Thất Giới Hậu Truyện

Chương 290: Xà ma xuất thế




Thanh Ảnh Huyền Tôn lãnh đạm nói:

- Nếu ta cố ý muốn ngăn cản thì sao?

Bạch Đầu Thiên Ông nói:

- Ta biết ngươi mạnh mẽ, nhưng ta cũng muốn cho ngươi biết, với sức mạnh của ngươi không ngăn được Ngũ Sắc Thiên Vực. Hôm nay, ngươi có lẽ tạm thời áp chế được, nhưng sẽ có một ngày, ngươi phải đối mặt với định mệnh không thể ngăn cản được.

Thanh Ảnh Huyền Tôn vẻ mặt nặng nề, dường như hiểu rõ ám chỉ trong lời nói của Bạch Đầu Thiên Ông, sau khi suy nghĩ giây lát liền đột nhiên phất tay đánh nát Nghịch Thiên pháp giới của Bạch Đầu Thiên Ông, tự động dời ngang vài trượng để lộ khối tuyết dưới chân. Bạch Đầu Thiên Ông thấy vậy vẻ mặt không thấy chút vui vẻ nào, lão chỉ âm thầm trầm lặng bay đến bên cạnh, chăm chú quan sát tình hình dưới mặt đất.

Lúc này, mất đi áp chế của Thanh Ảnh Huyền Tôn, mặt đất hoàn hảo không chút tổn hại lập tức vỡ nát, để lộ hào quang ngũ sắc rực rỡ, sau đó năm vòng tròn năm màu kết chặt với nhau từ mặt đất dâng lên, cùng với ánh sáng chói mắt và sự quỷ dị không mô tả được, cứ lặng lẽ xuất hiện trước mắt mọi người.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thiên Lân cả kinh biến sắc, mơ hồ có một dự báo khác thường, còn chưa kịp nói ra, thì đã nghe Hoa Hồng Đỏ và Lam Mẫu Đơn thất thanh la lên, vọt miệng nói:

- Ngũ Sắc Lam Hoàn, đây là vòng thực chất.

Thiên Lân không hiểu, hỏi tới:

- Điều này nghĩa là gì?

Lam Mẫu Đơn giải thích:

- Ngũ Sắc Hoàn chia thành năm màu, tương ứng năm loại sắc thái của năm loại độc vật. Trước đây ngươi đã hai lần nhìn thấy Ngũ Sắc Hoàn đó là vòng đen và vòng xanh, thuộc về vòng ánh sáng, không bao lâu sẽ biến mất, vì thế có tên là Hư Hoàn. Vòng đen tương ứng với con nhện chính là Bạch Đầu Thiên Ông trước mặt. Vòng xanh tương ứng con mọt chính là Tuyết Ẩn Cuồng Đao.

Hiện nay, Ngũ Sắc Hoàn này là vòng thật, trong năm màu đó, ánh xanh lam là mạnh mẽ nhất, đại biểu cho con ong độc, nêu rõ thân phận của người đang đến.

Thiên Lân thoáng cái đã hiểu, nhưng vẫn có chỗ không hiểu rõ lắm, tiếp tục hỏi:

- Hư Hoàn và Thật Hoàn có gì khác biệt? Vì sao trước đây là Hư Hoàn mà nay lại trở thành Thật Hoàn.

Hoa Hồng Đỏ nói:

- Năm vòng đại biểu cho năm đại thế lực dưới trướng của Ngũ Sắc Thần Vương, Hư Hoàn địa vị có yếu một chút, Thật Hoàn có địa vị và thực lực mạnh hơn một chút. Trong Ngũ Sắc Hoàn, tình hình đại khái có hai hư và hai thực, cuối cùng có một hoàn là hư thực kết hợp, có thể hư mà cũng có thể thực, biến ảo khó lường.

Thiên Lân nghe xong, đại khái có thêm hiểu biết, đang chuẩn bị hỏi tiếp, lại thấy Ngũ Sắc Hoàn đang từ từ bay lên đột nhiên ánh sáng rực rỡ, vòng xanh lam trong đó ánh sáng chói chang, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Như vậy, ánh mắt mọi người tự động né tránh.

Nhưng đúng lúc đó, một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện, có khí tức lạnh lùng tàn khốc của sự tuyệt độc lệ sát, chớp mắt đã bao trùm lòng của mọi người. Ngửng đầu lên, mọi người kinh ngạc nhìn ở đó, chỉ thấy ánh sáng của vòng xanh lam đã đột nhiên nhạt đi khá nhiều, nhưng trong vòng lại có thêm một bóng người. Đó là một hình bóng màu xanh lam, thể hình tương đối cao to hơn người thường, bề ngoài khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, tuấn tú lãng tử, hai mắt đen ngòm phát sáng, thỉnh thoảng lóe lên một chút tà mị, rõ ràng có chút dâm tà. Người này mang quần áo màu xanh lam, ngay cả tóc cũng có màu xanh lam, tay trái nắm chặt một món binh khí kỳ lạ, dài chừng ba thước, có điểm giống như kiếm, toàn thân rất tròn, đường kính nửa thốn, mũi nhọn hoắt, mơ hồ lấp lánh ánh xanh lam.

Trong lúc mọi người đang quan sát người này, năm vòng năm màu lại lóe lên ánh sáng lần nữa, bốn vòng chung quanh trong chớp mắt lại xuất hiện bốn bóng người. Nhìn cẩn thận, bốn người này không khác người thường, ba nam một nữ, đều là hạng tướng mạo xuất chúng. Bề ngoài người nào cũng từ hai mươi đến chừng ba mươi tuổi, y phục thống nhất cùng một màu xanh lam, trên tay đều nắm một binh khí kỳ lạ có cùng loại, nhưng màu tóc có phần nhạt hơn, vẻ mặt cũng thiếu đi mấy phần tà mị.

Thanh Ảnh Huyền Tôn nhìn thấy người đứng đầu, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút chán ghét, dường như nhìn thấu được thế nào đó, nhưng lại không hề nói ra.

Lam Mẫu Đơn kéo tay Thiên Lân, khẽ nói:

- Người đầu tiên xuất hiện chính là vị thứ ba trong Ngũ Đại thần tướng, Lam Phát Ngân Tôn, bốn người bên cạnh chính là bốn đại tùy tùng của hắn, người phụ nữ tên là Lam Mị Nhân, được Lam Phát Ngân Tôn sủng ái nhất, thực lực cũng mạnh mẽ nhất. Ba người còn lại dùng lớn nhỏ để sắp hàng, có tên là Phong Đại, Phong Nhị, Phong Tam. Năm người này thì ngươi phải vô cùng cẩn thận với Lam Phát Ngân Tôn, hắn trong Ngũ Sắc Thiên Vực nổi danh là dâm tà, cây Phong Vương Thứ trong tay hắn một khi đâm trúng người, không bị trúng chỗ trí mạng cũng khiến người ta hôn mê bất tỉnh. Vì thế đã có không ít người bị hắn hiếp dâm rồi.

Thiên Lân nghe vậy, hừ lạnh nói:

- Người như vậy, ta không thể tha cho hắn được.

Hoa Hồng Đỏ nghe vậy, khuyên bảo:

- Không được khinh thường chọc giận hắn, tu vi của hắn còn muốn mạnh hơn cả Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao.

Thiên Lân lạnh lùng tàn khốc nói:

- Hắn có nghề kinh người, ta có kế tuyệt vời. Sớm muộn có một ngày ta phải phế hắn đi để không nổi được ác tâm.

Đứng xa xa, Hoàng Kiệt, Ngốc Thiên Ông nhìn thấy năm người mới xuất hiện, trong mắt đều hiện ra vẻ nặng nề, rõ ràng bọn họ đầu cảm nhận được một áp lực chưa từng có khi đối mặt với năm cao thủ mới đến. Bạch Đầu Thiên Ông vẻ mặt vô tình, yên yên lặng lặng nhìn Lam Phát Ngân Tôn, mơ hồ có một sự thất vọng nhàn nhạt.

Lúc này, ánh sáng của Ngũ Sắc Hoàn dần dần tan đi, Ngũ Sắc Hoàn khổng lồ cũng thu nhỏ lại, rơi vào trong lòng bàn tay của Lam Phát Ngân Tôn.

Lam Phát Ngân Tôn quay lại liếc mọi người, ánh mắt dừng ở Bạch Đầu Thiên Ông, chất vấn:

- Vừa rồi người nào lớn gan dám áp chế bổn tôn?

Bạch Đầu Thiên Ông không đáp, ánh mắt liếc Thanh Ảnh Huyền Tôn, ý tứ rất rõ ràng.

Lam Phát Ngân Tôn nhìn Thanh Ảnh Huyền Tôn, ánh dâm trong mắt lộ hẳn ra, cười ha hả nói:

- Không tồi, muốn có nhan sắc thì có nhan sắc, muốn có thực lực thì có thực lực, đây chính là bạn đời mà bổn tôn đã tìm kiếm nhiều năm rồi.

Thanh Ảnh Huyền Tôn lạnh lẽo nói:

- Càn rỡ.

Chỉ hai chữ ngắn ngủi ẩn chứa sức mạnh uy nghiêm lạnh như băng, khi ra khỏi miệng liền phối hợp với ánh sáng lóe lên xông đến từ trong mắt của Thanh Ảnh Huyền Tôn, lập tức hất Lam Phát Ngân Tôn lùi lại vài trượng, ánh xanh lam quanh người nhấp nhô, vẻ mặt hiện ra sự ngạc nhiên.

Ổn định thân thể rồi, Lam Phát Ngân Tôn lập tức ngưng thần tĩnh khí, trầm giọng nói:

- Tôn giá là ai, sao lại có thực lực như vậy, chúng ta cũng nên thân thiện với nhau.

Thanh Ảnh Huyền Tôn mặt lạnh như băng, không vui vẻ nói:

- Bổn tôn là ai thì ngươi cứ đi hỏi lão già đầu bạc kia. Bây giờ bổn tôn không muốn nhìn thấy ngươi nữa, ngươi tự mình bỏ đi hay muốn bổn tôn đưa ngươi một đoạn.*

Lam Phát Ngân Tôn nghe vậy hơi tức giận, quát lên:

- Khẩu khí cuồng vọng, ta hôm nay phải biết ngươi.

Bạch Đầu Thiên Ông nghe vậy khuyên bảo:

- Ngân Tôn không nên lỗ mãng.

Lam Phát Ngân Tôn quát lên:

- Cút đi, chớ có ngăn ta.

Bạch Đầu Thiên Ông hừ khẽ một tiếng, lập tức không nói nhiều lời, cứ ở bên xem xét không thèm quan tâm nữa.

Thanh Ảnh Huyền Tôn ánh mắt hơi động, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Ngươi thật sự muốn thử qua, không hối hận?

Lam Phát Ngân Tôn ánh mắt lấp lánh không ngừng, hừ giọng nói:

- Hối hận? Ngươi cho bổn tôn sẽ sợ ngươi?

Thanh Ảnh Huyền Tôn điềm nhiên nói:

- Nếu không sợ, ngươi hãy thử qua cho biết. Ta đảm bảo chỉ sau ba chiêu, bốn người bên cạnh ngươi sẽ không một người nào còn sống được. Còn với ngươi, từ nay về sau thấy bổn tôn sẽ như chuột thấy mèo, né còn không kịp.

Lam Phát Ngân Tôn giận dữ nói:

- Câm miệng, ngươi biết ta là ai không?

Thanh Ảnh Huyền Tôn khinh thường nói:

- Ngươi cứ nhìn thái độ của lão già tóc bạc ở trước mặt bổn tôn rồi hãy ngẫm lại ngươi là ai. Cơ hội cuối cùng, ngươi tự đi hay muốn bổn tôn đưa ngươi một đoạn?

Ánh mắt như đao, Thanh Ảnh Huyền Tôn khí thế bức người, một luồng sát khí âm lạnh chớp mắt đã ngợp trời, khiến mọi người có mặt không rét mà run. Lam Phát Ngân Tôn trong lòng chấn động, lão có thể cảm ứng rõ ràng được luồng sức mạnh tà ác mà mạnh mẽ trên người của Thanh Ảnh Huyền Tôn, cùng với sát khí lạnh lùng tàn khốc của nàng. Thân là một trong Ngũ Đại thần tướng, tu vi của Lam Phát Ngân Tôn vượt khỏi Bạch Đầu Thiên Ông, nhưng ai ngờ mới xuất hiện lại gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, trong lòng y sao có thể nuốt được cơn tức này. Nhưng ngẫm lại những câu nói của Thanh Ảnh Huyền Tôn, Lam Phát Ngân Tôn không khỏi chần chừ. Chỉ cần thấy bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của Bạch Đầu Thiên Ông, cho thấy người phụ nữ trước mắt không dễ chọc vào. Nếu thật sự đụng đầu vào vách đá nói không chừng xuất sư chưa có tin thắng lợi mà người đã chết, như vậy chẳng phải càng đáng tiếc hơn sao?

Bạch Đầu Thiên Ông hiểu rất rõ tâm tình của Lam Phát Ngân Tôn, lão có thể dễ dàng cấp cho Lam Phát Ngân Tôn một cái thang xuống đài, nhưng bởi vì lão bất mãn với sự kiêu ngạo của Lam Phát Ngân Tôn, vì thế có ý không mở miệng, cho y chịu chút tức giận.

Mãi đến khi Thanh Ảnh Huyền Tôn lần thứ hai hỏi dồn, Bạch Đầu Thiên Ông mới xuất hiện bên cạnh Lam Phát Ngân Tôn, nhỏ giọng khuyên bảo:

- Đại cục quan trọng, Ngân Tôn không đáng mới đầu đã nổi tức giận, chúng ta hay là đi trước một bước, ta có một số tin tức phải nói cho Ngân Tôn biết.

Thấy Bạch Đầu Thiên Ông mở miệng, Lam Phát Ngân Tôn thuận thế hừ giọng nói:

- Nếu là như vậy, bổn tôn lần này hãy ghi lại đã, đợi đến lần tới mới kết thúc mọi chuyện.

Nói rồi phất tay gọi bốn đại tùy tùng, cùng Bạch Đầu Thiên Ông nhanh chóng bỏ đi.

Hoàng Kiệt thấy vậy, cũng âm thầm rút lui.

Lúc này, chỉ còn Ngốc Thiên Ông ở lại đó, đi cũng không được, ở cũng không xong.

Thanh Ảnh Huyền Tôn liếc lão một cái, điềm đạm nói:

- Ngươi cũng đi đi, hôm nay bổn tôn mới đến nơi này, không muốn đại khai sát giới. Sau này, hễ nơi nào bổn tôn đi đến, ngươi tốt nhất là hãy tránh lui đi trước.

Ngốc Thiên Ông không nói, xoay người bay đi, một lúc sau đã không còn thấy bóng dáng.

Thiên Lân nhìn Thanh Ảnh Huyền Tôn, đoán không được tâm tư cô ta thế nào, nhưng lại chủ động lên tiếng:

- Bây giờ người đều nói xong rồi, Huyền Tôn có phải muốn mời ta lên trên vầng xanh của bà để nói chuyện chơi không?

Thanh Ảnh Huyền Tôn cười cười hỏi lại:

- Ngươi dám đến thật sao?

Thiên Lân thản nhiên trả lời:

- Nói thật có sợ một chút, bất quá Huyền Tôn nếu mời ta đi, ta cũng sẽ đi.

Thanh Ảnh Huyền Tôn điềm nhiên nói:

- Nói cả nửa ngày, đây là câu nói thật. Bất quá ta không mời người tới đây. Hôm nay chúng ta tạm thời biết nhau trước đã, sau này có thời gian gặp lại, đến lúc đó kết quả của ngươi thế nào thì phải coi thử tâm tình ta lúc đó ra sao. Bây giờ ta tặng ngươi một câu, coi như là là lễ gặp mặt.

Thiên Lân hơi bất ngờ, hỏi tới:

- Câu thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.