Thất Giới Hậu Truyện

Chương 306: Nhất tiễn song điêu (Một tên bắn hai chim)




Hoa Hồng Đỏ nổi giận, tức tối nói:

- Ngươi … ồ …

Thiên Lân bật cười đắc ý, lập tức dùng miệng bịt mất lời nàng, hơn nữa còn lợi dụng cơ hội hôn nàng thật sâu, không cho nàng cơ hội lấy hơi chút nào.

Thân thể Hoa Hồng Đỏ chấn động, giống như muốn né tránh nụ hôn nồng nhiệt của Thiên Lân, nhưng lại không cách gì né tránh, trong lòng từ từ dâng lên một tình cảm êm ái, mức độ giằng co theo đó hạ thấp xuống.

Thời khắc này, Hoa Hồng Đỏ hơi tự hận bản thân, vì sao lòng không đủ tàn nhẫn cự tuyệt Thiên Lân.

Thiên Lân hoàn toàn không biết tâm tư của nàng, chỉ cho Hoa Hồng Đỏ thật sự thích mình, vì thế mới để bản thân mình thân mật như vậy, để mặc cho bản thân mình thưởng thức vẻ đẹp của nàng.

Thời gian âm thầm trôi qua.

Khi Hoa Hồng Đỏ đẩy Thiên Lân ra lần nữa thì đã trôi qua một khắc đồng hồ.

Thoát khỏi lòng của Thiên Lân, Hoa Hồng Đỏ tỏ ra hơi rụt rè và nặng nề, u oán nói:

- Chỉ một lần này thôi, lần sau không được. Ngươi còn đùa giỡn như vậy nữa, ta sẽ không khách khí với ngươi.

Thiên Lân biết nàng chỉ cáu giận mà nói vì nàng muốn duy trì sự tôn nghiêm của bản thân, lập tức cười xin tội nói:

- Tỷ tỷ chớ giận dữ, Thiên Lân lần sau không dám nữa đâu.

Hoa Hồng Đỏ hừ giọng nói:

- Không được gọi ta là tỷ tỷ, muốn thì ngươi tìm Mẫu Đơn đó.

Thiên Lân đảo tròn mắt, cười nói:

- Được, không gọi tỷ tỷ nữa, gọi là Hoa Hồng. Bây giờ có cần đi xem trộm ta trêu đùa Mẫu Đơn thế nào không?

Hoa Hồng Đỏ trừng hắn, dường như hiểu được ý đồ của hắn, hừ giọng nói:

- Muốn thì ngươi tự mình đi, ta khó mà nhìn được những thứ không đáng như vậy.

Thiên Lân cười ngượng ngùng, trong lòng lại mừng vui, nhỏ giọng an ủi vài cây, liền đi qua động kia kiếm Mẫu Đơn. Hoa Hồng Đỏ nhìn theo bóng hắn bỏ đi, ánh mắt phức tạp vô cùng, có mấy phần không nỡ, lại có mấy phần oán hận.

Âm thầm vào động Mẫu Đơn đang ở, Thiên Lân thấy nàng cũng đang ngủ say, khóe miệng không khỏi nở nụ cười vui sướng. Vừa rồi, hắn mới thưởng thức mùi vị Hoa Hồng, cảm giác đó quả thật khiến người khác no đủ. Hiện nay nếu như có thể thưởng thức thêm mùi vị của Mẫu Đơn, có thể nói là một tên trúng hai chim, chính là chuyện vô số người mong cầu.

Đi đến bên giường, Thiên Lân nhẹ nhàng ngồi xuống ở đó. Lần này, hắn không lập tức hành động mà quan sát phản ứng của Mẫu Đơn. Sau khi nhận định rõ ràng tình trạng ngủ mê của Mẫu Đơn, hắn mới nhẹ nhàng cúi đầu, tiến gần đến đôi môi mơn mởn hồng đỏ mê người đó.

- Thế nào, mới sáng sớm chạy đến đây là muốn làm chuyện xấu phải không?

Không hề động đậy, nhưng thanh âm của Lam Mẫu Đơn lại vang bên tai của Thiên Lân, điều này khiến hắn chấn động. Lập tức, Lam Mẫu Đơn mở to hai mắt, cứ cách khoảng ba tấc như vậy, hơi thở như lan tỏa ra, mắt nhìn hắn với một phong cách không giống ai. Thiên Lân thân thể dừng lại, có chút cảm giác ăn trộm bị bắt, cứ lẳng lặng như vậy nhìn Mẫu Đơn, bị nụ cười quyến rũ của nàng hấp dẫn thật sâu.

Giây lát sau, Thiên Lân tỉnh táo trở lại, con mắt hơi chuyển động một chút, lập tức cúi thẳng đầu xuống, nhắm vào đôi môi xinh đẹp của Mẫu Đơn. Đột nhiên, một cánh tay ngọc ngăn cách đòn đánh lén của Thiên Lân, Lam Mẫu Đơn cười thản nhiên nói:

- Đánh lén không được chuyển sang làm đại sao.

Thiên Lân hơi kinh ngạc, lại hoàn toàn không chịu thua, dịu dàng nói:

- Tỷ tỷ như vậy thần tiên thấy cũng chịu không nổi, đệ đệ tự nhiên là muốn thân mật một chút.

Vừa nói, Thiên Lân vừa kéo tay Mẫu Đơn ra, kiên trì không ngừng tiếp tục lý tưởng của mình. Lam Mẫu Đơn không hề ngăn cản lại, nhẹ nhàng nói:

- Thiên Lân, đệ bởi vì cảm giác mới mẻ nên muốn có được thân thể của tỷ tỷ hay là thật sự hy vọng có thể cả đời che chở cho tỷ tỷ?

Thiên Lân cũng không nghĩ nhiều trả lời:

- Ta đương nhiên muốn cả đời che chở tỷ tỷ, để tỷ tỷ vĩnh viễn lưu lại bên mình ta, để tỷ tỷ sống trong hoàn cảnh hạnh phúc vui vẻ.

Lam Mẫu Đơn hỏi:

- Thế Hoa Hồng thì sao? Đệ không phải cũng có tâm tư như vậy, muốn một tên bắn chết hai chim sao?

Thiên Lân ngượng ngùng nói:

- Tỷ tỷ sao lại nói như vậy, ta chỉ hy vọng các vị mất đi ngăn cách, cùng nhau mở rộng tấm lòng, quên hết mọi chuyện phiền não.

Lam Mẫu Đơn đưa tay vuốt ve gò má của Thiên Lân, cười mắng:

- Miệng nói không đúng với lòng, rõ ràng muốn một tên bắn hai chim, hưởng thụ phúc thê thiếp đề huề, còn ra vẻ đẩy đưa.

Thiên Lân cười khúc khích nói:

- Thế thì phải coi tỷ tỷ có thương yêu Thiên Lân, có cho đệ đệ cơ hội này không.

Lam Mẫu Đơn cười mắng:

- Đệ à, miệng lưỡi thật ngọt ngào, không biết đời này đã lừa nhiều ít thiếu nữ rồi. Thật ra, ở Ngũ Sắc Thiên Vực, tình cảm nam nữ và nơi này của các đệ có một khoảng cách nhất khác nhau nhất định. Trong Ngũ Sắc Thiên Vực, nam nữ bình đẳng, chỉ cần gặp người mình thích, nam nữ bình thường đều chủ động mở miệng, nhanh chóng nói ra tấm lòng của mình.

Bởi vì nếu bỏ qua thời cơ, bị người đàn ông khác đoạt lấy trước, thế thì hối hận không kịp. Cũng giống vậy, Ngũ Sắc Thiên Vực cũng là một thế giới mà phụ nữ cởi mở hơn rất nhiều, bọn họ không hề kiêng kị tình cảm của bản thân, thích ai thì sẽ dũng cảm truy đuổi. Cũng không hề vì rụt rè mà buông bỏ hoặc lỡ mất cơ hội. Vì thế, điểm tâm tư quỷ này của đệ, trong mắt của ta và Hoa Hồng thì liếc cái đã có thể nhìn rõ đệ là người như thế nào.

Thiên Lân hơi kinh ngạc hỏi dồn:

- Nói như vậy, ở Ngũ Sắc Thiên Vực có nhiều người theo đuổi tỷ và Hoa Hồng.

Lam Mẫu Đơn cười nói:

- Đệ thấy sao?

Thiên Lân cười ha hả nói:

- Ta thấy những người đó không có được phúc, theo đuổi sát sao lại khiến các tỷ chạy đi, nhờ thế mới khiến ta có may mắn gặp gỡ được các tỷ.

Lam Mẫu Đơn yêu kiều mắng:

- Gặp được không nhất định có thể thêm tiện nghi cho đệ. Ở trong Ngũ Sắc Thiên Vực, ta và Hoa Hồng do đối lập với Ngũ Sắc Thần Vương, người theo đuổi không ít nhưng cũng không tính là nhiều. Thật ra người khiến nhiều người theo đuổi nhất chính là thánh nữ dưới quyền của Ngũ Sắc Thần Vương, được gọi là Ngũ Thái Ngọc Tiên Hoa Ngạo Nguyệt. Chúng ta và cô ta được liệt vào ba đại mỹ nữ của Ngũ Sắc Thiên Vực, nhưng cô ta xếp hàng đầu.

Thiên Lân hiếu kỳ nói:

- Thế Ngũ Thái Ngọc Tiên Hoa Ngạo Nguyệt đó là người như thế nào?

Lam Mẫu Đơn cười nói:

- Thế nào, ăn trong bát xong lại muốn hốt cả trong nồi phải không?

Thiên Lân phủ nhận:

- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, đệ chủ yếu muốn hiểu được thực lực của Ngũ Sắc Thần Vương.

Lam Mẫu Đơn biết hắn nói không thật lòng, nhưng cũng không nói trắng ra, điềm nhiên nói:

- Trong thế giới thống nhất của Ngũ Sắc Thần Vương, hoàn toàn không phải tất cả đều là người xấu. Bọn họ có phần bất đắc dĩ, có phần sinh hoạt trong hoàn cảnh thế này, cũng quen dần với loại sinh hoạt như vậy. Làm thánh nữ, mỗi đời Ngũ Thái Ngọc Tiên đều có dung nhan đẹp nhất, tâm linh thánh thoát nhất. Đương nhiên, loại điều kiện tồn tại thánh khiết này là phải để hỗ trợ Ngũ Sắc Thần Vương.

Thiên Lân nói:

- Chuyện này đệ hiểu rõ rồi, tỷ kể tiếp đi.

Lam Mẫu Đơn nói:

- Trong Ngũ Sắc Thiên Vực, thánh nữ chính là vũ khí sắc bén nhất của Ngũ Sắc Thần Vương. Y dùng thánh nữ để khống chế nhân dân của mình, truyền đạt tâm ý của mình thông qua thánh nữ, khiến rất nhiều người không biết mà mù quáng sùng bái vì sự thánh khiết của thánh nữ, trở thành nô dịch của Ngũ Sắc Thần Vương. Như vậy, thánh nữ có sức ảnh hưởng tuyệt đối mạnh mẽ trong Ngũ Sắc Thiên Vực, liên tục bị Ngũ Sắc Thần Vương khống chế chặt chẽ, để Thái Ngọc Tiên Cung chuyên môn phụ trách bồi dưỡng các đời thánh nữ. Hiện nay, thánh nữ Hoa Ngạo Nguyệt đời này là một thiếu nữ làm người khác phải kinh ngạc, nàng vượt hẳn bất kỳ đời thánh nữ nào trước đây, có thực lực và trí tuệ kinh người, khiến Ngũ Sắc Thần Vương đối với nàng vừa thương yêu vừa lo lắng, sợ có một ngày nàng sẽ gây bất lợi cho Ngũ Sắc Thần Vương.

Thiên Lân nghi hoặc nói:

- Nếu như Ngũ Sắc Thần Vương lo lắng như vậy, tại sao không trực tiếp lấy nàng, hợp nhất chính quyền và tôn giáo, khiến mọi người nghe lệnh.

Lam Mẫu Đơn than thở:

- Ngũ Sắc Thần Vương sao lại không nghĩ, nhưng y lúc đó tự mình đã xây dựng quy định, chính quyền và tôn giáo tách ra, Thần Vương và thánh nữ không thể kết hợp, lại thêm thánh nữ đảm nhiệm trách nhiệm thánh nữ, chắc chắn phải trinh trắng hoàn toàn, không thể có bất kỳ chuyện phát sinh bất ngờ nào cả.

Thiên Lân hiểu rõ rồi nói:

- Nói như vậy, Hoa Ngạo Nguyệt đó đến nay vẫn một thân thánh khiết, người theo đuổi chỉ đều nhìn thấy mà thôi, không có lý do để yêu thích.

Lam Mẫu Đơn cười nói:

- Sao, đệ cũng đã động tâm rồi phải không?

Thiên Lân lắc đầu nói:

- Đệ chỉ có chút tiếc rẻ, còn chưa nói đến động tâm. Trước mắt, người khiến đệ động tâm nhất chính là tỷ.

Nói rồi đột nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi của Lam Mẫu Đơn.

Trừng hắn một cái, Lam Mẫu Đơn thật ra có thể né tránh, nhưng nàng lại hoàn toàn không làm vậy, ngược lại còn hé đôi môi khiến Thiên Lân cảm thấy rất bất ngờ, cũng vô cùng hưng phấn.

Thấy hắn cao hứng như vậy, Lam Mẫu Đơn tâm tình hơi cảm thấy kỳ quái, đáy lòng tự hỏi bản thân mình: “Ta chỉ đơn thuần yêu thương hắn hay thật sự đã thích hắn rồi.”

Thiên Lân không biết điều nàng nghĩ trong lòng, toàn tâm toàn ý đặt hết vào người Mẫu Đơn, hơi tham lam mút lấy múi để vẻ đẹp thế gian ít có đó.

Lam Mẫu Đơn thôi không suy tư, sau khi hôn nồng nhiệt một lát, liền nhẹ nhàng đẩy Thiên Lân ra, cười mà như không nói:

- Thế nào? Cảm giác một tên bắn hai chim có phải rất đắc ý không?

Thiên Lân thân thể đứng thẳng lên, cao hứng ôm nàng vào trong lòng, kích động nói:

- Không chỉ đắc ý mà càng hưng phấn hơn, khoái lạc vô cùng.

Lam Mẫu Đơn điềm nhiên nói:

- Thật ra thích thú là một loại cảm giác, tình yêu cũng là một loại cảm giác. Bọn chúng đều có tính thời gian nhất định, khu vực nhất định. Khi hai người quá quen thuộc lẫn nhau, cảm giác đó liền dần nhạt đi, từ đó mất đi cảm giác ban sơ.

Thiên Lân ôm chặt như muốn nuốt chửng thân thể nàng, cười nhẹ nói:

- Tỷ tỷ dường như biết rất nhiều đạo lý, có rảnh đừng ngại dạy cho đệ đệ thêm nhé.

Lam Mẫu Đơn cười mắng:

- Dạy thông minh cho đệ à, ta sao lại đi tìm phiền toái lớn cho bản thân?

Thiên Lân thấy nàng phong thái điềm đạm thanh nhẽ, cao quý hào phóng, nhịn không được lại nổi tình cảm lên, muốn chiếm dụng lấy nàng, liên tiếp hôn lên mặt và đôi môi của nàng.

Lam Mẫu Đơn vẻ mặt hơi đỏ lên, đẩy đầu của hắn ra, quát khẽ:

- Đủ rồi, không được làm việc hồ đồ. Có một số chuyện phải từ từ thưởng thức mới vui thú được.

Thiên Lân có chút không nỡ, nhưng lại thức thời với yêu cầu, đổi sang chuyện khác:

- Tỷ tỷ, đệ vẫn có một nghi vấn, vì sao Hoa Hồng không cho đệ gọi tỷ ấy là tỷ tỷ, hơn nữa vẻ mặt rất nghiêm khắc?

Lam Mẫu Đơn chần chừ một lúc, nhỏ giọng nói:

- Điều này ta hiểu rõ, nhưng ta sợ nói cho đệ biết rồi, nàng ta sẽ không thích thú.

Thiên Lân nói:

- Không sao đâu, ta sẽ không nói cho Hoa Hồng biết, tỷ âm thầm nói cho đệ biết là được rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.