Thất Giới Hậu Truyện

Chương 187: Hồ để kỳ ngộ (Kỳ ngộ ở đáy hồ)




Linh Hoa nói:

- Không cần lo lắng, sư tổ nói rồi, gần đây Băng Nguyên rất nhiều chuyện lạ, Băng Tuyết lão nhân nhất định sẽ không đi xa, người nhất định sẽ ngầm trông nom chúng ta. Chỉ cần chúng ta kiên định niềm tin, nhất định có thể tìm được người.

Tiết Quân đồng ý:

- Linh Hoa nói đúng, chúng ta nhất định có thể tìm được người. Lâm sư huynh, huynh không cần phải tự trách mình nữa.

Hờ hững bất động, vẻ mặt Lâm Phàm trầm ngâm, sau khi nghe câu nói của Tiết Quân, hắn mới chầm chậm quay đầu liếc những người bên cạnh, điềm nhiên nói:

- Ta không hề tự trách, ta chỉ đang suy nghĩ, phải làm thế nào mới xem là không phụ kỳ vọng của người với ta, mới không có lỗi với cốc chủ, đối với sư phụ.

Linh Hoa nói:

- Trước mắt Băng Nguyên hỗn loạn, chính là lúc chúng ta góp sức. Huynh lần này lấy được ngôi đệ nhất, được xem là người xuất sắc nhất trong đám tuổi trẻ của Đằng Long cốc, huynh càng phải có tác dụng làm gương.

Lâm Phàm gật đầu nói:

- Chuyện này ta biết, nhưng chỉ như thế thôi sao?

Linh Hoa đáp:

- Lòng không cần lớn, làm cho tốt là đủ rồi.

Đào Nhâm Hiền phụ họa theo:

- Linh Hoa nói không sai, chúng ta tiến từng bước từng bước, tin chắc có ngày hãnh diện được.

Nhìn bốn người, Lâm Phàm nở nụ cười tự tin lớn giọng nói:

- Được rồi, từ thời khắc này trở đi, chúng ta cùng nhau nỗ lực, vì sự hưng thịnh và an nguy của Đằng Long cốc mà cống hiến sức mạnh của bản thân.

Dứt lời hắn đưa tay ra, năm bàn tay nắm chặt lại với nhau.

Lúc này đây, năm thiếu niên tuổi trẻ hăng máu, ý khí hăng hái đã đưa ra một bước đi quan trọng của bọn họ mà không kém phần đau thương.

Bách một tiếng, hoa nước tứ tung, con cá màu vàng bơi lội trên mặt hồ, thỉnh thoảng nhảy vọt khỏi hồ, nhìn cảnh sắc bờ hồ.

Năm người Lâm Phàm nghe vậy quay đầu nhìn con cá nhỏ màu vàng, ai nấy đều lộ vẻ tươi cười.

- Sư huynh, còn nhớ trước đây cùng Thiên Lân xuống hồ bắt cá chăng?

Hơi có hoài niệm, Tiết Quân nhẹ nhàng lên tiếng.

Lâm Phàm gật nhẹ, cười nói:

- Lúc đó chúng ta lén sau lưng sư phụ đến đây, liên tục mấy lần đều không hề bắt được con cá nhỏ giảo hoạt, Thiên Lân lúc đó thật là tức giận. Bây giờ nhớ lại, chỉ sợ đó là chuyện duy nhất đáng kinh ngạc trong đời của Thiên Lân cho đến giờ.

Bốn người Linh Hoa nghe vậy cười lớn, nhớ lại bộ dáng hổn hển của Thiên Lân năm đó, không khỏi ngầm vui vẻ.

Giây lát sau, năm người bớt đi tiếng cười, Hắc Tiểu Hầu nhỏ nhẹ nói:

- Sư huynh, có muốn ôn lại cảm giác năm đó chút không?

Lâm Phàm sửng sốt, chần chừ nói:

- Đệ nói bây giờ chăng? Chuyện này dường như không hay lắm?

Hắc Tiểu Hầu cười nói:

- Có gì mà không hay, ngược lại lúc này trong cốc ít người, sư phụ cũng không rảnh quan tâm chúng ta, huynh sao không thử một lần xem tu vi hiện nay của huynh có thể làm gì được con cá nhỏ đó không.

Tiết Quân phụ họa:

- Đúng thế, đúng thế, huynh bây giờ không như trước nữa, nếu như không bắt được con cá nhỏ đó, chẳng phải làm mất mặt người Đằng Long cốc chúng ta sao?

Lâm Phàm do dự nói:

- Sư phụ từng ra lệnh rõ ràng, không cho chúng ta xuống hồ bắt cá, nếu người biết được, chẳng phải …

Đào Nhâm Hiền nói:

- Sư huynh đừng lo lắng, sư phụ sẽ không biết đâu. Thêm nữa, huynh cũng chỉ là thử một lần ra tay thôi mà, cho dù bắt được con cá nhỏ thì đến lúc đó thả nó cũng không sao mà.

Lâm Phàm không nói, vẻ mặt khó xử. Linh Hoa thấy vậy, biết hắn muốn thử một lần, lại có lòng lo lắng, không khỏi cổ vũ:

- Đi đi, xem như một loại thu góp kinh nghiệm.

Thấy Linh Hoa cũng nói vậy, Lâm Phàm lập tức bỏ hết lo lắng, liếc bốn người rồi thân thể lóe lên bắn thẳng đến con cá nhỏ sắc vàng ở trong hồ.

Phát hiện có người đến gần, con cá nhỏ vàng trơn trượt vô cùng, thân thể lóe lên trong nước đã biến mất không thấy hình bóng.

Lâm Phàm xoay người trên không, đầu dưới chân trên bắn thẳng vào trong nước, chỉ tạo một chút bọt nước đã xuống dưới hồ, ý thức luôn luôn khóa chặt con cá nhỏ kia.

Nơi này Lâm Phàm từ nhỏ đã từng du ngoạn qua vài lần, hiểu được đại khái tình hình trong hồ, biết hồ này xem ra không lớn lại khá là sâu, đáy hồ đá lạ san sát, đây chính là nguyên nhân mấy lần hắn và Thiên Lân uổng công quay lại.

Lần này, Lâm Phàm dò được hành tung của con cá nhỏ màu vàng, phát hiện nó ở bên dưới cách chừng năm trượng, đang dùng tốc độ không nhanh không chậm nhàn nhã bơi lượn tới lui.

Phát hiện được chuyện này, hai tay Lâm Phàm múa lên, hai chân rung động tăng tốc hạ mình xuống đáy hồ, nhanh chóng thấy được con cá nhỏ màu vàng kim.

Thấy Lâm Phàm đuổi theo, con cá nhỏ màu vàng kim hệt như có linh tính vậy, thân thể liền tăng tốc giữ nguyên được cự ly ba trượng với Lâm Phàm, thật giống với dáng vẻ bình thường.

Lâm Phàm hơi bất đắc dĩ, người trong nước nếu không dùng phương pháp đặc thù nào đó, căn bản không đuổi kịp được cá. Nhưng nếu dùng đến pháp quyết, hắn sợ sẽ ồn ào khiến người khác phát hiện.

Trong lòng nghĩ vậy, Lâm Phàm vẫn hạ xuống, khi đã qua một lúc lâu, những tảng đá kỳ quái dưới đáy hồ đã đập vào mắt hắn.

Lúc này, con cá nhỏ màu vàng kim đột nhiên dùng lại, tròng mắt đen tuyền đảo chuyển chăm chú nhìn Lâm Phàm.

Phát giác hiện tượng kỳ quái này, Lâm Phàm trong lòng kinh ngạc, vừa nhanh chóng đến gần, vừa ngầm chuẩn bị dự tính tập kích bất ngờ con cá nhỏ.

Chớp mắt, Lâm Phàm chỉ còn cách chừng trượng, tay phải đột nhiên chộp tới, cánh tay vốn dài chưa tới ba thước thoáng cái duỗi thẳng, dùng tốc độ nhanh đến kinh người xuất hiện bên cạnh con cá.

Dòng chảy ngầm hơi động, ánh sáng vàng lóe lên, con cá nhỏ trơn trượt vô cùng tránh được một chiêu này, núp bên dưới những tảng đá lạ chứ không hề chạy đi.

Lâm Phàm trong lòng ngầm mắng, thân thể lại không chút chậm chạp, nhanh chóng đến gần tảng đá lạ, kết quả lại chụp hụt lần nữa.

Ý thức được con cá nhỏ có ý trêu chọc mình, Lâm Phàm tức giận không chỗ phát tiết, trên người ánh trắng lóe lên, một luồng khí huyền băng ẩn chứa không lộ ra thu thế chờ đợi, hơn nữa còn nhanh chóng đến gần con cá nhỏ.

Lâm Phàm liền xuất hiện bên cạnh con cá, khí lạnh trên người được kích phát, khí huyền hàn đóng băng nước hồ, khiến toàn bộ nước quanh đó đóng băng hết.

Đến lúc này, con cá nhỏ màu vàng kim không nơi né tránh, tự nhiên bị phong ấn trong đó. Nhưng chỉ giây lát sau, khi Lâm Phàm phá băng đến gần, con cá sắc vàng kim lại thoát được sự ngưng đọng của khí hàn băng trước một bước, loáng cái đã bơi ra thật xa.

Hơi khiếp hãi, Lâm Phàm hoàn toàn không hiểu rõ con cá nhỏ màu vàng kim đó làm sao mà phá được phong ấn đóng băng của khí huyền hàn để tự do được. Lẽ nào nó cũng có bí mất không cho người biết được?

Vừa suy nghĩ, Lâm Phàm vừa điều chỉnh phương vị, trong thời gian ngắn nhất bắt đầu triển khai một đợt công kích mới.

Lần này, con cá nhỏ màu vàng kim tỏ ra cẩn thận hơn nhiều, luôn duy trì cự ly khoảng chừng hai trượng, không để cho Lâm Phàm có cơ hội dễ dàng đến gần.

Như vậy, một người một cá trước sau truy kích, không biết bao lâu đã đến trung tâm của đáy hồ.

Khu vực nước sâu, ánh sáng ảm đạm. Nhưng trung tâm đáy hồ lại có ánh sáng kì lạ, các loại các dạng san hô phát xuất làn sáng xinh đẹp chiếu đỏ chung quanh, khiến cho Lâm Phàm hoa cả mắt, không khỏi than thở trước tự nhiên.

Chớp mắt, Lâm Phàm truy đuổi con cá nhỏ đến giữa hồ, ở đó có bốn đống đá lạ, phân bố theo phương hướng của Tứ Tượng, hình trạng quái dị lẫn nhau, hệt như bốn cái đầu thú lạ đang bảo hộ cái gì đó.

Con cá nhỏ bắn vào trong, thân thể nhanh chóng xuất hiện trên bốn đống đá lạ, toàn thân lấp lánh ánh vàng kim nhàn nhạt, nó đang hấp thu linh khí bốn phía huyền diệu, khiến nó thành thành một kết giới bốn màu với con cá nhỏ ở điểm cao nhất.

Lâm Phàm dừng lại bên ngoài đống đá lạ, ánh mắt nhìn cẩn thận mọi thứ, ngầm nói:

- Kỳ quái, trước đây con cá nhỏ này chưa từng dẫn dụ ta và Thiên Lân đến chỗ này, lần này vì sao nó lại làm như vậy? Còn nữa, nó dường như có ý dẫn ta đến đây, thật ra có mục đích gì đây?

Vừa truy xét, Lâm Phàm vừa suy nghĩ, nhưng nghĩ rất lâu hắn còn chưa hiểu được, chỉ đành bỏ hết tạp niệm chăm chú nhìn kết giới kia.

Quan sát bằng mắt thường, Lâm Phàm phát hiện kết giới này xem ra rực rỡ, nhưng lại không ẩn chứa khí hung sát, rõ ràng không có lòng đối địch với mình.

Ngoài ra, con cá nhỏ đó liên tục nhìn mình, thật ra ánh mắt nó có ý gì đây?

Để hiểu được ý nghĩa trong đó, Lâm Phàm cẩn thận phát xuất một luồng chân nguyên tiến hành thăm dò, sau khi hiểu được đại khái tình hình của kết giới đó, thân thể hắn chầm chậm tiến đến gần.

Trong lúc này tâm thần Lâm Phàm căng thẳng, càng đến gần càng bất định, phảng phất như có vật gì đang gọi hắn, lại dường như sẽ phát sinh điều gì đó. Nhưng cụ thể thế nào hắn lại không cách gì suy đoán được.

Khoảng cách vài trượng chớp mắt đã đến. Khi Lâm Phàm đến gần con cá nhỏ vàng kim cách kết giới chừng sáu thước, con cá nhỏ vàng kim thân thể xoay chuyển, toàn thân mờ hiện ánh vàng kim, phát xuất một luồng sáng chói mắt, chớp mắt đã làm mơ hồ tầm mắt của Lâm Phàm.

Cùng lúc đó, kết giới tự động mở ra hệt như một đôi xúc tua, nhẹ nhàng bao quanh thân thể của Lâm Phàm, khiến hắn trong lúc sơ xuất, thân thể và tinh thần tiến vào trong một thế giới kỳ diệu.

Thời khắc đó, trong não Lâm Phàm ánh sáng xán lạn, vô số hình ảnh kỳ kỳ quái quái truyền vào trong lòng hắn, hóa thành một loại dấu ấn khắc sâu vào trong lòng của hắn.

Thông qua những hình ảnh này, Lâm Phàm nhìn thấy vô số làn sáng nhỏ bé từ bốn đống đá phát xuất đã truyền vào thân thể của hắn, rồi dung hợp lẫn nhau, hình thành một loại sức mạnh thần bí nhưng lại không để cho hắn khống chế, tự động ẩn núp trong toàn bộ kinh mạch của hắn.

Ngoài ra, con cá nhỏ sắc vàng kim làn sáng tung tóe như phát sinh biến đổi nào đó, đáng tiếc Lâm Phàm do một loại nguyên nhân nên căn bản không nhìn thấy được.

Cảnh tượng thần kỳ này chỉ kéo dài chốc lát, đợi khi Lâm Phàm hai mắt thích ứng được với ánh sáng bốn phía, mọi thứ đều không còn tồn tại.

Lúc lắc đầu, Lâm Phàm cảm thấy kỳ quái, thật ra mọi thứ là thật hay là một loại hư ảo?

Nghĩ đến đây, Lâm Phàm tìm kiếm hành tung của con cá nhỏ, phát hiện nó đang cách đó vài thước, ánh mắt quái dị nhìn mình, phảng phất muốn biểu đạt gì đó.

Lâm Phàm cảm thấy rất kinh ngạc, không khỏi mở miệng hỏi:

- Ngươi muốn nói điều gì với ta?

Con cá nhỏ tinh nghịch lộn một vòng, đuôi lắc lư qua lại, khi Lâm Phàm bật cười thì đột nhiên đến gần, thiếu chút nữa đã đâm vào mặt Lâm Phàm.

Thời khắc đó Lâm Phàm chấn động trong lòng, vội vàng thôi không cười, dự tính nói thế nào đó, con cá nhỏ lại độ tnhiên bơi ra xa.

Lâm Phàm thân thể xoay chuyển rất nhanh muốn đuổi theo, nhưng chỉ thoáng một cái, tốc độ của con cá nhỏ đã nhanh đến mức có thể nói là đi lại không tung tích, biến mất liền.

Thở dài nhè nhẹ, Lâm Phàm ngầm nói:

- Thật ra đã phát sinh thế nào? Vì sao ta lại luôn có cảm giác kỳ quái, mà không rõ ràng được.

Trong lúc suy tư, Lâm Phàm thân thể đảo chuyển từ từ đi lên, hắn chọn cách rời đi.

Giây lát sau, ánh vàng kim lóe lên, con cá nhỏ quay lại, chỉ thấy hình dáng của nó đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, đáng tiếc Lâm Phàm lại không thấy được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.