Thất Giới Hậu Truyện

Chương 375: Lưỡng tâm du duyệt (Hai người vui vẻ trong lòng)




- Đi, chúng ta nhanh né đi.

Trong tiếng nhắc nhở, Thiên Lân kéo Ngọc Tâm né trái tránh phải, chạy loanh quanh trong trận pháp người tuyết. Ban đầu, Ngọc Tâm còn tỏ ra có phần rụt rè, bị động tiếp thu sự hỗ trợ của Thiên Lân. Sau đó, Ngọc Tâm dần dần buông lỏng tâm hồn, sự lạnh lùng trên mặt được sự kinh ngạc thay thế dần, bắt đầu chủ động đi cùng với Thiên Lân chơi đùa. Phát hiện được sự chuyển biến của Ngọc Tâm, Thiên Lân trong lòng vô cùng cao hứng, mang Ngọc Tâm bay thẳng lên không trung, người tuyết bốn bề cũng đồng lòng bay lên, hai phe tiếp tục truy đuổi trên không trung. Cũng đúng lúc đó, khi Thiên Lân và Ngọc Tâm ở trên không, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Điệp Mộng đang ở trong một lưới sáng trong suốt kỳ dị, chăm chú nhìn cảnh tượng dưới chân.

- Thật đẹp, đây quả thật là người xinh đẹp nhất ta đã từng thấy trên đời này, cho dù là thánh nữ Hoa Ngạo Tuyết cũng phải kém một chút.

Nhìn Ngọc Tâm, Mẫu Đơn không khỏi cảm khái.

Hoa Hồng khẽ lẩm bẩm:

- Đúng thế, Tân Nguyệt đã đủ đẹp rồi, không ngờ được người phụ nữ này còn xinh đẹp hơn Tân Nguyệt.

Điệp Mộng nhìn Ngọc Tâm, vẻ mặt kỳ dị, cau chặt mày nói:

- Người phụ nữ này Thiên Lân chưa từng nhắc đến với ta, nhưng xem ra bộ dạng cho thấy bọn chúng có biết nhau.

Mẫu Đơn phân tích:

- Từ tình hình ban đầu mà xét, người phụ nữ này phiêu dật xuất trần, không thuộc về nhân gian khói lửa, tỏ ra lạnh lẽo vô cùng. Phỏng chừng Thiên Lân và cô ta còn chưa quen thuộc lắm, vì thế chưa từng nhắc đến trước mặt chúng ta.

Hoa Hồng nói:

- Qua đêm nay, bọn họ hẳn trở nên rất quen thuộc rồi.

Thấy Hoa Hồng có ghen tức, Điệp Mộng nhịn không được bật cười, ánh mắt lại nhìn tình trạng của Thiên Lân và Ngọc Tâm.

Chơi đùa một lúc, Thiên Lân thấy Ngọc Tâm dần dần bình tĩnh lại, không khỏi cười nói:

- Chúng ta đổi sang trò khác, đảm bảo rất có ý nghĩa.

Ngọc Tâm nhìn hắn, khẽ khàng nói:

- Ngươi cũng rất nhiều trò đó.

Thiên Lân không để ý lắm nói:

- Như vậy mới có ý tứ.

Còn đang nói, Thiên Lân kéo tay Ngọc Tâm nhẹ nhàng hạ xuống, tránh đông né tây trong trận pháp người tuyết, nhanh chóng khiến trận pháp dừng lại. Buông tay Ngọc Tâm ra, Thiên Lân ngưng thần tĩnh khí thúc động pháp quyết thi triển Hạo Nhiên Thiên Cương khiến cho bốn bề lửa đỏ đột nhiên hiện ra, hình thành tám con rắn lửa xuyên qua lại trong trận người tuyết. Hoàn thành mọi thứ này rồi, Thiên Lân kéo tay Ngọc Tâm di động nhanh chóng trong trận pháp, khiến cho trận thế phát động, làm cho người tuyết và rắn lửa đồng thời vận chuyển. Đến lúc này, khe núi tuyết phủ trong màn đêm rực sáng hẳn lên, tám con rắn lửa dài vài thước thân pháp linh hoạt truy đuổi Thiên Lân và Ngọc Tâm trong trận pháp người tuyết đang vận chuyển, cảnh tượng trông thật đẹp vô cùng. Ở trong hoàn cảnh như vậy, Ngọc Tâm lòng vốn lạnh lùng dần dần bừng nóng lên, thông qua bàn tay nắm chặt, tiếng trống ngực của hai người dần dần rõ ràng, một loại tin tức âm thầm đang chạy qua lại giữa lòng hai người.

Thời gian, vào thời khắc đó thật là đẹp đẽ.

Thiên Lân và Ngọc Tâm quên hệt mọi phiền não, cả hai người tận sức chơi đùa, cự ly âm thầm được xích gần lại, quan hệ cũng càng lúc càng thân mật hơn. Đối với Thiên Lân, đây chính điều hắn mong cầu. Hiện nay tâm nguyện đã có được, vui mừng tự nhiên có thể tưởng tượng là thế nào. Đối với Ngọc Tâm, nàng cũng có lòng mà đến, tuy từ nhỏ lạnh lùng không giỏi biểu đạt, nhưng đối với kết quả này sâu thẳm trong lòng nàng cũng vô cùng cao hứng.

Nhưng có một điểm Thiên Lân hoàn toàn không biết được, đó là khi Ngọc Tâm vui mừng, điểm không nỡ trong lòng càng thêm rõ ràng. Đối với hai người bọn họ, Thiên Lân không lo không âu, đối với tình cảm này lòng đầy ước mơ. Nhưng Ngọc Tâm lòng như giếng lặng không mong không nghĩ, trong lòng nàng vĩnh viễn giữ mãi sự đau thương nhàn nhạt, đang theo những vui thích tăng dần cùng ngày tháng ở chung Thiên Lân mà càng thêm rõ ràng. Điểm này Ngọc Tâm không thể nói, cũng không muốn nói ra. Nàng chỉ yên yên lặng lặng chấp nhận, khiến cho khoái lạc lại thêm phần đau thương sâu sắc.

Dưới màn đêm, thời gian khoái lạc luôn trôi qua quá nhanh. Ngọc Tâm được Thiên Lân đi cùng, tận tình chơi đùa một lúc, trong lòng bắt đầu bình tĩnh trở lại.

- Đêm đã khuya rồi, tuyết vẫn như vậy, đây là tình ái của chúng ta.

Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Thiên Lân, Ngọc Tâm u oán nói.

Mất đi nụ cười, Thiên Lân chăm chú nhìn vào trong mắt của Ngọc Tâm, kiên định đáp:

- Đêm tuy lạnh, lòng ta làm bạn để cho nàng được ấm áp.

Ngọc Tâm thở dài sâu kín, ngửng đầu nhìn bầu trời nhỏ nhẹ nói:

- Hôm nay là ngày thứ tư chúng ta quen biết nhau, ngươi có nhớ chăng?

Thiên Lân gật đầu nói:

- Từ thời khắc biết nhau đến giờ, chuyện vãn giữa hai ta ta đều ghi tạc trong lòng.

Ngọc Tâm vẻ mặt hửng hờ thản nhiên, giọng kỳ dị nói:

- Thật ra có một số câu ngươi quên đi càng tốt hơn.

Thiên Lân lắc đầu đáp:

- Không, ta sẽ không quên, ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ nàng trong lòng.

Ngọc Tâm liếc Thiên Lân, khẽ nói:

- Thế thì ngươi sẽ đau thương.

Thiên Lân nghiêm mặt đáp:

- Chỉ cần ở cùng với nàng, bất kỳ gian nan thế nào ta cũng đều không hề sợ hãi.

Ngọc Tâm cười cười, vẻ hơi kỳ dị, chuyển sang chuyện khác:

- Nơi này không chơi vui nữa, chúng ta nên đổi sang nơi khác.

Thiên Lân nghe vậy, cười đáp:

- Được, ta dẫn nàng đi chơi kích thích hơn nữa.

Tay vừa phất lên, trận pháp người tuyết quanh hai người và rắn lửa chớp mắt đã biến mất, khe núi tuyết lập tức khôi phục lại như trước. Kêu khẽ một tiếng, Thiên Lân kéo tay Ngọc Tâm bay thẳng lên trời, trên mặt đất phủ tuyết cuồng phong thổi tung, hai cột gió khổng lồ thổi đến tầng mây ở dưới chân của Thiên Lân và Ngọc Tâm, hai người ngự trên cơn lốc xoáy này dùng tốc độ cực nhanh đi thẳng về nơi xa xa.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Mẫu Đơn hỏi:

- Tiếp tục truy đuổi nữa không?

Hoa Hồng không nói, vẻ mặt hơi phức tạp.

Điệp Mộng trả lời:

- Thôi được rồi, chúng ta hãy về trước đã, cho bọn chúng một chút không gian tự do.

Mẫu Đơn hơi gật đầu, lập tức mang Điệp Mộng và Hoa Hồng theo lối cũ quay về.

----------------------

Ngự gió mà bay đi, xuyên qua mây rẻ không gian. Thiên Lân và Ngọc Tâm cứ điều khiển cơn lốc xoáy đó chạy quanh quẩn lung tung trên Băng Nguyên rộng lớn, tâm tình vô cùng kích động. Đối với Thiên Lân vốn hiếu động, đây là phương thức hắn hay dùng khi du ngoạn, hiện nay cũng coi như ôn lại chuyện cũ. Đối với Ngọc Tâm bản tính thích yên tĩnh, đây là lần thứ hai nàng nếm thử phương thức đi đứng như vậy, trong lòng có ít nhiều cảm giác mới lạ và không được tự nhiên.

Thời gian trôi qua trong hoan lạc.

Khi Thiên Lân và Ngọc Tâm đi về phía Tây, đến trên không trung một khe núi hẹp, cảnh tượng dưới mặt đất khiến hai người dừng lại trên không trung. Thu lại cơn lốc xoáy, Thiên Lân đến bên Ngọc Tâm, đỡ nàng nhẹ nhàng cùng hạ xuống mặt đất trên vùng biên của khe núi. Từ trên nhìn xuống, Thiên Lân và Ngọc Tâm thấy được ở đáy của khe núi, có một đai ngọc chuyển động chợt hiện dải màu kỳ dị. Đối với Băng Nguyên mà nói, thời điểm hiện nay mọi vật đều đóng băng, căn bản không thể thấy được chất lỏng lưu động, vì sao dưới đáy khe núi này lại xuất hiện một dải ngọc chuyển động như vậy?

Thấy vậy, Thiên Lân và Ngọc Tâm vô cùng nghi hoặc, hai người đưa mắt ra hiệu cho nhau, sau đó bay dọc theo vách đá khe núi hạ xuống dưới đáy. Rất nhanh, hai người đến đáy của khe sâu, đứng trên một khối băng nhô cao lên như núi, đánh giá chất lỏng lưu động ở dưới chân không xa. Theo mắt nhìn của hai người thấy được, chất lỏng lưu động không khác gì nước sông, nhưng vì sao nó lưu động trên mặt băng mà lại không hề kết băng?

Điểm này vô cùng quái dị, Thiên Lân tự nhận thông minh cũng không hiểu rõ chuyện này như thế nào cả. Ngọc Tâm ánh mắt nhìn ra xa, theo đường chảy xuống của khe sâu nhìn ngược lên, liền phát hiện chất lỏng này từ một huyệt động ở tận đầu của khe núi sâu mà chảy ra. Sau khi chảy qua đại khái khoảng vài trăm trượng, liền chảy vào trong một huyệt động khác.

Phát hiện như vậy, Ngọc Tâm nói:

- Chúng ta đi đến đầu của khe sâu xem thử thế nào.

Thiên Lân gật nhẹ, kéo tay Ngọc Tâm, hai người thân mật khắng khít hệt như một đôi tình nhân, chớp mắt đã bay đến xuất hiện ở đầu của khe sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.