Thất Giới Hậu Truyện

Chương 366: Hóa hiểm vi an (Hóa hiểm thành an)




Vũ Điệp nói:

- Suy đoán của ngươi rất có lý, chúng ta phải nhanh chóng tìm Thiện Từ.

Ngạc Tây ừ một tiếng, sau đó theo Vũ Điệp đi thẳng đến hồ máu. Lúc này, ánh sáng trong hồ máu rực hẳn lên, dâng lên một tấm chắn do nước máu tạo thành, ngăn cản hai người lại.

Vũ Điệp vội vàng dừng lại, sau khi quan sát một lúc liền nhắc nhở:

- Nước máu này rất tà ác, ẩn chứa một loại khí huyết sát.

Ngạc Tây nói:

- Tìm kiếm Thiện Từ quan trọng hơn, chúng ta phải xông qua thôi.

Vũ Điệp gật đầu nói:

- Được, ta đi trước mở đường, ngươi cẩn thận theo sau.

Còn đang nói, toàn thân Vũ Điệp ánh sáng rực rỡ, cả người phát ra một luồng khí thần thánh, trong chốc lát đã bắn thẳng ra ngoài hóa thành một cột sáng xoay tròn, nhắm thẳng đến tấm chắn. Ngạc Tây hơi kinh ngạc, không ngờ được Vũ Điệp tuổi hãy còn nhỏ lại có được tu vi mạnh mẽ như vậy, quả thật khiến người ta phải giật mình. Nghĩ thì nghĩ, Ngạc Tây không chút do dự, nhanh chóng tung mình bay ra theo sát phía sau Vũ Điệp. Chớp mắt, Vũ Điệp đang xông lên va chạm vào tấm chắn do nước máu tạo thành kia, thân thể hơi dừng lại một chút, sau đó liền xuyên qua tấm chắn đó. Ngạc Tây theo sát phía sau, chiếm được chút tiện nghi, không phí chút sức lực liền xông qua cửa quan khó, theo sát Vũ Điệp tiến vào một động nham thạch khác.

Đến lúc đó, tấm chắn nước máu tự động biến mất, Huyết Lệ trong hồ âm thầm xuất hiện, nhìn theo bóng hai người đi xa, nhỏ giọng tự nói:

- Vận mạng định sẵn, sao các ngươi có thể thay đổi được.

Vượt qua hồ máu rồi, Vũ Điệp và Ngạc Tây vừa kêu tên Thiện Từ, vừa tiến thẳng lên. Rất nhanh, hai người vượt qua ba vách đá, đến huyệt động nham thạch Thiện Từ đang ở đó, cảnh tượng trước mắt khiến cả hai kinh hãi. Chỉ thấy Thiện Từ lơ lửng giữa không trung, toàn thân ánh máu lưu động, sát khí vây phủ, hai mắt có màu đỏ sậm quỷ dị, toát ra ánh mắt tàn bạo và âm lạnh. Trên cổ, chuỗi Phật châu đó đang lấp lánh ánh vàng kim, cực lực áp chế khí huyết sát trong cơ thể của Thiện Từ, đáng tiếc sức không chịu nỗi, rõ ràng có phần chật vật.

Vừa thấy cảnh này, Ngạc Tây liền nhịn không được kêu to tên của Thiện Từ, thân thể xông thẳng đến Thiện Từ. Vũ Điệp lại bình tĩnh lạnh lùng hơn, vừa nắm lấy vai của Ngạc Tây, quát lên:

- Bình tĩnh lại. Ngươi cứ vậy xông đến chỉ khiến Thiện Từ công kích mà thôi.

Ngạc Tây nóng nảy nói:

- Vậy thì phải làm thế nào mới được?

Vũ Điệp trầm ngâm đáp:

- Chúng ta hiện giờ phải làm chính là khiến cho Thiện Từ khôi phục lại bản tính, hỗ trợ cho chuỗi Phật châu trên cổ để áp chế khí tà ác trên người của Thiện Từ.

Ngạc Tây nghe vậy, hơi bình tĩnh trở lại, sau khi quan sát giây lát, vẻ mặt phức tạp nói:

- Nhìn Thiện Từ như vậy, khí huyết sát trong cơ thể của hắn vô cùng mạnh mẽ, phỏng chừng muốn áp chế nó là chuyện không phải dễ dàng.

Vũ Điệp gật khẽ, đột nhiên hỏi:

- Ngươi và Thiện Từ có quan hệ như thế nào?

Ngạc Tây nghe vậy, liếc Vũ Điệp, khẽ thở dài đáp:

- Ta chính là cậu của hắn, ngươi thì sao?

Vũ Điệp sửng người, trả lời:

- Ta đến từ Đằng Long cốc, là bạn hữu tốt của Thiện Từ.

Giữa không trung, Thiện Từ lúc này xuất hiện một chút biến đổi, dường như do Vũ Điệp và Ngạc Tây đến khiến hắn nổi lên tâm tình kích động. Rống to một tiếng, Thiện Từ mở to hai mắt đỏ như máu, phát xuất cảnh giác với Vũ Điệp và Ngạc Tây, cả người hệt như một con dã thú.

Ngạc Tây thấy vậy vô cùng đau khổ, lớn tiếng nói:

- Thiện Từ, ta đây mà, con tỉnh táo lại nhanh đi.

Dường như nghe được câu nói của Ngạc Tây, Thiện Từ vẻ mặt hung dữ đáp:

- Thì ra là ngươi, ta nhớ rồi, ta phải giết chết ngươi.

Dứt lời, Thiện Từ lóe lên xông đến, phất tay đánh ra một chưởng bắn thẳng đến ngực của Ngạc Tây. Hơi khổ sở, Ngạc Tây lắc mình né tránh, không muốn chính diện giao tranh với Thiện Từ. Vũ Điệp yên lặng một bên quan sát cẩn thận vẻ mặt của Thiện Từ, lợi dụng lúc hắn một chiêu đánh hụt, tâm thần hơi phân tán, nàng đột nhiên đề tụ chân nguyên mãnh liệt, phát xuất một tiếng kêu đinh tai nhức óc, thiếu chút nữa khiến cả động nham thạch sụp đổ. Đến lúc đó, Thiện Từ trong lòng chấn động, trong não xuất hiện một chút trống rỗng, quay đầu sửng sốt nhìn Vũ Điệp.

Chăm chú nhìn vào hai mắt của Thiện Từ, Vũ Điệp nhẹ nhàng lướt đến gần, miệng khẽ lẩm bẩm:

- Thiện Từ, ta là Vũ Điệp, huynh có còn nhớ ước định khi còn nhỏ của chúng ta không. Lúc đó, ta, huynh, Thiên Lân từng người đều nói rõ, khi lớn lên còn phải gặp lại, lẽ nào huynh đã quên mất rồi?

Thiện Từ hơi hoang mang, tự nói:

- Vũ Điệp? Thiên Lân? Cái tên rất quen thuộc, ta mơ hồ có chút ấn tượng, nhưng vì sao ta lại không nghĩ ra được?

Hai tay ôm chặt lấy đầu, Thiện Từ cào cấu mái tóc, có vẻ kích động không yên. Vũ Điệp tâm thần hơi kinh hãi, nhanh chóng thu ngắn cự ly với Thiện Từ, lợi dụng lúc hắn đang mê man, tay phải âm thầm đặt lên đầu của Thiện Từ, lòng bàn tay phát xuất một luồng sức mạnh huyền âm.

Lập tức, thân thể Thiện Từ chấn động, thần trí đột nhiên bừng tỉnh lại, đôi mắt đỏ như máu giận dữ nhìn Vũ Điệp, miệng lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn đánh lén ta, ta phải giết chết ngươi.

Tay phải giơ cao, ánh máu toàn thân của Thiện Từ nhanh chóng tập trung hết vào cánh tay phải, điều này khiến Vũ Điệp cảm thấy rất kinh hãi, Ngạc Tây ở không xa lại cảm thấy lo lắng. Vào lúc nguy hiểm, Ngạc Tây mở miệng bảo Vũ Điệp nhanh chóng né tránh. Nhưng Vũ Điệp khó khăn lắm mới nắm được khoảnh khắc mà tâm thần Thiện Từ thất thố để tiếp cạnh thân thể hắn, nếu như lùi lại, sau này phỏng chừng cũng khó mà tìm được cơ hội như vậy. Theo sự hiểu biết của Vũ Điệp về Thiện Từ, tu vi của Thiện Từ không kém gì Thiên Lân, nếu như chính diện giao tranh, Vũ Điệp phần lớn cũng đánh không lại Thiện Từ. Như vậy, muốn thức tỉnh lại Thiện Từ chỉ có thể thi triển xảo kế, lúc này bản thân quyết không thể rút lui lại.

Nghĩ đến những điều này, Vũ Điệp toàn thân ánh sáng mạnh mẽ, thi triển toàn lực Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết, vừa bố trí phòng ngự quanh người, dự tính đỡ thẳng một chiêu của Thiện Từ, vừa tăng hẳn sức lực truyền vào người Thiện Từ, hy vọng nhờ vào khí huyền băng để khiến Thiện Từ khôi phục lại bình tĩnh. Cử động này nguy hiểm vô cùng, nhưng là chiêu hiểm trong lúc cấp bách, cuối cùng Vũ Điệp có thể thành công được không?

Thời gian là tiêu chuẩn tốt nhất, bất cứ kết quả nào điều xuất hiện rõ ràng khi thời gian trôi qua.

Phát hiện Vũ Điệp tăng mạnh sức lực, Thiện Từ trong lúc giận dữ điên cuồng, một chưởng múa lên lại tăng thêm vài phần sức mạnh, rõ ràng muốn một chưởng lấy mạng. Nhưng, khi một chưởng của Thiện Từ sắp sửa đánh vào ngực của Vũ Điệp, trên trán của Vũ Điệp lại đột nhiên lóe lên hào quang, một con mắt ánh sáng lập tức xuất hiện, bắn ra một luồng sáng kỳ dị, kích trúng vào Thiên Linh Cái của Thiện Từ. Lập tức, thân thể Thiện Từ run rẩy, một chưởng múa lên không còn sức đánh xuống, toàn thân ánh máu tan biến, ánh mắt dần dần khôi phục lại bình thường. Cũng đúng lúc đó, Vũ Điệp thân thể run rẩy, một phần lớn khí huyền linh của cơ thể truyền vào trong cơ thể của Thiện Từ, nhanh chóng xua đuổi tà khí trong người của hắn.

Biến hóa này đột ngột xảy ra, khiến Vũ Điệp, Thiện Từ, Ngạc Tây đều không kịp chuẩn bị, ai cũng không nghĩ thông được nguyên nhân bên trong, chỉ có thể cho là Thiện Từ may mắn tốt vận. Giây lát, Vũ Điệp thân thể loáng lên ngã thẳng xuống mặt đất.

Thiện Từ hai tay vung ra ôm lấy thân thể hư nhược của Vũ Điệp, kinh ngạc nói:

- Vũ Điệp, sao nàng lại đến đây?

Bật cười yếu ớt, Vũ Điệp nói:

- Ta biết huynh gặp nguy hiểm, vì thế đến đây tìm huynh.

Nói rồi Vũ Điệp liền ngất đi mất. Thiện Từ thất kinh, vội vàng ôm chặt lấy thân thể Vũ Điệp, khuôn mặt anh tuấn toát ra tình cảm quan tâm.

Ngạc Tây tiến lên, vẻ mặt đầy vui mừng nhìn Thiện Từ, kích động nói:

- Thiện Từ, ngươi không có gì là ta yên tâm rồi.

Thiện Từ nhìn hắn, ánh mắt hơi kỳ dị, sau đó nhìn sang chỗ khác hỏi lại:

- Ta vừa rồi xảy ra chuyện như thế nào?

Ngạc Tây đáp;

- Vừa rồi, chính tiểu cô nương này đã cứu tỉnh con, dẫn ta tìm kiếm con. Lúc đó, hai mắt con đỏ như máu, hệt như một tà ma. Con thiếu chút nữa một chưởng giết chết cô ấy. Sau đó con khôi phục trở lại, nguyên nhân bên trong ta cũng không nói rõ được.

Thiện Từ nghe xong, vô cùng hối hận nói:

- Ta thật là đáng chết, thiếu chút nữa đã gây thương tích cho Vũ Điệp.

Ngạc Tây an ủi:

- Mọi thứ đều đã qua rồi, Vũ Điệp cũng chỉ là mất sức, con hãy cứu tỉnh cô ấy lại sẽ không có chuyện gì.

Thiện Từ nghe vậy, vội vàng truyền chân nguyên vào trong cơ thể Vũ Điệp, phát hiện toàn thân nàng hoàn toàn trống rỗng, quả thực là mất sức khiến nàng hôn mê đi. Một lúc sau, Vũ Điệp chầm chậm tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy cặp mắt quan tâm, điều này khiến nàng đỏ mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.

Thấy Vũ Điệp tỉnh lại rồi, Thiện Từ vô cùng cao hứng, vội vàng hỏi lại:

- Vũ Điệp, nàng thế nào rồi, không có gì chứ?

Lưu tâm một lượt tình hình của bản thân, Vũ Điệp khẽ nói:

- Ta không có gì rồi, nhưng thấy có phần mệt mỏi. Còn huynh thì sao, thật ra đã phát sinh ra chuyện như thế nào, vì sao lại xuất hiện tình hình như vừa rồi?

Thiện Từ bật cười cay đắng, đem chuyện tiến vào nơi này đại khái mô tả qua một lượt, cuối cùng nói:

- Ta suy đoán có khả năng là hạt thạch châu kỳ quái đó ẩn chứa khí huyết sát, lợi dụng lúc ta trị thương để xâm thực kinh mạch toàn thân ta, khiến thần trí ta không còn tỉnh táo, chìm vào ma đạo.

Vũ Điệp hỏi lại:

- Thế bây giờ thì sao?

Thiện Từ trả lời:

- Nàng vừa rồi dường như đã truyền toàn bộ khí huyền âm tu luyện nhiều năm vào trong cơ thể của ta, điều này khiến trong người của ta điều hòa chân nguyên âm dương, tu vi có phần tăng tiến, tạm thời áp chế được khí huyết sát đó.

Vũ Điệp lo lắng nói:

- Nói như vậy, chuyện này cũng không phải là kế lâu dài được, huynh phải nghĩ ra biện pháp xua được tà khí trong cơ thể mới được.

Thiện Từ khổ sở nói:

- Chuỗi Phật châu trên cổ của ta nghe nói là vật rất quý báu của Phật môn, ngay cả nó cũng áp chế không được luồng tà khí này, phỏng chừng sư phụ cũng không thể làm gì được.

Ngạc Tây vẻ mặt nặng nề, hỏi lại:

- Thiện Từ, con thấy tà khí trong cơ thể của mình chủ yếu có tính chất thế nào?

Thiện Từ đáp:

- Theo hiểu biết của ta, luồng sức mạnh đó rất quỷ dị, biểu hiện là khát máu, táo bạo, tàn khốc, oán hận, đầy khí huyết sát, thiên hướng là một loại dương cương.

Ngạc Tây nghe vậy không nói gì, trầm tư một lúc, giọng nghiêm túc nói:

- Thiện Từ, con phải đi theo ta trở về.

Thiện Từ lắc đầu nói:

- Ta còn chưa muốn quay về.

Ngạc Tây thái độ kiên quyết:

- Không được, con thế nào cũng phải theo ta quay về.

Vũ Điệp không hiểu hỏi lại:

- Vì sao như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.