Thất Giới Hậu Truyện

Chương 284: Túc mệnh nhân duyên (Tình duyên định mệnh)




Thiếu nữ áo trắng nghe vậy, ánh mắt lay động vài cái, nhẹ giọng nghi ngờ:

- Phải vậy chăng? Ngay cả ông trời cũng phải động lòng với duyên, đó là duyên gì vậy?

Thiên Lân cười nói:

- Đó là duyên lành, tình duyên, nhân duyên.

Mơ hồ cười cười, thiếu nữ áo trắng hỏi ngược lại:

- Ngươi không phải sợ duyên xấu, duyên khuyết, duyên định mệnh?

Thiên Lân tự phụ nói:

- Tâm ta kiên định, vạn duyên đều là thiện.

Hơi lắc nhẹ đầu, thiếu nữ áo trắng không tranh luận nữa, điềm nhiên nói:

- Thiên Lân, biết đây là đâu chăng?

Thiên Lân không hề nghĩ ngợi nói:

- Đây là thiên đường, có nàng bầu bạn.

Thiếu nữ áo trắng trừng hắn một cái, khẽ lẩm bẩm:

- Không cần phải miệng lưỡi khôn ngoan, ta không thích ngươi cười đùa.

Thiên Lân nghe vậy, lập tức thôi không vui đùa nữa, điềm nhiên nói:

- Được, nàng không thích thì ta thay đổi bộ mặt khác. Bây giờ chúng ta nói chuyện đến chỗ này, đây thật ra là nơi cư ngụ của nàng, nhưng hơi thần bí, dường như ẩn chứa một chuyện xưa nào đó.

Thiếu nữ áo trắng thoáng động dời ngang vài trượng, nhẹ nhàng như tuyết ngồi xếp bằng trên giường ngọc, ánh mắt nhàn nhạt nhìn phía đối diện, khẽ lẩm bẩm:

- Đây là nhà của ta cũng là căn nguyên của ta.

Thiên Lân dời đến bên cạnh nàng, nhìn nàng ngồi, nhìn thế giới như toàn ngọc trước mắt, khẽ khàng nói:

- Nhà của nàng chỉ có một mình nàng, không còn người nào khác?

Thiếu nữ áo trắng điềm đạm nói:

- Đúng thế, ngàn năm như thế, mỗi đời một người, chúng ta đời đời kiếp kiếp thủ giữ nơi này.

Thiên Lân sửng người, câu nói của thiếu nữ áo trắng dường như chưa hết, thật ra một người như nàng vì sao lại phải sinh hoạt cô độc ở nơi này?

Có chút hiếu kỳ, Thiên Lân hỏi:

- Nếu cả đời như vậy, vì sao lại không muốn thay đổi vậy?

Thiếu nữ áo trắng thản nhiên mỉm cười, ẩn chứa mấy phần đau thương, khẽ khàng nói:

- Định mệnh như vậy, không cách gì thay đổi được.

Thiên Lân không cho như vậy, cất tiếng nói:

- Chỉ cần có quyết tâm, nhất định có biện pháp. Tin ở ta, ta nhất định khiến nàng thoát khỏi loại sinh hoạt cô độc này, khiến cho cuộc đời nàng trở nên đặc sắc, cuộc sống nàng trở thành có ý nghĩa.

Thiếu nữ áo trắng nhìn hắn, trầm lặng hồi lâu mới gật khẽ nói:

- Có lẽ, ngươi sẽ có biện pháp. Nhưng thế thì phải trả giá lớn lắm.

Thiên Lân khinh thường nói:

- Phàm chuyện có được có mất, việc lựa chọn quyết định sự thành bại. Chỉ cần có thể khiến nàng cao hứng, một chút giá phải trả cũng đáng.

Thiếu nữ áo trắng lặp lại:

- Một chút giá lớn? Có lẽ vậy.

Đứng lên, thiếu nữ áo trắng chầm chậm bước đi, nhìn tình cảnh quen thuộc chung quanh, một mình chìm đắm trong thế giới im lặng. Thiên Lân liếc ngang qua nàng, nhưng chỉ âm thầm đi theo, vừa quan sát tình hình chung quanh, vừa nghiền ngẫm tâm tư của thiếu nữ áo trắng. Cứ như thế, hai người âm thầm đi vòng trong cái động lớn hình tròn, một vòng, hai vòng, ba vòng, không biết thế nào, thời gian chầm chậm trôi qua.

Cuối cùng, thiếu nữ áo trắng dừng lại, nàng dường như đã mệt, lại quay về bên giường ngọc, yên lặng ngồi trên giường ngọc, trầm lặng nhìn Thiên Lân. Phát hiện nàng có chút thay đổi, Thiên Lân yên lặng nhìn nàng, êm ái hỏi:

- Nàng thế nào rồi, có tâm sự chăng?

Thiếu nữ áo trắng lắc đầu khe khẽ, không nói. Thiên Lân hơi cau mày, lại hỏi:

- Nàng có chuyện muốn nói với ta?

Thiếu nữ áo trắng vẫn lắc đầu, không nói gì cả. Thiên Lân mơ hồ, trầm tư một lúc, tiếp tục hỏi:

- Nàng có phải muốn khiến ta mở miệng hỏi nàng một số chuyện?

Câu này thuần là do Thiên Lân duy đoán lung tung, nhưng ai ngờ thiếu nữ áo trắng sau khi nghe rồi, lại không lắc đầu nữa, ánh mắt phức tạp như vậy nhìn lên cửa sổ trời.

Thấy hơi bất ngờ, Thiên Lân bắt đầu suy tính, sau khi trầm mặc rất lâu, hắn bắt đầu mở miệng:

- Vừa rồi ta đi theo nàng được mười hai vòng, điều này đại biểu cho hàm nghĩa thế nào?

Thiếu nữ áo trắng thở dài sâu kín nói:

- Điều đó đại biểu cho mười hai ngày.

Thiên Lân không hiểu, tiếp tục hỏi:

- Sau đó nàng ngồi xuống trên giường ngọc, lại đại biểu cho ý tứ thế nào?

Thiếu nữ áo trắng trầm ngâm một lúc, giọng phiêu hốt bất định nói:

- Đó là ta mệt rồi, phải nghỉ ngơi.

Thiên Lân hỏi:

- Thế hiện tại nói với ta là vì thế nào?

Thiếu nữ áo trắng không đáp, mơ hồ có thương cảm nhàn nhạt ẩn trong đáy mắt. Nhìn thiếu nữ như vậy trước mắt, Thiên Lân thấy đời này hắn gặp phải chuyện này là khó giải quyết nhất. Không thể ép hỏi, lại không muốn khiến nàng không vui. Cứ như thế, Thiên Lân cũng chỉ tự ép uổng mình thôi.

Lúc này, thiếu nữ áo trắng đột nhiên nói:

- Trời không còn sớm nữa. Ngươi phải đi rồi, nơi này yên tĩnh, không thích hợp với ngươi.

Thiên Lân sửng người, đột nhiên có một cảm giác thất vọng sâu sắc, hắn không muốn đi, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ bản thân phải rời đi. Nhưng trước khi rời đi, Thiên Lân trong đầu còn có nhiều nghi vấn, hắn không muốn có tiếc nuối và mơ hồ rời đi, vì thế hắn muốn trước hết hỏi cho rõ ràng.

- Gặp gỡ của chúng ta chính là một loại song hỉ định mệnh, vừa mới bắt đầu có lẽ còn có điểm chưa thích ứng, nhưng ta tin tưởng không bao lâu sau, chúng ta sẽ quen thuộc lẫn nhau. Bây giờ, trời như thế nào ta không cách gì xác định được, nhưng ta đúng là phải quay về rồi, nhưng trước khi rời đi, ta có một số nghi vấn, hy vọng nàng có thể trả lời ta.

Nhìn thiếu nữ áo trắng, Thiên Lân nghiêm túc lên tiếng.

Dường như biết Thiên Lân sẽ hỏi, thiếu nữ áo trắng hoàn toàn không để ý, điềm nhiên nói:

- Ngươi hỏi đi.

Thiên Lân hơi gật đầu, liếc chung quanh rồi hỏi:

- Đây là nơi nàng cư ngụ, nhưng thật ra chỗ này ở đâu?

Thiếu nữ áo trắng điềm đạm nho nhã trả lời:

- Đây là cực bắc, vùng sâu nhất của Băng Nguyên, cánh đồng này có tên là Tỏa Tâm, chính là chỗ bổn môn lập phái.

Thiên Lân kinh ngạc nói;

- Tỏa Tâm Đồng? Cái tên này dường như không dễ nghe lắm. Thật ra nàng thuộc môn phái nào, sao lại cư ngụ ở vùng cực Bắc thâm sâu của Băng Nguyên?

Thiếu nữ áo trắng nhìn Thiên Lân, khẽ lẩm bẩm:

- Bổn môn mỗi đời đơn truyền, có tên là Tuyệt Tình Môn, truyền đến đời của ta đã là đời thứ mười hai.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Tuyệt Tình Môn? Đó không phải là vô tình vô dục sao? Môn phái như vậy có cần gì phải tiếp tục? Ta thấy nàng chi bằng theo ta rời đi, không làm người Tuyệt Tình Môn để tránh khỏi làm khó bản thân mình.

Thiếu nữ áo trắng thở dài u oán:

- Một khi vào Tuyệt Tình Môn rồi, đến chết cũng không thể rời đi. Tinh thần lạc cửu thiên, túc mệnh phá tàn tình.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Ý nghĩa là gì? Đến chết mới thôi, đây là môn quy gì vậy?

Thiếu nữ áo trắng than nhẹ:

- Đây không phải là môn quy mà là định mệnh của chúng ta.

Thiên Lân không khỏi hừ nhẹ nói:

- Kỳ quái, quả thật không thể hiểu được. Đúng rồi, nói cả nửa ngày rồi, nàng còn chưa cho ta biết, thật ra tên của nàng là gì, ta phải xưng hô với nàng như thế nào?

Thiếu nữ áo trắng trầm ngâm một lúc, khẽ nói?;

- Ta không có tên, chúng ta đời đời kiếp kiếp đều dùng chung một cái tên, ngươi có thể gọi ta là Ngọc Tâm.

Thiên Lân khẽ niệm hai lần, hỏi lại:

- Vì sao gọi là Ngọc Tâm?

Thiếu nữ áo trắng nhìn chung quanh, điềm nhiên nói:

- Nơi này do ngọc tự nhiên mà thành, chúng ta đời đời cư ngụ ở nơi này, sinh hoạt trong thế giới ngọc, vì thế có tên là Ngọc Tâm. Ngọc chi tâm, lạnh như băng, tuyệt hết tình cảm, không nhiễm phàm trần.

Thiên Lân không thể nào vui vẻ được, hừ khẽ nói:

- Tiên tổ của nàng là một quái nhân, khiến cho đồ tôn hư hết thời gian, lãng phí tuổi thanh xuân.

Thiếu nữ áo trắng Ngọc Tâm nói:

- Môn phái chúng ta cách tuyệt với thế gian, đời đời thủ giữ định mệnh, không giống như môn phái Tu Chân phàm tục khác.

Thiên Lân thấy nàng cố chấp vô cùng, biết trong nhất thời cũng khó mà thuyết phục được nàng, vì thế hỏi tới:

- Định mệnh thế nào, đáng để đời đời kiếp kiếp các nàng không tiếc thanh xuân, tình nguyện làm bạn với cô đơn lặng lẽ, đi đến cùng vậy?

Thiếu nữ áo trắng Ngọc Tâm điềm nhiên trả lời:

- Định mệnh của chúng ta ẩn trong lòng, chỉ đến miệng, không đủ để người ngoài biết được.

Thiên Lân bất lực, đổi sang chuyện khác:

- Trước đây nàng làm sao lại cứu tỉnh được ta, bồn tắm đó ẩn chứa huyền cơ thế nào, còn thanh kiếm nữa, vì sao ta ban đầu lại rút không ra được?

Ngọc Tâm cười cười, hơi yên lặng đứng lên đi đến bên bồn tắm, nhìn chất lỏng màu trắng như sữa bên trong, điềm nhiên đáp:

- Đây là thạch nhũ Ngọc Chi Tinh Hoa Linh Tuyền, ăn vào có thể tăng tu vi, đối với người tu đạo chính là bảo vật trong trời đất. Ngươi trước đây toàn thân chìm vào bên trong, linh khí của thạch nhũ thông qua lổ chân lông toàn thân ngươi tiến vào trong cơ thể, có thể tự động chữa trị những kinh mạch ngươi bị tổn hại, ngoài ra …

Thanh âm chợt dừng lại, Ngọc Tâm đưa mắt nhìn lên bình đài bên bồn tắm, chỉ vào chất ngọc trong suốt ở trong bát ngọc, nhẹ nhàng nói:

- Đây là tinh chất của thạch nhũ, có tên là Long Đản Ngọc Dịch, một giọt có thể tăng mười năm tu vi, ngươi đã từng ăn chưa tới nửa chén, vì thế thương tổn khỏi hẳn mà tu vi cũng tăng mạnh.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Vật tốt như vậy, nàng để ta ăn đến nửa chén, không biết có cảm thấy xem trọng ta không?

Ngọc Tâm trừng hắn một cái, hơi không vui nói:

- Ngươi lại bắt đầu tinh nghịch rồi.

Thiên Lân ngượng ngùng cười nói:

- Đừng tức giận, ta nhất thời quên mất. Nàng tiếp tục nói đi.

Ngọc Tâm vẻ mặt tốt hơn, khẽ lẩm bẩm:

- Long Đản Ngọc Dịch mười năm có một giọt, hiện nay đã vài ngàn năm. Ngoại trừ môn nhân đời trước ăn một phần ra, ngươi là người duy nhất được ăn Long Đản Ngọc Dịch. Theo truyền thuyết, vật này có thể khiến người khởi tử hồi sinh, nhưng phải thỏa mãn đầy đủ hai điều kiện. Thứ nhất là tinh thông thuật khởi tử hồi sinh. Thứ hai, là người có được cơ hội của trời.

Thiên Lân kinh hãi than:

- Thần kỳ như vậy? Nếu như nàng dùng hết toàn bộ không phải có thể vĩnh viễn bất tử?

Ngọc Tâm lắc đầu nói:

- Vật này ta từ nhỏ đã dùng, thân thể đã có kháng lực, linh khí của nó trên người ta rất bình thường, không giống như ngươi mới ăn lần đầu, cảm giác rất mãnh liệt. Ngoài ra, vật này có hiệu quả thanh tâm quả dục, trấn định tâm thần, sử dụng dài lâu sẽ khiến người ta dần dần quên đi chuyện đời.

Thiên Lân sửng người, sau đó đột nhiên ngộ ra nói:

- Ta hiểu rồi, nhớ lại lần đầu ta gặp được nàng liền thấy nàng hệt như người thế ngoại, không nhiễm chút phàm trần. Té ra đều vì ăn quá nhiều thứ này đây, mới khiến nàng lòng không còn nhiễm bụi trần, lòng như sắt đá.

Ngọc Tâm bật cười nhẹ nhàng, không cho ý kiến, đưa mắt nhìn đến thanh thần kiếm, mơ hồ tóat ra một sự bi thương không biết tên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.