biết được, Hắc Ma đáng sợ vượt xa trong tưởng tượng của hắn. Địch nhân như vậy lại như bóng theo hình, áp lực trong lòng của Lâm Phàm có thể tưởng tượng được như thế nào. Để giảm bớt áp lực, Lâm Phàm tạm thời bỏ qua kiêng kỵ, quay đầu nhìn theo Linh Hoa đang đuổi tới, truyền âm nói:

- Không cần lo cho huynh, nhanh chóng quay về hội họp với Tứ trưởng lão, ta lát nữa sẽ dẫn Hắc Ma từ hướng khác đến đó.

Linh Hoa có phần không nỡ, lo lắng nói:

- Sư huynh, ta không yên tâm cho huynh.

Lâm Phàm nói:

- Chuyện này liên quan đến sống chết, muội quyết không thể hành động theo cảm tính được, đi nhanh đi.

Linh Hoa tâm thần chấn động, hơi chần chừ một chút, sau đó không nói gì cả, quay đầu bỏ chạy liền. Hắc Ma thấy vậy cười âm hiểm nói:

- Lúc này mới nghĩ đến việc tìm cứu binh, ngươi không thấy quá trễ rồi sao?

Lâm Phàm phản bác lại:

- Sống chết có số mệnh, không cần phải quan tâm. Nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh, thì đừng ngại thi triển ra hết đi, xem thử ta có phải sợ ngươi không.

Hắc Ma bật cười lạnh lùng tàn khốc đáp:

- Tiểu tử, không cần phải mạnh miệng, giao đấu vừa rồi bất quá chỉ mới là làm nóng mà thôi. Tiếp theo đây, bản môn chủ sẽ cho ngươi được thấy tuyệt kỹ chân chính của Ma Ưng môn.

Lâm Phàm cảnh giác cao độ, miệng lại cố ra vẻ coi thuờng nói:

- Ma Ưng môn bất quá chỉ là phái nhỏ ở Biên Hoang, có cái gì mà gọi là tuyệt kỹ được đây?

Hắc Ma giận dữ cười nói:

- Được, ngươi cũng ngon đấy, ta xem thử miệng lưỡi ngươi còn cứng được đến bao lâu?

Trong tiếng chất vấn, Hắc Ma toàn thân lóe lên ánh sáng, một luồng sát khí sắc bén tràn ngập bốn phương, chớp mắt đã hình thành trong phương viên vài dặm một khí trường đặc thù, vây phủ lấy Lâm Phàm vào trong. Phát hiện được tình hình như vậy, Lâm Phàm trong lòng khẩn trương, lập tức bố trí quanh người tầng tầng phòng ngự, sau đó triển khai thân pháp bay thẳng ra xa xa. Hắc Ma nụ cười âm lạnh, tự phụ lớn tiếng nói:

- Trong phạm vi khống chế của ta, ngươi còn chạy được chăng?

Hai tay giang ra, khí thế đột nhiên tăng lên, một cơn cuồng phong xoay tròn phá không xông đến, theo sự khống chế bằng ý niệm của Hắc Ma, từ phía sau Lâm Phàm bay lại, lập tức cuốn lấy hắn vào trong vòng xoáy. Lập tức, Lâm Phàm tâm thần chấn động, cố gắng bảo trì trấn định, chuyển động theo gió trong cơn lốc xoáy, chớp mắt đã bị cuốn lên giữa không trung.

Từ trong cột gió bay ra, Lâm Phàm tiêu hao không ít chân khí, đợi khi nhìn rõ tình hình chung quanh rồi, gương mặt cương nghị không khỏi toát ra mấy phần kinh khiếp. Té ra, trong khi Lâm Phàm bị cuốn vào trong vùng xoáy, khu vực quanh đó bị Hắc Ma khống chế đã tạo nên một khu vực đen tối bao trùm phương viên vài dặm, ngăn cách hoàn toàn với khí tức bên ngoài. Khu vực này âm hiểm quỷ dị, ẩn chứa một loại khí tức âm lạnh, khiến cho người ta cảm giác như gần sắp chết. Lâm Phàm cố gắng ổn định tâm thần, vừa thúc động chân nguyên trong cơ thể, vừa phát xuất sóng thăm dò phân tích tính chất của khu vực này. Rất nhanh, bên ngoài cơ thể Lâm Phàm mờ hiện lên một vầng sáng đỏ rực, từng chùm lửa đỏ hừng hực bao trùm lấy hắn, từ hắn mà xua tan tà khí chung quanh đó. Hắc Ma ở phía trước Lâm Phàm ước chừng bảy trượng, ánh mắt ẩn chứa nụ cười tàn khốc, âm hiểm nói:

- Không cần phải nhọc công, ngươi cho dù xông ra khỏi khu vực ta bố trí này thì cũng không thoát khỏi cái chết đâu.

Lâm Phàm lạnh lẽo đáp lại:

- Chuyện do người làm, ngươi chớ vội đắc ý cuồng vọng.

Hắc Ma cười đáp:

- Tiểu tử, từ một chưởng đầu tiên ngươi đánh trúng ta, ta đã biết ngươi ẩn giấu thực lực. Hiện nay ngươi vẫn không muốn thể hiện thực lực, có thể nói muốn che giấu đánh úp được ai chăng?

Lâm Phàm nghe vậy chấn động, trong mắt ánh lạnh rực lên, trầm giọng nói:

- Ngươi rất thông minh, cũng rất âm hiểm. Nhưng không có nghĩa là ngươi sẽ thu được thắng lợi.

Hắc Ma cười nói:

- Muốn chiến thắng phải trông vào thực lực, mà không phải may mắn. Bây giờ hãy cho ta được thấy rõ, ngươi thật ra đã ẩn giấu ít nhiều thực lực, có thể chạy thoát khỏi tay ta không.

Dứt lời, Hắc Ma trong lòng biến chuyển, một luồng sát khí mạnh bạo từ người lão phát ra hệt như sóng biển vây phủ quanh người của Lâm Phàm, tạo nên áp lực tâm lý rất lớn cho Lâm Phàm. Phát hiện nguy hiểm đến gần, Lâm Phàm không còn che giấu thực lực nữa, nhanh chóng thúc động Phi Long quyết, quanh người lửa đỏ từng từng tản ra, ánh sáng dần dần rực lên, thể hiện thực lực kinh người. Thời khắc đó, Hắc Ma và Lâm Phàm ai nấy triển khai thực lực, một trận đối quyết chân chính sắp sửa bắt đầu. Thân là Ma Ưng môn chủ, Hắc Ma có sức mạnh kinh người khiến cho Dao Quang phải kinh hãi, lão muốn giết chết Lâm Phàm hẳn không phải là chuyện khó. Đối với Lâm Phàm, hắn từ lúc luyện thành Phi Long quyết, tu vi đã nhanh chóng tăng mạnh, lập tức bước qua cảnh giới Quy Tiên để tiến vào cảnh giới Địa Tiên. Thuần về tu vi mà nói, hắn đã cơ hồ vượt qua khỏi Thiên Lân, so với Băng Tuyết lão nhân cũng không hề thua kém. Với thực lực như vậy, hắn có thể ứng phó được Hắc Ma chăng?

Khi Triệu Ngọc Thanh đề nghị để cho Thiên Lân, Ngọc Tâm làm người hấp dẫn sự chú ý của địch nhân, trong lòng Thiên Lân lập tức có cảm giác bài xích, muốn cự tuyệt chuyện này. Nhưng sau đó những lời kế tiếp của Triệu Ngọc Thanh lại khiến Thiên Lân thay đổi ý định, chấp nhận chuyện này. Điểm này những người có mặt không biết được. Thiên Lân sở dĩ có biến hóa như vậy cũng bởi vì trong não luôn ghi nhớ kỹ câu cảnh cáo của Xích Viêm vào tối hôm trước. Rời khỏi Đằng Long cốc rồi, Thiên Lân bề mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng của hắn lại thấp thỏm không yên, có một sự ám ảnh không xua tan được.

Với tích cách của Thiên Lân, hắn không hề e sợ cường địch. Nhưng sau khi đã trải qua quá nhiều chuyện, chứng kiến vô số trận sinh ly tử biệt, hắn đột nhiên cảm thấy quý trọng, không nỡ rời xa những bằng hữu bên mình, không nỡ rời xa những phụ nữ mà hắn yêu thích. Loại tâm lý này bình thường vô cùng, nhưng Thiên Lân từ trước đến giờ chưa hề để ý đến, mãi đến hôm nay mới đột nhiên phát hiện, té ra bản thân đã lãng phí rất nhiều thứ quý giá. Ngọc Tâm vẻ bình thản đi theo Thiên Lân bay về phía Tây, sau khi rời khỏi tầm nhìn của mọi người rồi, nàng khẽ lẩm bẩm hỏi:

- Ngươi có tâm sự?

Thiên Lân tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Ngọc Tâm, vẻ phức tạp trả lời:

- Ta vẫn đang suy nghĩ xem từ nhỏ đến lớn, ta đã sống vì cái gì?

Ngọc Tâm hơi biến sắc, hỏi lại:

- Tâm nguyện của ngươi là thế nào?

Thiên Lân cười khổ đáp:

- Tâm nguyện của ta rất nhiều, ta không thể nào nói rõ ràng ra được.

Ngọc Tâm ánh mắt dời đi, nhìn về cảnh tuyết xa xa, khẽ nói:

- Tâm nguyện của ta rất ít, ít đến cơ hồ không có.

Thiên Lân nghi hoặc đáp:

- Vậy thì như thế nào? Ta không vui.

Ngọc Tâm nói:

- Bởi vì ngươi còn chưa trải qua những chuyện khiến ngươi phải ghi nhớ kỹ trong lòng, vĩnh viễn khó mà quên được. Khi có một ngày ngươi đã trải qua những chuyện này rồi, ngươi sẽ hiểu rõ ràng, vì sao ngươi phải sống, lý tưởng ngươi là thế nào.

Thiên Lân không hề phản bác, yên lặng suy nghĩ những lời của Ngọc Tâm, những chuyện như thế nào mới là khắc cốt ghi tâm?

Trong lúc trầm ngâm, hai người vẫn giữ nguyên tốc độ tiến lên trước, sau khi đi về phía Tây được chừng ba mươi dặm, Thiên Lân chợt giật mình tỉnh lại, dẫn Ngọc Tâm bay thẳng về phía Bắc, cứ bay như vậy mà không có mục đích rõ ràng, thưởng thức cảnh sắc Băng Nguyên.

Ngọc Tâm quan sát vẻ mặt của Thiên Lân, thấy hắn có vẻ nặng nề, nhịn không được khẽ nói:

- Nghe Tân Nguyệt nói, thân thế của ngươi rất kỳ dị đặc biệt. Cha ngươi năm xưa uy chấn bốn bể, để lại vô số truyền kỳ.

Thiên Lân cảm xúc đáp:

- Đúng thế, cuộc đời của cha khiến người ta hâm mộ, ông ấy từng là thần tượng lớn nhất trong đời ta, ta thật sự muốn vượt ông ấy, đáng tiếc ta bây giờ dường như đã mất đi phương hướng, không biết phải làm như thế nào.

Ngọc Tâm nói:

- Nghe nói cha ngươi năm xưa trời sinh khuyết một hồn một phách, cuộc đời ông trời định sẵn phải chết non, nhưng ông ấy lại nghịch lại ý trời thành công. Ngươi có biết rõ như thế nào chăng?

Thiên Lân nghi hoặc đáp lại:

- Ngươi biết vì sao không?

Ngọc Tâm trả lời:

- Cha ngươi từ nhỏ sinh sống gian khổ, mỗi ngày đều phải tranh đấu với tử thần, từ nhỏ đã nuôi dưỡng được tính cách kiên cường cương nghị bất khuất. Sau đó, ông ấy lớn lên, tuy trải qua vô số tai ương trắc trở, vô số lần ngã xuống, nhưng ông ấy luôn kiên cường đứng lên, cuối cùng thành công nghịch trời. Đối với ông ấy, ý chí bất khuất chính là cơ bản của việc thành công. Những trắc trở lúc ấu thơ đã đẩy ông ấy đi lên con đường thành công. Ngươi khác hoàn toàn với cha ngươi, không phải ở bên ngoài mà từ những gian truân và khốn khổ trong giao chiến với tử thần mà ngươi chưa từng trải qua bao giờ.

Thiên Lân nghe vậy tỉnh ngộ, gật đầu đáp:

- Nàng nói đúng, ta đời này mọi sự đều thuận lợi, rất ít gặp phải ngăn trở, tại thành tính cách vui vẻ tinh nghịch, thiếu đi những khảo nghiệm nghiêm khắc, thế cho nên tâm trạng ta vĩnh viễn bảo trì ở trong một phạm vi nhất định, chưa từng thật sự cảm nhận được mùi vị chua xót và đau lòng.

Ngọc Tâm nói:

- Đây chính là cuộc sống hạnh phúc mà người ta đều mong đợi, nhưng nó lại làm mất đi ý chí của một cá nhân, khiến ngươi trở thành bình thường, trở thành lười biếng.

Thiên Lân nói:

- Lời của nàng rất có lý, nhưng nếu như vì trưởng thành mà cố ý thay đổi cuộc sống bản thân thì có nhất định bắt buộc chăng?

Ngọc Tâm đáp:

- Thế phải trông vào nhân vật ngươi sắm vai trong cuộc sống. Nếu như ngươi chỉ là một người bình thường, ngươi phải quý trọng cuộc sống hạnh phúc. Nếu như ngươi định sẵn không phải là người bình thường, cuộc sống hạnh phúc sẽ gây trở ngại cho ngươi trên đường đi.

Thiên Lân hỏi:

- Làm sao để đoán được ta là dạng người như thế nào?

Ngọc Tâm hỏi ngược lại:

- Ngươi muốn làm một người bình thường hay là một người phi thường, dương danh thiên hạ đây?

Thiên Lân nghiêm chỉnh, nói:

- Ta hiểu rồi. Tính cách quyết định vận mệnh, lý tưởng ảnh hưởng kết quả.

Ngọc Tâm vẻ mặt hiện lên nụ cười, hân hoan nói:

- Hãy nhớ kỹ những câu của ngươi, chớ có quên đi đó.

Thiên Lân quét sạch âm u trong lòng, tự tin vô cùng đáp:

- Yên tâm, mệnh ta là do ta, trời đất thần phục.

Ngọc Tâm gật đầu nhẹ, nhìn người đàn ông trước mặt với đầy đủ tự tin, bá khí cuồng dã, trong lòng có một rung động không nói thành lời được. Thời khắc đó, Ngọc Tâm thật sự tiếp nhận Thiên Lân, không phải vì hắn đã từng rút ra được Tàn Tình kiếm, mà bởi vì sự tự phụ của hắn vào thời khắc này. Thân là môn hạ Tuyệt Tình môn, Ngọc Tâm không thoát khỏi được lời nguyền. Nàng trước giờ chưa từng phản kháng lại, nhưng sâu trong lòng lại có ít nhiều thất vọng. Khi Thiên Lân rút ra được Tàn Tình kiếm, Ngọc Tâm kinh ngạc vô cùng, nhưng lại chưa từng động tâm. Sau đó, Thiên Lân và Ngọc Tâm ngày càng gặp nhau nhiều, gây ra không ít tâm tư, tuy chọc cho Ngọc Tâm cười lên nhưng những điều đó lại không phải là điều mà Ngọc Tâm mong mỏi. Hiện nay, Thiên Lân lòng đầy hoài vọng, thể hiện một tư thế cao ngạo coi thường thiên hạ, tuy hơi có phần cuồng vọng nhưng lại có vài phần khí khái nam nhi, đây mới chính là những thứ Ngọc Tâm vốn tính lạnh lùng cao ngạo muốn thấy, Thiên Lân hoàn toàn không biết rõ, hắn chỉ mỉm cười nhìn Ngọc Tâm, muốn cùng nàng thụ hưởng phần khoái lạc đó. Gió, thổi lên vù vù, thổi quanh hai người. Thiên Lân từ lúc tự tin tỉnh táo lại, hắn liền cùng Ngọc Tâm đã bay đi gần trăm dặm về phía Bắc, vượt quá xa dự tính của bọn họ.

Dừng lại, Thiên Lân kéo cánh tay của Ngọc Tâm, bay thẳng về phía Đông, kết quả vừa bay được vài dặm, trong gió tuyết có một luồng khí tức kỳ dị khiến hai người chú ý. Đưa mắt cho nhau, Thiên Lân và Ngọc Tâm tăng tốc tiến lên, sau khi bay qua vài dặm, trước mắt liền xuất hiện một khe núi hẹp lớn. Quan sát khe núi này, Thiên Lân cau mày nói:

- Kỳ quái, khí tức đó vừa mới còn ở đây, sao chỉ trong chớp mắt lại không còn thấy nữa rồi.

Ngọc Tâm điềm nhiên đáp:

- Có duyên tự sẽ gặp được, vô duyên hà tất phải cưỡng cầu làm gì.

Thiên Lân nghe vậy cười cười, không hề cãi lại, kéo tay Ngọc Tâm xoay người bỏ đi. Chưa được bao xa, đột nhiên Thiên Lân quay đầu, một hình bóng quen thuộc từ đáy của khe núi sâu lớn bay lên, đập vào trong tầm nhìn của Thiên Lân. Thời khắc đó, Thiên Lân kinh hãi thất sắc, thân thể hơi run lên. Ngọc Tâm cảm nhận được biến hóa của hắn, quay đầu chăm chú nhìn về phía khe núi hẹp sâu, hỏi lại:

- Ngươi thế nào … ồ … đây …

Con chim khổng lồ bay lên, ba chân múa lên, nhìn như đám mây đen kìn kịt to lớn, thật có mấy phần khủng bố.

Thiên Lân nghe vậy tâm thần căng thẳng, kéo tay Ngọc Tâm vội vàng bỏ chạy, miệng vội vàng nói:

- Đi nhanh.

Ngọc Tâm hơi kinh ngạc, lần đầu tiên thấy Thiên Lân kinh hoàng như vậy, trong lòng không khỏi hiếu kỳ hỏi lại:

- Thế nào vậy? Vì sao nhìn thấy con chim khổng lồ đó, ngươi lại kinh hoàng như vậy?

Thiên Lân không đáp, bay hết tốc lực, dùng thân pháp nhanh như ánh sáng, mang Ngọc Tâm chớp mắt đã vượt qua vài chục dặm. Ngọc Tâm quay đầu nhìn ra phía sau, thấy con chim khổng lồ đó cũng không đuổi theo, nhắc nhở:

- Được rồi, chúng ta đã thoát khỏi con chim khổng lồ rồi.

Thiên Lân nghe vậy, quay đầu nhìn lại một lúc, sau khi xác định con chim khổng lồ còn chưa kịp đuổi đến, hắn mới buông bớt cảnh giác, vẻ mặt đầy ưu tư. Ngọc Tâm nắm chặt tay Thiên Lân, ôn nhu nói:

- Trước mặt ta, chưa từng thấy ngươi sợ hãi đến như vậy. Sao đối với con chim khổng lồ đó lại khiếp sợ đến vậy?

Thiên Lân tỏ ra tâm sự nặng nề, nhìn ánh mắt quan tâm đó của Ngọc Tâm, mấy lần muốn nói lại thôi, tâm tình phức tạp lại rất mâu thuẫn. Ngọc Tâm cũng không thúc dục hắn, chỉ yên lặng nhìn hắn, trong mắt toát ra sự cổ vũ. Chần chừ rất lâu, Thiên Lân cuối cùng thở dài một tiếng, khổ sở nói:

- Con chim khổng lồ vừa rồi có tên là Tam Túc Minh Điểu, ta đã từng thiếu chút nữa thì chết trong miệng của nó, ngay cả giãy dụa một chút cũng không làm được.

Ngọc Tâm kinh ngạc nói:

- Do bởi vậy sao?

Thiên Lân chầm chậm lắc đầu thở dài nói:

- Tam Túc Minh Điểu chính là hóa thân của tử thần, bất kỳ người nào thấy nó đều chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì.

Ngọc Tâm cau mày nói:

- Có chuyện quái lạ vậy sao?

Thiên Lân khổ sở đáp:

- Vô cùng chuẩn xác, tuyệt không phải lời đồn.

Ngọc Tâm nghi hoặc nói:

- Làm sao tin được?

Thiên Lân chần chừ một lúc, khẽ thở dài đáp:

- Đêm qua ta đã gặp Xích Viêm, trước khi chia tay ông ta đã từng cảnh cáo ta là hôm nay phải cẩn thận vô cùng, bởi vì hôm nay có tai ách đổ máu, ai ngờ lại gặp phải tử thần.

Ngọc Tâm hơi biến sắc mặt, có phần trách cứ nói:

- Ngươi vì sao chưa hề nói chuyện này cho ta và Tân Nguyệt?

Thiên Lân đáp:

- Ta không muốn các nàng lo lắng. Đi thôi, chúng ta nhanh chóng đi Đằng Long cốc, có lẽ còn có một chút cơ hội.

Ngọc Tâm không hề phản đối, đi theo Thiên Lân vội vàng quay về Đằng Long cốc.

Trên đường đi, Ngọc Tâm đột nhiên nêu lên một vấn đề.

- Chúng ta gặp nhau đã bao lâu rồi?

Thiên Lân sửng sốt một lúc rồi trả lời:

- Mười một ngày, nàng hỏi chuyện này làm gì?

Ngọc Tâm vẻ mặt phức tạp, điềm nhiên đáp:

- Không có gì, ta chỉ tùy miệng hỏi mà thôi. Ngươi hôm nay tuyệt đối sẽ không gặp chuyện gì, yên tâm đi.

Thiên Lân nghi hoặc hỏi lại:

- Nàng vì sao lại khẳng định như vậy, cho là ta hôm nay nhất định sẽ không gặp chuyện gì?

Ngọc Tâm đáp:

- Không có gì, chỉ là một loại trực giác mà thôi.

Thiên Lân cười khổ nói:

- Hy vọng trực giác của nàng … không hay rồi … có sát khí!

Giọng biến đổi, Thiên Lân lập tức chuyển vào trạng thái đề phòng cao độ, kéo Ngọc Tâm dừng lại giữa không trung, ánh mắt quan sát động tĩnh chung quanh. Ngọc Tâm nghe vậy chấn động, biến cố bất ngờ khiến nàng có linh cảm không hay, trong lòng dâng lên một sự đau thương nhàn nhạt.

Thời khắc này, Ngọc Tâm chăm chú nhìn lên bầu trời, yên yên lặng lặng dò hỏi, rõ ràng mới có mười một ngày, vì sao lại như vậy? Ông trời không nói gì, không đáp lại, chỉ có cuồng phong thổi qua, hoa tuyết tung bay.

Thiên Lân vẻ mặt nặng nề, sát khí trong không khí mạnh mẽ mà ngập đầy oán hận, rõ ràng là xông đến đây vì bản thân mình, thật ra đây là địch nhân nào? Đêm qua, cảnh cáo của Xích Viêm, trước đây, tử thần xuất hiện, đầy đều là tự nhiên mà ra hay đúng là có chuyện? Địch nhân thần bí, số mệnh chưa biết, Thiên Lân cuối cùng phải đối mặt thế nào?

Đây là kiếp nạn khó thoát hay là hóa hiểm thành an, lúc này ai cũng không cách nào dự báo được…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.