Thất Giới Hậu Truyện

Chương 292: Bất tri sở vị (Không biết gọi là gì)




Trầm ngâm một lúc, Triệu Ngọc Thanh nói:

- Theo phân tích từ những tin tức vừa rồi của Thiên Lân, thực lực Ngũ Sắc Thiên Vực hiện nay đã to lớn, rất có khả năng không dùng chiến thuật du đấu với chúng ta, mà là chính diện tranh đấu. Theo phân tích tình hình chúng ta nắm được, bọn họ hiện nay có ba tuyệt đỉnh cao thủ, chính là Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Lam Phát Ngân Tôn. Trong đó Bạch Đầu Thiên Ông có bốn đồ tử đồ tôn đều là hạng kinh người. Lam Phát Ngân Tôn có bốn đại tùy tùng, tổng cộng có mười một người, thực lực có thể nói là rất kinh khiếp. Chúng ta hiện nay nhân số ở đây không ít, nhưng có thể thật sự phái đi làm việc lại không đến một nữa, vì thế nếu chính diện tranh đấu, thì sẽ gia tăng thương vong vô ích. Chúng ta cần phải nắm vững tình hình bọn họ, vào lúc thích hợp đột nhiên xuất kích, dùng phương thức lấy nhiều thắng ít, từng bước giảm bớt thực lực của bọn họ. Còn về Xà Thần và Tử Vong thành chủ, Ứng Thiên Tà, Thiên Tàm, Hoàng Kiệt, chúng ta trước hết dùng thái độ tránh né, khi thực sự không được mới tiến hành phản kích.

Mọi người nghe xong đều thấy được, vì thế chấp nhận kiến nghị của Triệu Ngọc Thanh, bắt đầu ngồi xuống bàn cụ thể chi tiết.

Nửa canh giờ trôi qua, mọi người thương nghị được một kết quả, quyết định để Thiên Lân phụ trách tìm kiếm tung tích của cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực, Triệu Ngọc Thanh tự mình ra tay, Tuyết Sơn thánh tăng lưu lại trấn thủ nơi này, Mã Vũ Đào, Công Dương Thiên Tung, Phương Mộng Như, Sở Văn Tân, Giang Thanh Tuyết, Cơ Tuyết Ny, Tân Nguyệt cùng đi theo, tạo thành một đoàn có thực lực mạnh mẽ, bắt đầu tiến hành chủ động xuất kích có tính thăm dò. Còn về những người khác, hoặc là ở lại lưu trú phòng ngự, hoặc là tiến hành việc khác, mọi người đều phân công thực hiện.

Lúc này đã vào giữa trưa, Triệu Ngọc Thanh dặn Thiên Lân đi tìm Hàn Hạc và Điền Lỗi về, còn những người khác lại đi ăn cơm trưa rồi mới bắt đầu. Thiên Lân vâng lệnh đi làm, rời khỏi Đằng Long cốc rồi liền thi triển Băng Thần quyết, lợi dụng đặc tính ở đâu cũng có của băng tuyết, nhanh chóng tìm được hướng của Hàn Hạc và Điền Lỗi, bắt đầu đi tìm hai người.

Như vậy, chỉ sau một ngày, tu vi của Thiên Lân tăng mạnh, vận dụng Băng Thần quyết càng thêm thuần thục, chỉ cần ý niệm của hắn xuất hiện, căn bản không cần thúc động pháp quyết, hắn liền có thể lợi dụng Băng Thần quyết thăm dò tin tức hoặc phát động công kích. Đương nhiên, về phương diện thăm dò, Băng Thần quyết cũng hoàn toàn không phải là vạn năng. Nếu đối phương cố ý ẩn giấu khí tức, ngăn cản không cho tiếp cận băng tuyết, Băng Thần quyết của Thiên Lân cũng rất khó mà tìm ra được tình hình của đối phương.

Lúc này, Thiên Lân vì đi tìm người, không hề thi triển tuyệt kỹ bay lượn, mà vận dụng Băng Thần quyết, thi triển thuật Thuấn Gian Chuyển Di trong thế giới băng tuyết. Loại năng lực này cần tu vi cực mạnh, tu vi Thiên Lân trước đây chưa đủ, tuy biết Băng Thần quyết có đặc tính này, lại không cách gì thực thi được. Hiện nay, hắn đã dùng Long Đản Ngọc Dịch, không những tu vi tăng mạnh, mà càng có cảm giác tiếp cận với băng tuyết, có thể dung hợp tốt hơn với sức mạnh của băng tuyết, nghe được ngôn ngữ của chúng, vận dụng năng lực của chúng.

Trong một hẻm núi đầy băng, Hàn Hạc đang thăm dò tin tức, ông phát hiện quanh đó có một luồng khí tức rất quỷ dị, lúc ẩn lúc hiện khiến ông tìm kiếm rất lâu cũng không cách gì tìm ra đích xác ở nơi nào. Đúng lúc đó, Thiên Lân lóe lên đến liền, hắn dùng thuật Thuấn Gian Chuyển Di xuất hiện ở bên cạnh ông.

Hơi kinh ngạc, Hàn Hạc nhìn Thiên Lân, ngạc nhiên nói:

- Một ngày không gặp, tu vi con tiến bộ nhiều rồi, chuyện này là thế nào?

Thiên Lân cười nói:

- Chuyện này sau hãy nói đến, cốc chủ sai con mời tiền bối quay về.

Hàn Hạc nói:

- Không gấp, quanh đây có một luồng khí tức quỷ dị, ta tìm rất lâu cũng không tìm được nó đang ở đâu, con giúp ta tìm ra nó đi.

Thiên Lân nghe vậy, ánh mắt nhìn quanh, Băng Thần quyết chớp mắt đã triển khai, ý thức phân bố khắp phương viên vài dặm, lại hoàn toàn không phát hiện chút gì khác thường. Thấy kỳ quái, Thiên Lân thu lại Băng Thần quyết, trong mắt lóe lên ánh đen luân chuyển, dùng tinh thần dị lực có tần suất khác nhau phát xuất sóng thăm dò, kết quả nhanh chóng cảm ứng được một luồng khí tức âm u. Thiên Lân đưa ý thức đến gần, muốn nhìn cho rõ luồng khí tức đó, ai ngờ lập tức kinh động nó, khiến nó cảnh giác, nhanh chóng chuyển biến tần suất, biến mất không còn nhìn thấy trong ý thức của Thiên Lân. Hơi không phục, Thiên Lân tiếp tục chuyển biến tần suất của tinh thần dị lực, nhanh chóng tìm được luồng khí tức đó. Lần này, Thiên Lân thông minh hơn, không dễ dàng tiến gần mà làm như không hay không biết, sau khi thu thế chuẩn bị xong rồi, ánh Ma trong mắt rực hẳn lên, một luồng sức mạnh công kích tinh thần sắc bén không gì ngăn được với sức mạnh rung hồn đoạt phách xông đến, lập tức kích trúng luồng khí tức đó.

Lúc này, một tiếng hét giận dữ từ trong tuyết truyền ra, sau đó một bóng đen từ trong băng tuyết bắn ra. Thiên Lân quát to một tiếng, lợi dụng tốc độ Thuấn Gian Chuyển Di để phát xuất một chùm ánh Phật vàng kim từ hai tay, vây phủ lấy luồng khí đen đó giữa không trung.

Hàn Hạc thấy vậy, tán thưởng:

- Không tồi, con rất thông minh, lập tức tìm được luồng khí tức ẩn núp này.

Thiên Lân vẻ mặt nặng nề, không hề cười cợt, đang toàn lực thúc động pháp quyết, dùng khí cực thánh của ánh Phật để áp chế khí tức tà ác của bóng đen đó.

Đồng thời, Thiên Lân lớn giọng nói;

- Đây chính là cao thủ Cửu U ngày đó con hủy đi cơ thể, nguyên thần chạy thoát được.

Hàn Hạc nghĩ một lúc, chợt hiểu nói:

- Đây chính là người áo đen thần bí kia?

Thiên Lân gật đầu nói:

- Không sai, chính là hắn. Thực lực hắn không hề yếu kém, nguyên thần đang toàn lực phản kháng.

Hàn Hạc nhìn bóng đen một lúc, hỏi lại:

- Con có nắm chắc không, có cần để ta làm không.

Thiên Lân chần chừ một lúc nói:

- Con muốn thử qua, coi thử sức mạnh Cửu U thật ra tà ác được bao nhiêu.

Hàn Hạc nói:

- Vậy cũng tốt, ta bên cạnh hộ pháp cho con, con cứ thi triển toàn lực.

Thiên Lân không đáp, gật nhẹ, ánh mắt chăm chú nhìn chùm nguyên thần, cười lạnh:

- Chúng ta lại gặp nhau nhanh chóng nữa rồi, lần này ta xem ngươi còn chạy trốn đến nơi nào?

Nguyên thần của cao thủ Cửu U bị vây trong ánh Phật, gằn giọng nói:

- Thiên Lân, ngươi không cần đắc ý, ta có nguyên thần bất diệt, cho dù ngươi tinh thông pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân của Ma tông cũng không làm gì được ta.

Thiên Lân cười lạnh nói:

- Phải vậy không? Thế chúng ta thử qua xem.

Tâm niệm biến chuyển, Thiên Lân hai tay phát xuất ánh Phật đột nhiên trở thành đen ngòm cùng với thanh âm lệ quỷ gào thét, lại có sức mạnh xâm hồn nuốt phách, bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại, bao trùm nguyên thần của cao thủ Cửu U.

La lên một tiếng sợ hãi, sau đó là tiếng rên nối tiếp. Cao thủ Cửu U kêu rống giận dữ, điên cuồng nói:

- Đáng ghét, ta sẽ không tha cho ngươi, tuyệt không tha cho ngươi!

Thiên Lân lạnh lùng tàn khốc nói:

- Ngươi từ từ mà thưởng thức mùi vị của cái chết, lợi dụng cơ hội suy nghĩ về cuộc đời của bản thân, nhớ lại những chuyện xưa đáng nhớ.

Trong màn đen kịt bao trùm, cao thủ Cửu U đó đau đớn nói:

- Thiên Lân, ngươi không chết tử tế đâu, sớm muộn có một ngày phải chết trong tay của môn hạ Cửu U.

Phát hiện nguyên thần đối phương giằng co rất lợi hại, Thiên Lân biết thời điểm quan trọng phải đến rồi, vì thế trong lòng ý niệm chuyển biến, một ý niệm quyết giết cùng với niềm tin bất di bất dịch thúc động pháp quyết thần bí, chớp mắt đã thu nhỏ kết giới, khiến cho nguyên thần của cao thủ Cửu U bên trong bị trọng thương, lập tức mắng chửi điên cuồng, xuất hiện trạng thái nổi điên. Thấy vậy, Thiên Lân đột nhiên bật cười tà mị, ánh Ma trong mắt lóe lên phát xuất một luồng tinh thần dị lực đạt đến tần suất vài chục vạn lần, kích xuyên qua phòng ngự đại não của đối phương, tiến vào trong trung khu thần kinh của hắn, bắt đầu thu lấy một số tin tức trọng yếu trong não của hắn.

Dường như phát hiện được ý định của Thiên Lân, nguyên thần của cao thủ Cửu U đó đột nhiên quát to một tiếng, nguyên thần vốn cực lực phản kháng lại xuất hiện dấu hiệu sắp sửa bị hủy diệt, lại có thêm khí cừu hận và ý niệm oán thù cùng chết. Lúc này, nguyên thần của cao thủ Cửu U đó tà khí rất mạnh, cùng với oán niệm âm độc nhất, tàn nhẫn nhất, tàn bạo nhất thế gian, hóa thành một luồng khí oán hận kinh người, lập tức đột phá được kết giới ánh sáng đen ngòm của Thiên Lân, bắn lên tới chín tầng mây cao xa.

Đây là ý niệm tàn lụi khiến người ta lạnh lòng, âm hiểm, độc ác, tà ác, cuồng bạo, tập họp tất cả sức mạnh ý niệm tàn độc âm tà vô cùng của thế gian mà thành, có thể nói là tà ác đến cực điểm, bộc phát một khí thế khiến người khiếp hãi, kinh khủng, người thường đều không thể né tránh được.

Hàn Hạc trong lòng chấn động, bị oán khí như vậy khiến khiếp sợ. Trước đây ông còn kinh ngạc pháp quyết của Thiên Lân vì sao lại tà ác như vậy, nhưng chớp mắt đã bị sự tà ác tàn độc hơn này thay thế. Như vậy, tâm thần Hàn Hạc hơi phân tán, phòng ngự xuất hiện chút sơ hở, bị một khí lệ sát bất ngờ chui vào khe hở này. Lúc này, chỉ thấy ánh đen lóe lên, tà khí biến mất. Nguyên thần oán độc vô cùng của cao thủ Cửu U chớp mắt đã bị một thanh trường kiếm đen ngòm đâm trúng, hơn nữa còn lập tức nuốt lấy.

Thiên Lân trong lòng chấn động, thân thể bị ảnh hưởng nhất định nên bị hất bắn đi vài trượng, mắt kinh hãi nhìn về thanh kiếm, vọt miệng nói:

- Tỏa Hồn, chính là ngươi.

- Ha ha ha … Không sai… Chính là ta. Tiểu tử, ta thật sự phải cảm tạ ngươi rất nhiều. Nếu ngươi không tàn hại hắn (cao thủ Cửu U) như vậy, hắn cũng không có được ý niệm oán thù kinh người đến vậy, ta cũng không tìm được nguyên thần tà ác thích hợp như vậy. Ha ha ha … Bây giờ Cửu Cửu quy nhất … Ta cuối cùng trở thành kiếm thần vĩnh viễn, từ nay tung hoành thiên hạ, không chỗ nào địch nổi.

Tiếng cười đắc ý từ trên kiếm phát ra, chỉ thấy toàn thân nó đen sẫm, thỉnh thoảng lóe lên ánh quỷ dị, nó đang luyện hóa nguyên thần vừa mới hấp thu. Hàn Hạc vẻ mặt hơi kinh hãi, phất tay đánh ra một chưởng, khí cực lạnh chớp mắt đã đến đóng băng ngay Tỏa Hồn. Nhưng Tỏa Hồn không hề để ý, kiếm pháp đen ngòm lóe lên ánh sáng, lập tức thôn tính băng tuyết, không hề thấy để lại chút dấu tích nào.

Thiên Lân đến bên Hàn Hạc nhắc nhở:

- Không đùa được, thứ này rất tà môn, hắn là một thanh kiếm đã thôn tính được chín lần chín là tám mươi mốt nguyên thần của người tu đạo rồi. Một khi nó luyện hóa dung hợp được tất cả nguyên thần, nó trở thành kiếm cực tà cực độc của thế gian, đến lúc đó chúng ta rất khó ứng phó được.

Hàn Hạc trầm giọng nói:

- Con hiện nay có tính toán thế nào?

Thiên Lân đáp:

- Kiếm này âm tà vô cùng, con dự tính dùng ánh Phật cực thánh khắc chế nó, không biết hiệu quả như thế nào. Tiền bối chỉ cần ngăn nó lại, đừng để cho nó chạy thoát là được rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.