Thất Giới Hậu Truyện

Chương 210: Bạch Đầu Thiên Ông




Một chưởng này của Hoàng Kiệt bình thường vô cùng, nhưng khi Quý Hoa Kiệt ứng phó vẻ mặt liền xuất hiện sự nặng nề trước nay chưa từng có.

Năm ngón khẽ nhích động, trường kiếm hạ xuống.

Kiếm ở trong tay Quý Hoa Kiệt, khí thế quanh người dâng lên điên cuồng, cả người vẻ mặt nghiêm túc.

Lúc này, tay trái Quý Hoa Kiệt dựng đứng trước ngực, ngón cái và ngón giữa bắt kiếm quyết, tay phải nắm chặt kiếm từ từ đẩy ra, thân kiếm chớp mắt đã biến thành màu xanh, sau đó trong quá trình đẩy ra dần dần chuyển thành màu vàng với một luồng khí nặng nề như núi, đâm thẳng vào lòng bàn tay của Hoàng Kiệt.

Thời khắc đó, Ma Vu, Lục Mị Tà Âm, Hắc Ưng, Phiêu Linh khách, Vô Tướng khách ở quanh hai người quan sát cẩn thận.

Bên ngoài, Tây Bắc Cuồng Đao, Ứng Thiên Tà, Hoa Vũ Tình, Địch Lượng bốn người mở to mắt suy đoán kết quả cuối cùng.

Lúc này, trong gió tuyết vang lên tiếng phá không rõ ràng.

Người xem phân tâm nhìn quanh, người giao chiến đã giao tranh trong chớp mắt.

Lúc này, chưởng kiếm tiếp xúc, điểm gặp nhau ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, làn sóng ánh sáng khuếch tán trùm khắp trời đất, cùng tiếng sấm giận dữ gầm gào khiến cho gió tuyết quanh đó lập tức bốc hơi, hình thành một kết giới chân không có sức mạnh hủy diệt, thoáng cái đã hất bắn Hoàng Kiệt và Quý Hoa Kiệt văng đi.

Quanh đó, năm người Ma Vu, Phiêu Linh khách đứng ở đầu tiên nên bị mạnh mẽ ép văng ra khi dòng khí chuyển động tuôn trào trong vụ nổ.

Không trung, cuồng phong mãnh liệt, sóng tuyết tung bay.

Trong phương viên trăm trượng một vùng tuyết trắng đều bị ánh sáng bao trùm.

Trong lúc phát nổ, Quý Hoa Kiệt xoay người bắn lại, khuôn mặt anh tuấn xuất hiện chút tái nhợt và mệt mỏi, rõ ràng một chiêu này khiến tâm tình hắn nặng nề.

Hoàng Kiệt không chút thay đổi, ánh mắt lấp lánh, sau một loạt lộn vòng mười bảy lần liên tục mới ổn định được thân thể.

Nhìn quanh lại, mọi người ánh mắt kinh ngạc, Hoàng Kiệt đưa mắt nhìn một số chỗ trên mặt đất, ở đó có năm người mới xuất hiện khiến hắn phải chú ý.

Té ra, ngay thời khắc Hoàng Kiệt và Quý Hoa Kiệt giao tranh, năm người từ xa bay đến, âm thanh của họ khiến những người xem chú ý, ai cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đến không ngờ là Giang Thanh Tuyết, Trần Phong, Quách Kiến của Dịch viên và Hạ Kiến Quốc, Vương Chí Bằng.

Năm người này đến vì hai nguyên nhân.

Thứ nhất là khi U Mộng Lan xuất hiện, ở đây đã từng có dao động rõ rệt.

Thứ hai, cuộc giao đấu của Quý Hoa Kiệt và mọi người đã tạo nên dao động khí tức.

Năm người Giang Thanh Tuyết xuất hiện khiến không khí tại hiện trường biến thành hơi trầm lặng.

Vốn dĩ quan hệ hiện tại giữa mọi người là cướp đoạt và bị cướp đoạt, nhưng năm người vừa đến, quan hệ liền phức tạp khá nhiều.

Đương nhiên, chuyện này đều nằm trong dự liệu.

U Mộng Lan xuất hiện, sao có thể thiếu đi sự tham gia của ba phái Băng Nguyên?

Nhưng thời gian sớm muộn nhất định sẻ ảnh hưởng đến kết quả.

Năm người lúc này xuất hiện đối với Quý Hoa Kiệt hoặc với người khác là dự báo điều gì đây?

- Ha ha ha, trò hay lại xuất hiện.

Âm thanh trào phúng của Tây Bắc Cuồng Đao, đối với nhân vật hành sự quỷ bí, khiến người ta không hiểu như hắn thì có lẽ cướp đoạt không phải là mục đích của hắn, chỉ có những điểm đặc sắc mới khiến hắn có ý trải qua.

Ứng Thiên Tà nhìn rõ Giang Thanh Tuyết, trong mắt xuất hiện ánh sáng kỳ lạ, lạnh lùng nói:

- Năm người này thay đổi không được gì đâu.

Địch Lượng nói:

- Nhưng sau lưng bọn họ là quả núi, lại đủ để biến đổi khá nhiều.

Hoa Vũ Tình cười nói:

- Như vậy không phải càng thêm có ý tứ sao?

Trên mặt đất, Giang Thanh Tuyết liếc tình thế hiện tại, cau đôi mày đẹp nói với người phe mình:

- Xem ra U Mộng Lan đã xuất hiện.

Trần Phong nghi hoặc:

- Nói như vậy, những người này hẳn phải dốc sức ra tay, vì sao còn vắng lặng thế này?

Quách Kiến nói:

- Ta đoán bọn ta đến đây đã cắt ngang giao tranh của bọn họ.

Vương Chí Bằng nhìn lên không trung, trầm ngâm nói:

- Theo truyền thuyết của U Mộng Lan, trong những người này dường như chỉ có một người phù hợp điều kiện, sao nhìn qua thấy như là kẻ địch?

Giang Thanh Tuyết nói:

- Trước hết đừng vội suy đoán, xem một lúc thì sẽ có kết quả.

Lúc này, Quý Hoa Kiệt đã khôi phục sự lạnh lùng, thấy mọi người bị năm người Giang Thanh Tuyết đến nên chú ý, lập tức tâm tư thay đổi, thân thể chợt lóe rồi mất.

Vô Tướng khách luôn quan tâm hành động của Quý Hoa Kiệt, thấy hắn phi thân bỏ chạy, lập tức quát to:

- Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy.

Lóe lên đuổi theo, hành động của Vô Tướng khách lập tức khiến mọi người chú ý, trong chớp mắt ai nấy liền rời khỏi Thiên Nữ phong.

Năm người Giang Thanh Tuyết cũng không dừng lại, vội vàng đuổi theo mọi người bay thẳng về phía xa xa.

Giữa không trung, Chiếu Thế Cô Đăng vẫn đứng yên bất động, ánh mắt nhìn khắp nơi rồi điềm nhiên nói:

- U Mộng Lan đã đi rồi, hai vị bằng hữu không hề đuổi theo, sao không xuất hiện gặp nhau?

Trên không trung, tầng mây thần bí kia lúc này hạ xuống, để lộ một lão già tóc bạc má trái có hình con nhện, ánh mắt đang lạnh lùng nhìn Chiếu Thế Cô Đăng, hừ giọng nói:

- Người quá thông minh thông thường là sống không thọ.

Chiếu Thế Cô Đăng điềm nhiên đáp:

- Người sống quá lâu thường luôn tự phụ quá.

Lão già tóc bạc âm hiểm nói:

- Ngươi nói vậy thì nên cẩn thận với hạng người đầu.

Chiếu Thế Cô Đăng nói:

- Không nói chuyện này nữa, ngươi cũng có lòng diệt ta. Nhưng ngươi vẫn không đoán ra ta.

Lão già tóc bạc cười lạnh nói:

- Muốn giết ngươi, bất quá chỉ là chuyện dễ dàng thôi.

Chiếu Thế Cô Đăng cười cười, châm chọc:

- Không sai, khẩu khí rất cuồng vọng. Không biết còn một vị nữa có phải càng cuồng hơn hay không đây?

Dứt lời, một bóng người từ trong tuyết bay ra cùng với tiếng cười sang sảng, đi đến bên hai người.

- Cuồng vọng thì không dám nói, có vài phần tự phụ thì đúng hơn.

Lão già tóc bạc nhìn Diêu Vân, ánh mắt bắn ra một tia lạnh, âm hiểm nói:

- Đêm qua ngươi và Tuyết Ẩn Cuồng Đao giao chiến?

Diêu Vân lạnh lùng ngạo nghễ nói;

- Thế nào, ngươi cũng muốn thử qua phải không?

Lão già tóc bạc hừ giọng nói:

- Nghe nói ngươi thủ đoạn c cũng không tồi, có cơ hội ta tự nhiên muốn thử qua, nhưng hiện tại còn chưa được thích hợp.

Diêu Vân chăm chú nhìn lão già tóc bạc, khi thấy hình con nhện đỏ sậm trên má của lão, trong mắt lóe lên, hỏi lại:

- Hình con nhện trên mặt ngươi rất sinh động, đó là ký hiệu hay một loại phù hiệu?

Lão già tóc bạc cười lạnh nói:

- Ngươi cho thế nào?

Diêu Vân cười lớn trả lời:

- Ta thấy bất quá cũng chỉ là một loại dấu hiệu nhãi nhép nào đó mà thôi.

Lão già tóc bạc hừ giọng nói:

- Phép khích tướng ngu ngốc chỉ vô ích thôi.

Chiếu Thế Cô Đăng xen vào:

- Thật ra thân phận hai vị trước mắt đều không thật, sao không thẳng thắn trao đổi với nhau đi?

Lão già tóc bạc cười nói:

- Trao đổi? Có bắt buộc chăng?

Chiếu Thế Cô Đăng phản bác lại:

- Ngươi cho là thân phận của ngươi không có người biết chăng? Ngày hôm qua, ở đây xuất hiện một người phụ nữ tự xưng là Lam Mân Côi, chắc đồ đệ đồ tôn của ngươi đã báo cho ngươi biết rồi?

Lão già tóc bạc khẽ biến ánh mắt, hừ lạnh nói:

- Ngươi biết không ít chuyện đó.

Chiếu Thế Cô Đăng cười nhẹ đáp:

- Không tính là nhiều, nhưng Tây vực Bạch Đầu sơn ta có nghe nói qua rồi.

Nghe vậy, lão già tóc bạc trong mắt lóe ánh lạnh, giận dữ nhìn Chiếu Thế Cô Đăng, trầm giọng nói:

- Ngươi đến đây tìm chết rồi.

Chiếu Thế Cô Đăng cười đáp:

- Cô Đăng (ngọn đèn đơn độc) đi khắp thiên hạ, chỉ có duyên tìm cố nhân. Hai chữ tìm chết ngươi hãy tự mình giữ lại cho mình. Bây giờ, ngươi không ngại nói thẳng ra, chúng ta phải xưng hô thế nào?

Lão già tóc bạc trầm ngâm một lúc, hừ khẽ đáp:

- Bạch Đầu Thiên Ông, ngươi đã từng nghe qua chưa?

Chiếu Thế Cô Đăng nghe vậy trầm ngâm, một lúc sau mới nói:

- Cái tên này có chút mới lạ, bất qua xem ra chắc rất có lai lịch. Tựa như vị này, bề ngoài là một cao thủ Ma giáo, nhưng thật ra thì sao? Ha ha ha…

Đột nhiên không nói nữa, Chiếu Thế Cô Đăng lóe lên biến mất, để lại Bạch Đầu Thiên Ông và Diêu Vân sửng sờ ở đó.

Chớp mắt, Bạch Đầu Thiên Ông và Diêu Vân tỉnh lại, đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đều có chút cảnh giác, rồi không nói thêm câu nào nữa nghiêng mình đi liền, biến mất không còn tung tích.

Trong gió tuyết, Quý Hoa Kiệt toàn lực bỏ chạy, phía sau đuổi sát có Vô Tướng khách, Phiêu Linh khách, Ma Vu, Hoàng Kiệt, cuối cùng là năm người Giang Thanh Tuyết.

Đối với U Mộng Lan, Quý Hoa Kiệt đoạt lấy là vì thiếu nữ trên lưng, vì thế không được phép chùn bước do đạo nghĩa.

Những người còn lại chỉ nghe về truyền thuyết hoa thần, hoàn toàn không hiểu rõ được tình hình thực sự, bởi vậy chỉ vì lòng tham mà đuổi theo không ngừng.

Còn lại năm người Giang Thanh Tuyết, bọn họ thứ nhất quan tâm đến tung tích của U Mộng Lan, thứ hai là quan tâm đến cục diện lúc này, vì thế mới truy đuổi theo.

Di động rất nhanh, không khí mỏng ít.

Quý Hoa Kiệt thỉnh thoảng nhìn lại, trong lòng suy tính sách lược ứng đối.

Băng Nguyên và trung thổ khác nhau, ở đây tuyết trắng ngời ngời, không có chỗ nào ẩn thân, muốn thoát khỏi truy binh ở phía sau thì thật là khó khăn.

Nhưng nếu không nghĩ ra biện pháp thoát khỏi địch nhân, cho dù chạy ngoài ngàn dặm, những người này chắc cũng không chịu buông tay.

Nghĩ đến đây, Quý Hoa Kiệt do dự.

Hắn dự tính giải quyết một phần truy binh, dùng thủ đoạn sấm chớp dọa khiếp mọi người, nhưng kết quả có được như ý chăng?

Hắn cũng không rõ lắm.

Đột nhiên, thân thể Quý Hoa Kiệt đang tiến lên bị một luồng sức mạnh vô hình ngăn lại, thân thể bắn ngược về sau, chịu chấn động rất lớn.

Vì vậy, Quý Hoa Kiệt rất giận dữ, quát lên:

- Người nào đó, ra mặt đi!

Trong gió tuyết, một âm thanh cười lập tức đáp lại.

- Ha ha hả, tên quỷ không tròng nhà ngươi, làm cái gì mà hung dữ vậy.

Ánh nhạt chợt lóe, một bóng người xuất hiện, chỉ thấy người đó đứt chân đứt tay ngăn chặn đường đi.

Quý Hoa Kiệt ánh mắt lạnh lùng tàn khốc chất vấn:

- Ngươi là ai?

Người đó không kịp trả lời, Tây Bắc Cuồng Đao ở phía sau đuổi kịp vọt miệng nói:

- Thiên Tà tông chủ. Ha ha ha, càng lúc càng thú vị.

Cùng lúc đó, Ma Vu hình bóng lóe lên, cây trượng trong tay múa tròn phát xuất một luồng sức mạnh âm thâm, nhẹ nhàng xốc áo choàng trên lưng của Quý Hoa Kiệt lên.

Tức thời, Quý Hoa Kiệt thân thể loáng lên dời ngang vài trượng, ánh mắt cảnh giác nhìn mọi người.

Bóng người đan chéo, mọi người vây lấy.

Mọi người đều chú ý vào lưng của Quý Hoa Kiệt, đó là một thiếu nữ xinh đẹp đang hôn mê.

Thiếu nữ ngũ quan xinh đẹp, da thịt như ngọc, mặt toát ra ánh sáng óng ánh, trên đầu cắm một đóa hoa lan màu vàng chanh bằng ngọc, đang thỉnh thảong lóe lên ánh sáng.

- Ồ, là U Mộng Lan! Nó ở trên người cô gái đó.

Tiếng mọi người kinh ngạc la lên, ai nấy cùng xông lên ý đồ đoạt lấy.

Quý Hoa Kiệt mắt lộ ánh lạnh, đợi khi mọi người đến gần, trường kiếm trong tay rung lên, làn kiếm dày đặc chớp mắt đã bộc phát trăm lần, hóa thành một cơn bão táp mạnh mẽ với uy thế làm tê liệt không gian, lập tức hất văng mấy người đang vây quanh xông lên.

Lập tức, thế kiếm của Quý Hoa Kiệt chuyển biến, làn kiếm màu xanh đen tự động tản ra, hình thành một kiếm trận kỳ diệu, vận chuyển đâu vào đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.