Thất Giới Hậu Truyện

Chương 315: Băng Nguyên lai tấn (Tin đến từ Băng Nguyên)




Lâm Vân Phong khẽ đảo con ngươi, hỏi lại:

- Quách Kiến, theo như con nghe thấy, lúc đó Chiếu Thế Cô Đăng và Thiên Lân có quan hệ như thế nào?

Quách Kiến sửng người, nhớ lại một chốc rồi nói:

- Thiên Lân rất thoải mái, mọi người đều rất thích hắn. Chiếu Thế Cô Đăng đó dường như cũng hơi coi trọng Thiên Lân, nhưng hai người này dường như cũng chỉ mới gặp nhau một hai lần, không thể xem là quá quen thuộc.

Lâm Vân Phong cau mày, trầm tư giây lát, điềm nhiên nói:

- Được rồi, con nói tiếp đi.

Quách Kiến nói:

- Sau khi chuyện U Mộng Lan qua rồi, Ngũ Sắc Thiên Vực trở thành địch nhân chủ yếu của Băng Nguyên … Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao thực lực kinh người, sư tỷ thiếu chút nữa đã chết trong tay của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, may nhờ Dao Quang đột nhiên xuất hiện mới đánh lui địch nhân. Ngoài ra, Ứng Thiên Tà thân phận thần bí, khi hắn bị mấy người Sở Văn Tân công kích, thân thể liền phát sinh biến đổi, dễ dàng giết chết được cao thủ Phùng Vân của Thiên Tà tông, hơn nữa còn đẩy bốn người còn lại đi vào cảnh tuyệt vọng. Vào lúc quan trọng, Thiên Mục Phong đột nhiên xuất hiện, dùng Nhiên Đăng Phật Ấn đánh lui Ứng Thiên Tà. Còn nữa, Vô Tướng khách vốn bình thường không gì khác biệt cũng đột nhiên phát sinh biến đổi, trở thành một sự tồn tại khiến người ta khiếp hãi.

Hứa Khiết kinh ngạc nói:

- Sự tồn tại khủng khiếp? Có nghiêm trọng như vậy chăng?

Quách Kiến bật cười cay đắng, liếc Chu Kiệt không nói gì cả.

Chu Kiệt thở dài nhè nhẹ, nói tiếp:

- Theo tình hình lúc đó chúng ta hiểu được, Vô Tướng khách tinh thông Tàn Phong Thối pháp, rất có khả năng xuất thân từ Tử Vong thành trong truyền thuyết hoang đường. Nhưng sau đó lại có biến hóa khiến người ta chấn động kinh hãi, trong tình trạng bị trọng thương, hắn kích phát bản năng xuất thân của mình, cả người biến thành một người nửa trắng nửa đen tự xưng là Hắc Bạch Điên, thành chủ Tử Vong thành.

Hứa Khiết nghi hoặc nói:

- Cái tên này có phần xa lạ, thật ra có liên quan gì đến tình trạng xuất hiện của lão?

Chu Kiệt nói:

- Theo suy đoán của Tuyết Sơn thánh tăng, Tử Vong thành chủ này rất có khả năng chính là Diệt Phật Ma Tôn năm đó, lão này dung hợp được sức mạnh của Phật và Ma, có được sức mạnh người ta phải khiếp sợ. Nếu suy đoán này không sai, Hắc Bạch Điên này mạnh mẽ, đủ phân cao thấp với Vu Thần hai mươi năm trước.

- Cái gì, lão có thể phân cao thấp với Vu Thần?

Lâm Vân Phong trước giờ vẫn bình tĩnh sau khi nghe câu này, cũng không nhịn được biến hẳn sắc mặt. Dù sao Vu Thần năm đó cũng khiến cho thiên hạ kinh hãi khá nhiều. Hứa Khiết, Càn Nguyên chân nhân vẻ mặt kinh hãi, ý thức được sự nghiêm trọng của việc này, trong lòng dâng lên một chút bất an.

Chu Kiệt bật cười khổ, tiếp tục nói:

- Ngoại trừ chuyện này, Bạch Đầu Thiên Ông của Ngũ Sắc Thiên Vực ba ngàn năm trước được xưng tụng là một trong chín đại cao thủ lúc đó, thực lực mạnh mẽ thế gian hiếm có, Thiên Tàm của Băng Nguyên tu vi không tầm thường, lại thêm Cửu Hư lệnh sứ Hoàng Kiệt, Ma Ưng môn, Cửu U nhất mạch, cả Băng Nguyên cơ hồ tràn ngập nguy cơ, đã đến thời điểm quan trọng nhất rồi.

Quách Kiến bổ sung:

- Đây chỉ là những tình huống chúng con nắm vững lúc rời đi, sau này phát sinh những điều gì, bây giờ ai cũng không biết được. Trước khi rời đi, sư tỷ từng khiến con bẩm lại với sư phụ, nói trận tai kiếp khủng khiếp lần này của Băng Nguyên còn đến có phần mãnh liệt hơn so với trận tai kiếp hai mươi năm trước của Thất Giới, chỉ bằng một Ngũ Sắc Thiên Vực cũng đủ để thôn tính thực lực của nhân gian, hy vọng sư phụ liên kết với Trừ Ma liên minh nhanh chóng áp dụng phương án phòng thủ.

Lâm Vân Phong vẻ mặt nặng nề, nghiêm túc nói:

- Con kể tường tận một lượt những chuyện con thấy được ở Băng Nguyên, không được bỏ sót bất kỳ tình hình nào cả.

Quách Kiến nghe vậy, vội vâng dạ liên tục, sau khoảng nửa canh giờ đã kể chi tiết mọi thứ thấy được ở Băng Nguyên. Chu Kiệt, Từ Tĩnh và Hắc Tiểu Hầu cũng thường xuyên bổ sung một số tình hình, thể hiện hoàn chỉnh tình hình tổng thể

Sau khi nghe xong Quách Kiến và Chu Kiệt kể lại, trước mặt mọi người trong Dịch viên, Lâm Vân Phong trầm ngâm nói:

- Nhìn như vậy thì trường tai kiếp này đúng là còn ghê gớm hơn hai mươi năm trước.

Hứa Khiết nói:

- Phỏng chừng xử lý không tốt thì nó còn nguy hại hơn nữa.

Càn Nguyên chân nhân vẻ mặt lo lắng, khẽ than nói:

- Vân Phong, con có dự tính thế nào?

Lâm Vân Phong nghiêm túc nói:

- Việc này vô cùng khó giải quyết, xem ra chút nữa Trừ Ma liên minh sẽ đến thương nghị với chúng ta, hay là chờ đợi bọn họ đến rồi mới quyết định đi. Trời không còn sớm nữa, mọi người hãy ăn cơm trước đã rồi hãy nói tiếp.

Lâm Vân Phong đứng lên mời ba người Chu Kiệt cùng với mấy người Dịch viên cùng nhau rời khỏi Dịch Thiên Các để đi đến Nghênh Phong Các đãi khách.

Buổi chiều, cao thủ Trừ Ma liên minh đến như dự đoán, Trần Ngọc Loan thống lĩnh, Tư Đồ Thần Phong, Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng đi theo. Lâm Vân Phong dẫn mọi người ra nghênh tiếp, sau khi chào hỏi, mọi người lại đến Dịch Thiên Các. Lúc này, Chu Kiệt, Từ Tĩnh, Hắc Tiểu Hầu cũng có mặt.

Mời mọi người ngồi xong, Lâm Vân Phong vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Lần này Băng Nguyên phát sinh tai kiếp, có nguy cơ ảnh hưởng đến an nguy của thiên hạ. Thân là một phái một minh của trung thổ, chúng ta phải nhanh chóng lựa chọn phương án thực hiện.

Trần Ngọc Loan nói:

- Lần này đến cũng vì chuyện đó, ta muốn thương nghị với các vị thật tốt. Tình hình cụ thể chúng ta cũng đã hiểu được đại khái, bây giờ điều phải suy xét chính là viện trợ ba phái Băng Nguyên thế nào để ngăn tai kiếp phát triển thêm từng bước.

Hứa Khiết nói:

- Từ tình hình của chúng ta, trận tai kiếp này của Băng Nguyên đến quá đột ngột. Nếu muốn lập tức triệu tập một lượng lớn con người, về thời gian rõ ràng hơi vội vã.

Quy Vô đại trưởng khẽ than nói:

- Đúng thế, trung thổ bình yên đã hai mươi năm rồi, rất nhiều cố nhân đã vân du tứ hải, muốn tìm được họ cũng rất bề bộn, trong thời gian ngắn căn bản không thể thực hiện.

Văn Bất Danh nói:

- Chuyện phát sinh đột ngột, chúng ta muốn lập tức hóa giải tai kiếp thì rõ ràng là không thực tế. Vì thế kế sách hiện nay chỉ có thể trước hết phái một bộ phận cao thủ đến Băng Nguyên, tận sức hỗ trợ ba phái Băng Nguyên để kiềm chế cục diện. Sau đó chúng ta mới nghĩ cách triệu tập nhân sĩ Chính Đạo trong thiên hạ, chia ra chạy đến Bắc Quốc, từng bước tăng cường lực lượng viện trợ.

Càn Nguyên chân nhân cũng đồng ý:

- Văn đại hiệp suy nghĩ rất đúng, chúng ta có thể phái một nhóm cao thủ, thứ nhất giảm bớt áp lực của Băng Nguyên, thứ hai tùy lúc có thể điều chỉnh chiến lược, khống chế hữu hiệu được cục diện.

Tư Đồ Thần Phong nói:

- Phương pháp này trên đường chúng ta cũng đã thương nghị qua, lần này đến đây chính là muốn hỏi ý kiến của các vị.

Lâm Vân Phong suy xét một lúc, ánh mắt nhìn Chu Kiệt hỏi lại:

- Chu đại hiệp thấy tính toán này như thế nào?

Chu Kiệt đầy vẻ cảm kích nói:

- Phương pháp này rất tốt, vừa có thể tiết giảm thời gian lại có thể tùy cơ ứng biến.

Nghe vậy, Lâm Vân Phong gật đầu nói:

- Nếu Chu đại hiệp thấy được, thế thì chúng ta hãy thương nghị một chút. Trước mắt, người của Dịch viên không nhiều, đều tập trung ở đây, tình hình bên liên minh thì như thế nào?

Trần Ngọc Loan nói:

- Trước đây, Dao Quang đã quay về, ta đã sai hắn đi tìm Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ, tạm thời còn chưa có tin tức. Những người còn lại thì số người có năng lực không nhiều, chỉ có một Thiên Ảnh Trương miễn cưỡng là thích hợp.

Hứa Khiết kinh dị nói:

- Như vậy, người có thể sử dụng bên phía các vị cũng không nhiều?

Trần Ngọc Loan cười khổ nói:

- Liên minh năm xưa nhân tài đông đúc, đều là một số tiền bối hỗ trợ. Sau khi thiên hạ thái bình rồi, bọn họ đều tản đi các nơi, chỉ còn lại mấy người bọn ta.

Hứa Khiết cau mày nói:

- Thế lần này các vị dự tính phái ai đi Băng Nguyên?

Trần Ngọc Loan nói:

- Chúng ta đã suy xét qua, dự tính sau khi mấy người Dao Quang quay về rồi sẽ bảo hắn và Thiên Ảnh Trương cùng nhau đi Băng Nguyên. Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ nếu cùng nhau quay lại, sẽ mời bọn họ đi hỗ trợ Dao Quang cùng đi Băng Nguyên, có thê tính là nhóm cao thủ chi viện thứ nhất. Sau đó, chúng ta sẽ sử dụng lực lượng của liên minh, triển khai điều tra toàn diện tình thế của Băng Nguyên. Nếu như lúc đó cần thiết, chúng ta sẽ liên hệ Dương Thiên, Bắc Phong, Phật Thánh Đạo Tiên mấy người cùng nhau thống lĩnh cao thủ đi Băng Nguyên.

Lâm Vân Phong nói:

- Tai kiếp của Thất Giới hai mươi năm trước khiến Chính Đạo tổn thất không ít cao thủ. Hiện nay, Lục Vân quy ẩn, Ngạo Tuyết sư tỷ, Thương Nguyệt sư tỷ cùng với Bách Linh công chúa đều cùng nhau ẩn cư không ra, người giúp chúng ta có thể tìm được hoàn toàn không nhiều.

Lâm Y Tuyết xen vào:

- Lục sư bá tuy quy ẩn nhưng Hải tỷ tỷ đã xuống núi, chỉ cần tìm được tỷ ấy thì nhất định có thể đủ sức trấn áp quần ma.

Càn Nguyên chân nhân nói:

- Y Tuyết nói có lý, chỉ cần liên hệ được Hải Nữ, có cô ấy ra mặt thì chẳng khác nào Lục Vân thân chinh, mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng.

Hứa Khiết nói:

- Ngoại trừ Hải Nữ ra, Hoàng Thiên cũng là một cao thủ rất tốt, nhiều năm qua uy danh khắp bốn bể, cơ hồ ngang với Dao Quang. Lại thêm Khiếu Thiên lúc ẩn lúc hiện, Lục Doanh và Phần Thiên của Đông Hải, cao thủ chúng ta có thể triệu tập còn nhiều.

Lâm Vân Phong nói:

- Những chuyện này đều phải tùy theo tình hình Băng Nguyên mà quyết định, hiện nay chúng ta phải nói đến tình thế trước mắt. Ta đã suy nghĩ qua, dự tính để Y Tuyết đi ra thế giới bên ngoài một lần cho biết.

Hứa Khiết kinh ngạc nói:

- Huynh dự tính để con nó đi một mình sao?

Lâm Vân Phong nói:

- Không phải vậy, ta sẽ phái người đi cùng nó, nhưng chúng ta đều có việc khác, không cách nào đi theo được.

Hứa Khiết lo lắng nói:

- Huynh muốn phái ai đi?

Càn Nguyên chân nhân nói:

- Để ta đi cùng Y Tuyết một chuyến.

Lâm Vân Phong lắc đầu nói:

- Sư bá chính là trưởng bối lớn nhất còn lại của Dịch viên, không thể dễ dàng mạo hiểm. Ta dự tính đi tìm Khiếu Thiên, để huynh ấy đi cùng Y Tuyết. Còn về ta, phải tranh thủ đi tìm một ít cố nhân để chuẩn bị tốt cho tình hình sau này.

Thở phào nhẹ nhõm, Hứa Khiết khẽ nói:

- Có Khiếu Thiên đi cùng là ta yên tâm rồi.

"Hàng mới ra lò... nóng hổi"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.