Thất Giới Hậu Truyện

Chương 206: Tiên Lan xuất thế




Triệu Ngọc Thanh sửng sờ, sau đó hình như hiểu được, đưa mắt nhìn lên đầu của Phương Mộng Như, chỉ thấy đóa hoa lan bằng ngọc đang lấp lánh nhè nhẹ ánh sáng.

Rồi ngay sau đó, ánh sáng của hoa lan càng lúc càng chói mắt, khi đến một trình độ chói chang nhất định khiến Thiên Lân, Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Thiện Từ đều cảm thấy kinh ngạc, ý thức được có chuyện sắp sửa phát sinh.

Quả nhiên, trong giây lát, ánh sáng của hoa lan lóe lên, một đó hoa tinh tế phát ra âm thanh thánh tót rồi liền vỡ tan tản ra, trong quá trình rơi xuống dần dần hóa thành ánh sáng, chưa kịp xuống tới đất thì tất cả đã hóa thành bụi trần.

Thời khắc đó, thân thể của Phương Mộng Như run lên, ánh sáng hoa mỹ bao trùm cả người bà, kéo dài trong chớp mắt thôi rồi tan biến, lộ ra một thiếu phụ tuyệt đẹp với phong tư trác tuyệt, tuổi ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy, khiến cả bốn hạng tiểu bối Thiên Lân phải há hốc mồm như không tin được.

- Đây là …

Sửng sờ nhìn người trước mắt, Thiên Lân kinh ngạc vô cùng.

Triệu Ngọc Thanh trong mắt toát vẻ nhớ nhung, nhỏ lẩm bẩm:

- Đây mới là dung mạo thật của muội ấy (Phương Mộng Như).

Thiên Lân kinh ngạc, không ngờ Phương Mộng Như đã hơn sáu trăm tuổi mà còn xinh đẹp trẻ trung như vậy, vẻ đẹp của bà không hề thua kém Tân Nguyệt chút nào.

Tuyết Sơn thánh tăng thở dài thườn thượt, giọng đầy cảm xúc nói:

- Lời nguyền rủa của định mệnh cuối cùng đã dời đi, chỉ đáng tiếc sáu trăm năm qua không phải người thường nào cũng có thể chờ đợi được.

Vũ Điệp nhìn Phương Mộng Như, ánh mắt kinh ngạc vô cùng, khẽ nói nhỏ:

- Thái sư tổ, người đây là …

Phương Mộng Như ánh mắt xinh đẹp đong đầy đau thương với nước mắt đang tuôn ra, đau khổ mà lại xúc động nói:

- U Mộng Lan xuất hiện rồi …

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi đã bao hồm vô số đau thương và u oán.

Thân là người thừa kế đời thứ nhất của U Mộng Lan, Phương Mộng Như đã chịu sự hành hạ đủ sáu trăm năm, cuối cùng bộc lộ hết oán hờn tích lũy quá lâu, dùng nước mắt kể rõ những đau khổ và gập ghềnh của cả đời mình.

Triệu Ngọc Thanh và Tuyết Sơn thánh tăng nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thường.

Thiên Lân, Tân Nguyệt, Thiện Từ và Vũ Điệp nghe vậy thì vẻ mặt biến hẳn.

Trước mắt, Băng Nguyên đang trực tiếp lâm vào kiếp nạn, vừa phải đề phòng sự xâm nhập của Ngũ Sắc Thiên vực, lại phải cẩn thận với quỷ kế của Cửu U Minh giới, nay còn phải đối phó với những người tu đạo lòng đầy ý tham thì có thể nói là nguy cơ bốn bề.

Ai ngờ U Mộng Lan lại xuất hiện đúng lúc mấu chốt này, chính là một thanh kiếm bén chắc chắn khiến Băng Nguyên chìm vào cục diện càng thêm bất lợi.

Giây lát sau, Thiên Lân tỉnh lại, vội vàng nói:

- Cốc chủ, bây giờ …

Phất tay, Triệu Ngọc Thanh ngăn lời hắn, ánh mắt quét qua bốn người trẻ tuổi, chậm rãi nói:

- Định mệnh sắp sẵn ai cũng không thể thay đổi được. Bây giờ bốn người các con cùng nhau đi trước, nhớ kỹ mọi thứ phải tùy duyên.

Thiên Lân cũng không nói nhiều, dẫn Tân Nguyệt, Vũ Điệp và Thiện Từ chạy thẳng đến Thiên Nữ phong.

Đưa mắt nhìn theo bốn người, Tuyết Sơn thánh tăng tiến lên, thở dài thật sâu kín nói:

- Năm tháng an bình đã đi xa từ lúc này, động đất khắp nơi, cả thiên hạ đóng băng tiếp theo, ai sẽ là người làm chủ định mệnh?

Triệu Ngọc Thanh giọng đầy huyền bí nói:

- Thiên hạ của một người không đủ đặc sắc, thiên hạ của hai người thì giao tranh không ngừng. Thiên hạ chia cho ba người thì chư hầu cát cứ, thiên hạ của bốn người thì mọi thứ quy về một mối. Cứ từ từ xem, duyên kiếp trước ở thế hệ sau, thời gian không gian xoay chuyển, trời cao bí mật vô cùng, vốn đều là hư ảo. Lòng trời biến đổi, tình người tan tác, thế tục hồng trần tự có duyên của tiên giới.

Phương Mộng Như nghe vậy, giật mình tỉnh lại từ đau thương, đưa mắt nhìn về xa xa, giọng khe khẽ:

- Ý trời nếu có thể dò được, người thường sao phải oán hận?

Tuyết Sơn thánh tăng cười khổ nói:

- Đúng thế, ý trời khó dò, chúng ta hà tất phải nói bừa. Kết cục cuối cùng thế nào, hay là chúng ta hãy cùng rửa mắt chờ đợi xem hết.

Nói rồi nhìn về xa xa, vẻ mặt toát ra mấy phần chờ đợi.

Triệu Ngọc Thanh không nói, im im lặng lặng nhìn lên trời, trong mắt toát ra mấy phần mơ hồ.

Hôm nay, cho dù đối với Băng Nguyên hay thiên hạ, đều là một ngày đặc thù, bởi vì nó mở ra một bước ngoặt.

Ngày này sáu trăm năm trước, U Mộng Lan xuất hiện để thêm sắc thái thần kỳ cho cuộc đời của Phương Mộng Như.

Ngày này sáu trăm năm sau, U Mộng Lan lại xuất hiện lần thứ hai, nó tiếp tục kéo dài thần thoại của mình hay tạo nên một truyền kỳ mới mẻ?

Ngũ Sắc Thiên vực, một sự tồn tại thần bí.

Sự xâm lăng của nó có thành công không, lại có thể mang đến tai nạn thế nào cho Băng Nguyên, cho nhân gian?

Cửu U Minh giới trừng mắt hổ nhìn nhân gian, Cửu Hư nhất mạch có thần long xuất hiện, hai nơi quỷ bí này mỗi nơi đều dùng phương pháp của mình, quả thật cũng chỉ vì làm loạn nhân gian chăng?

Ngốc Ưng, Thiên Tàm trà trộn vào Băng Nguyên, khắp hang cùng ngõ hẻ, các kỳ môn dị phái cùng tề tụ, đây là hội tụ tùy ý hay là do thiên ý khiến cho?

Băng Nguyên an bình sắp sửa đón một trận biến đổi kinh thế, ba phái Băng Nguyên cố gắng chống cự, cuối cùng có thể đảo chuyển cục thế chăng?

Cửu U quỷ bí, Cửu Hư ba lần xuất hiện, Ngũ Sắc bá đạo, Thiên Tàm biến hóa khôn lường.

Những thực lực mạnh mẽ này đan vào nhau, cục diện rối rắm phức tạp cuối cùng được mở ra như thế nào?

Thiên Lân, một thiếu niên mười chín tuổi, biến đổi của Băng Nguyên đối với hắn có ngụ ý gì đây?

Khi chút tình tàn xuất hiện, vì tình yêu mà nghịch lại ý trời.

Thời khắc đó, khắp cả cùng trời cuối đất sẽ gặp phải tai nạn như thế nào?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tuyết của Băng Nguyên trắng vô cùng, lại có chút lạnh nhàn nhạt lơ lửng giữa không trung như từng đó hoa sen băng, ẩn chứa mộng mị thuần khiết rồi từ trời cao rơi xuống.

Đứng trên ngọn núi băng, Quý Hoa Kiệt yên lặng bất động, chăm chú nhìn về phương xa, trên người phủ kín tuyết trắng nhưng hắn lại không chút cảm giác.

Bốn bề, gió lạnh mãnh liệt, hoa tuyết che phủ hết mọi thứ, khiến cả trời đất một vùng yên lặng, phảng phất như thế giới trong tranh vẽ.

Đột nhiên, Quý Hoa Kiệt chuyển động, ánh mắt bất động hiện lên chút cảnh giác, chầm chậm xoay người.

Trong gió tuyết, một bóng người lơ lửng mà đến, dừng lại dưới ngọn Thiên Nữ phong.

Cách xa vài trăm trượng, Quý Hoa Kiệt chăm chú nhìn người đó, vẻ mặt anh tuấn sắc mặt nặng nề.

Chỉ thấy người đến ngoài bốn mươi tuổi toàn thân áo đen, trong mắt xuất hiện ánh cười tà dị, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ không thoải mái.

Khuôn mặt này, Quý Hoa Kiệt lần đầu gặp, vì thế hắn hoàn toàn không biết người này.

Nhưng người này thân phận đặc biệt, nếu như có Thiên Lân ở đây, vừa thấy chắc chắn sẽ biết thân phận của hắn, bởi vì hắn chính là Diêu Vân, cũng chính là Thiên Tàm.

Nhưng vì sao Thiên Tàm lại xuất hiện ở đây, lẽ nào hắn phát hiện được chuyện gì đó rồi?

Chăm chú giây lát, Quý Hoa Kiệt khôi phục lại bình tĩnh lạnh lùng, vẫn nhìn về phía xa xa, không nghe không hỏi đến chuyện bên ngoài.

Thiên Tàm đánh giá Quý Hoa Kiệt giây lát, khóe miệng hơi cười, thân thể loán lên liền biến mất không thấy tung tích.

Nửa canh giờ sau, bốn phía Thiên Nữ phong xuất hiện những nhân vật mới.

Thứ nhất chính là Phiêu Linh khách, hắn dừng chân dưới núi, từ xa xa chăm chú nhìn lại đỉnh núi.

Giây lát sau, Vô Tướng khách lại xuất hiện phía khác, ánh mắt chăm chú nhìn bức tượng băng Thần Nữ, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Một lúc sau, Hoa Vũ Tình và Địch Lượng từ xa bay đến, hai người lơ lửng giữa không trung, ánh mắt chăm chú nhìn lên bức tượng băng Thần Nữ, mục đích không nói ra cũng rõ.

Nhìn thấy những người này, Quý Hoa Kiệt vẻ mặt nặng nề, mọi người không hẹn mà cùng đến đây, rõ ràng là phát hiện được chuyện gì rồi.

Nếu như suy đoán đúng, U Mộng Tiên lan hẳn sắp sửa xuất hiện.

Khi đó, đối mặt với những người cướp đoạt, bản thân có bị tăng hẳn áp lực không?

Nghĩ đến đây, Quý Hoa Kiệt không khỏi thở dài, bản thân biết có thể làm thế nào?

Hay chỉ có thể thủ giữ nơi này.

Giữa bầu trời, hoa tuyết lúc này đột nhiên nhỏ lại, cuồng phong dần dần nổi lên.

Trong gió, tiếng địch lúc ẩn lúc hiện từ xa đến gần truyền vào tai của mọi người.

Ngửng đầu, Quý Hoa Kiệt nhìn lên trời cao, một đám mây trắng bí ẩn đang âm thầm trôi đi trong gió tuyết, rồi dừng lại trên đỉnh Thiên Nữ phong.

Thấy vậy, Quý Hoa Kiệt tâm tình nặng nề, khuôn mặt không chút thay đổi bắt đầu nổi lên chút phức tạp, trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác nguy hiểm.

Dưới Thiên Nữ phong, Phiêu Linh khách nhìn về phía xa xa, kinh ngạc nói:

- Kỳ quái, tiếng địch này giống như Xà Địch, người sắp đến là ai vậy?

Giữa không trung, Hoa Vũ Tình và Địch Lượng quay đầu nhìn quanh tìm kiếm nơi phát xuất tiếng địch, lại không thu hoạch được gì.

Trong gió tuyết, tiếng địch dần dần đến gần, lại có âm thanh rù rì hệt như cuồng phong thổi qua, cuốn lên một tầng hoa tuyết trên mặt đất đầy tuyết, rồi từ bốn phía tiến gần đến Thiên Nữ phong.

Ban đầu, những người ở quanh Thiên Nữ phong thấy tình hình như vậy còn đầy hoài nghi trong lòng, nhưng chớp mắt sau, Phiêu Linh khách liền kinh hãi la lên:

- Chính là rắn tuyết.

Vô Tướng khách nghe vậy liền phát xuất sóng thăm dò, vẻ mặt lập tức phát sinh biến hóa, trầm giọng nói:

- Đây không phải rắn tuyết bình thường mà là Băng Thiền Tuyết Phúc, nghe nói khắp cả trời đất chỉ ở đất Xà Thần mới có.

Phiêu Linh khách kinh ngạc nói:

- Nói như vậy người thổi địch hẳn đến từ đất Xà Thần rồi?

Câu này vừa mới phát ra, giữa không trung liền truyền lại những tiếng cười cạp cạp quái dị cùng với một âm thanh của phụ nữ bén nhọn chói tai vang lên bên tai những người có mặt.

- Đoán không sai, ta chính là Ma Vu của Xà Thần địa. Ha ha ha …

Trong gió tuyết, một lão bà tướng mạo xấu xí đột nhiên xuất hiện, chính là bà lão như ma một năm trước truy sát Dực Thiên Tường.

Chăm chú nhìn Ma Vu, Quý Hoa Kiệt, Phiêu Linh khách, Vô Tướng khách, Hoa Vũ Tình, Địch Lượng năm người hơi biến sắc, vừa nhìn đã thấy bà lão yêu quái này không dễ đối phó.

Nhưng đúng lúc này, mặt tuyết cuồn cuộn từng cơn sóng đã đến dưới Thiên Nữ phong, nhanh chóng ép gần đến Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách.

Lúc đó, rắn quái lại đầu chuyển động trong sóng tuyết, từng con dài chừng một thước, toàn thân trắng như tuyết, trên mình có cặp cánh giang ra, phát động tiến công về phía Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách.

Đối mặt với tình hình này, Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách cùng phản ứng giống nhau, cả hai dùng kết giới phòng ngự mạnh mẽ hất bắn Băng Thiền Tuyết Phúc ra, rõ ràng không nghĩ đến việc đắc tội với bà lão như ma kia.

Nhưng Băng Thiền Tuyết Phúc sở dĩ đặc biệt không phải chỉ bằng vào việc nói không sợ gió lạnh, có cánh có thể bay được, mà chủ yếu là nó thập phần hiếu chiến, một khi phát hiện được con mồi rồi thì cảm giác thề không thể bỏ qua được.

Lúc này, một lượng lớn Băng Thiền Tuyết Phúc vây quanh kết giới của Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách, bọn chúng không xông vào kết giới nhưng lại xoay tròn chung quanh kết giới rất có quy luật, chỉ công phu giây lát đã ngưng đọng một tầng băng kết giới có tính mềm dẻo trên bề mặt kết giới của hai người, vây chặt hai người vào trong.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Quý Hoa Kiệt ánh mắt hơi động, mơ hồ có chút kinh ngạc.

Hoa Vũ Tình và Địch Lượng vô cùng kinh sợ, đang âm thầm cho hành động lơ lửng giữa không trung của mình thật may mắn.

Ma Vu bật cười ha hả quái lạ, một cây địch ngắn cầm trong tay không nhanh không chậm thổi qua, khiến cho người ta có cảm giác bị uy thế phải xuống ngựa.

Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách bị vây chung quanh, hai người dường như không muốn phản kháng, làm như không thấy sự giằng co của Băng Thiền Tuyết Phúc vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.