Thất Giới Hậu Truyện

Chương 184: Thần bí lão giả (Lão già thần bí)




Cũng đúng vào lúc này, cuộc chiến đấu giữa Thôi Linh Cô và Cơ Tuyết Ny cũng đã có thắng bại.

Đóng vai trò chủ động công kích, Cơ Tuyết Ny trong lòng biết sự bá đạo của Thôi Mệnh chung, vừa mới bắt đầu đã dùng phương thức tấn công mau lẹ, dùng pháp quyết “Hận Biệt Ly” của Ly Hận thiên cung để thúc động khí huyền hàn hóa thành kiếm bén, rồi dùng thủ pháp liên miên không ngừng để triển khai công kích không có điểm kết thúc.

Hận Biệt Ly tên có ý nghĩa ẩn chứa tình cảm u oán, chính là tụ tập sức mạnh của ý niệm, là một loại pháp quyết duy tâm, tùy theo sự dao động của tâm tình mà biến hóa khó lường.

Thôi Linh Cô thực lực kinh người, nhưng lợi hại nhất vẫn chỉ là Thôi Mệnh chung, đó là bảo vật hộ thân của bà, vô số lần đã tiêu diệt cường địch cho bà.

Hiện nay, dưới sự công kích của Cơ Tuyết Ny, bà căn bản không cách nào rảnh rỗi, ngay cả cơ hội thi triển pháp bảo cũng không có, điều này khiến bà tức giận đến phát cuồng, miệng gào thét như sấm.

Ba tổ đối đầu, tình hình khác biệt, người xem thấy hưng phấn mãi không thôi.

Nhưng thế sự kỳ lạ, ngay khi Hàn Hạc chuẩn bị ra tay, Tây Bắc Cuồng Đao múa đao muốn phản kích, từ bầu trời xa xa đột nhiên truyền đến một luồng khí tức sắc bén, cùng với một bóng sáng trắng tinh bay nhanh như chớp đến phía này.

Cảm ứng được luồng khí tức đó, Hàn Hạc ánh mắt hơi thất kinh, tạm thời chậm lại tiến công, nhìn về phía xa xa.

Bên ngoài, Công Dương Thiên Tung, Thiên Lân, Tân Nguyệt mấy người đều nhìn về phía người bay đến, chỉ thấy có hai bóng người một trước một sau đang bay mau lẹ trong gió tuyết, phía sau thân lưu lại vệt khí thật dài, lâu thật lâu cũng không hề tan biến.

Giây lát sau, hai người đó xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ thấy người trước là một lão già thấp bé ngoài sáu mươi tuổi, hơi hói một chút, trong tay cầm một thanh trường thương, có vẻ hơi không hợp với nhau.

Người sau toàn thân áo đen, tướng mạo tuổi trẻ, không ngờ chính là Ma Ưng môn thiếu chủ Hắc Ưng.

Hai người đến lân cận Thiên Nữ phong, ánh mắt quét qua mọi người, trong mắt tỏ ra kinh ngạc, rõ ràng cảm thấy thất kinh với tình hình nơi này.

Nhưng mà còn quái dị hơi, lão giá thấp lùn đó vừa thấy Tân Nguyệt và Thiên Lân thì miệng rống lên giận dữ một tiếng rồi quát to:

- Hay thật, không ngờ là các ngươi!

Thiên Lân và Tân Nguyệt nghe vậy sửng người, đưa mắt cho nhau rồi Thiên Lân lên tiếng hỏi:

- Lão già, ngươi là ai, vì sao lại biết được chúng ta?

Lão già thấp béo cười như điên cuồng, vẻ kích động nói:

- Ta là ai? Ha ha ha, các ngươi cho ta là ai đây?

Thấy vậy, Thiên Lân khép hờ mắt, phát xuất sóng thăm dò cẩn thận dò xét.

Tân Nguyệt lại lạnh lùng nói:

- Xem vẻ mặt của ngươi thì trước đây hẳn chúng ta phải biết nhau?

Lão già thấp béo cười giận nói:

- Tự nhiên là biết, nếu không ta sao vừa thấy đã nhìn ra các ngươi.

Hắc Ưng hơi không hiểu, nhỏ giọng nói:

- Sư bá, người …

Lão già thấp béo quát lên:

- Chớ có hỏi nhiều, mọi thứ lát sau sẽ tự biết.

Hắc Ưng hơi không vui, nhưng lại không dám nói gì, ngoan ngoãn im lặng đứng yên.

Quanh đó, Công Dương Thiên Tung, Điền Lỗi, Mạc Ngôn, Phùng Vân mấy người đều nhìn lão già, ai cũng không biết lão, nhưng từ miệng của Hắc Ưng liền biết lão là cao thủ Ma Ưng môn, nhưng thật ra có ân oán gì với Thiên Lân, Tân Nguyệt, ai cũng không biết rõ được.

Trầm ngâm lúc này lại xuất hiện, ngoại trừ bốn người đang giao chiến ra, những người còn lại bao gồm cả Hàn Hạc và Tây Bắc Cuồng Đao cũng đều nhìn chằm chằm lão già thấp béo, suy nghĩ về lai lịch của lão.

Theo những gì các cao thủ tại chỗ quan sát được, lão già thấp lùn này thực lực kinh người, có tu vi ở cảnh giới Quy Tiên, cao thủ như vậy thiên hạ khó gặp, hẳn lão không phải là hạng vô danh tiểu tốt.

Thêm nữa, lão còn biết Thiên Lân và Tân Nguyệt, như vậy, thật ra lão là ai?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đóng gió đứng yên, gió tuyết quất vào người, khí hậu Băng Nguyên khô ráo mà lạnh lẽo.

Đứng trên đỉnh núi băng, Mã Vũ Đào nhìn về xung quanh, thế giới tuyết trắng cả trời đất cùng một màu, ngoại trừ núi tuyết, hẻm núi tuyết, thung lũng đầy băng, sông băng ra còn có gì nữa đây?

Vương Chí Bằng đứng yên lặng một bên, ánh mắt đầy sự không hiểu, ông không đoán được vị Thiên Tà tông chủ trẻ tuổi này trong lòng thật ra đang suy nghĩ chuyện gì đây.

Giây lát, Vương Chí Bằng hơi không nhịn được, nhỏ giọng hỏi:

- Tông chủ, chúng ta ở đây là …

Mã Vũ Đào hơi cười cười, vẫn nhìn về núi xa xa như cũ, điềm nhiên nói:

- Cảnh tượng nơi này giống như hồi ức, nhưng ai dám khẳng định tương lai nó vẫn còn xinh đẹp như thế này?

Vương Chí Bằng nghi hoặc nói:

- Ý của tông chủ nói là chúng ta phải ghi nhớ cảnh sắc nơi này sâu vào trong não?

Mã Vũ Đào hỏi ngược lại:

- Lẽ nào ngươi không cho là như vậy sao? Thật ra, từ khi ta rời khỏi Đằng Long cốc, trong lòng đã có chút không yên ổn, vì thế mới ở nơi này điều chỉnh tâm tình.

Vương Chí Bằng hơi biến sắc, quan tâm hỏi:

- Tông chủ thế nào, có phải cảm ứng được nguy hiểm nào đó không?

Mã Vũ Đào quay người lại, liếc Vương Chí Bằng và Tuyết Xuân (!!! Tác giả hình như nhầm vì theo chương phân tổ ở trên, nhóm này không có Tuyết Xuân mà chỉ có Huyền Vũ, cũng có thể là chương phân tổ bị nhầm), sau đó nhìn các đệ tử Thiên Tà tông còn lại, vẻ kì dị nói:

- Trên thế gian có rất nhiều chuyện không nói rõ ràng được, mà ta hiện nay lại gặp phải. Trước đây, cốc chủ nói đến Băng Nguyên có kiếp nạn khủng khiếp ta còn chưa tin tưởng lắm, nhưng thời khắc này đây ta phát hiện ra, rất nhiều câu của cốc chủ ngầm để lộ ra kết quả cuối cùng.

Tuyết Xuân hơi kinh ngạc, hỏi tiếp:

- Tiền bối, người nói kiếp nạn to lớn lần này khó mà tránh được?

Mã Vũ Đào cười cười, hơi khổ sở nói:

- Nếu không phải như vậy, ba phái Băng Nguyên sao phải liên thủ với nhau. Được rồi, chúng ta đi thôi, trước mắt còn rất nhiều chuyện đang chờ đợi chúng ta.

Nhẹ nhàng bay lên, Mã Vũ Đào người như đại bàng bay lượn trong gió tuyết, để lại vết tuyết dài dằng dặc, tiến lên phía trước mở đường.

Vương Chí Bằng và Tuyết Xuân theo sát phía sau, tiếp đến là ba đệ tử Thiên Tà tông, một hàng sáu người nhanh chóng bay đi về phía xa xa.

Bay lượn trên mặt đất, khí lạnh dồn dập, không khí mỏng manh khiến người ta hô hấp không khoan khoái, kiềm chế tốc độ tiến lên phía trước.

Mã Vũ Đào thân là Thiên Tà tông chủ, tự nhiên không quan tâm. Nhưng môn hạ đệ tử của ông tu vi bình thường, vì thế một hàng người giảm dần tốc độ.

Trên Băng Nguyên, mặt trời khó thấy, người thường nếu căn cứ vào vị trí mặt trời để định giờ giấc thì rất khó khăn.

Người có kinh nghiệm đều biết được, trên Băng Nguyên không nhìn ra được cảnh sắc bầu trời, gió khác nhau thổi vào những giờ khác nhau.

Lúc này, trên Băng Nguyên gió cuộn lưu động, chính là vừa khỏi giờ ngọ được ba khắc.

Mã Vũ Đào mang Vương Chí Bằng và Tuyết Xuân đã rời khỏi Đằng Long cốc vài chục dặm, nhắm thẳng về phía Thiên Tà tông.

Trên đường đi, băng tuyết trắng mờ mịt nhìn không thấy bất kỳ sinh mạng nào, mơ hồ lộ ra sự tàn khốc của Băng Nguyên.

Nhưng khi Mã Vũ Đào bay vượt qua một ngọn núi băng, mặt đất lóe lên ánh sáng kỳ lạ, một đó hoa hồng to lớn lấp lánh ánh sáng màu máu, từ dưới lớp tuyết mờ mờ hiện ra đang nhanh chóng hé mở.

Hoa hồng vừa xuất hiện, cuồng phong liền thổi đến, làn sáng màu đỏ như máu co dãn không cố định, hệt như có linh tính vậy, hình thành một lưới sáng màu đỏ phấn vây phủ hoa hồng vào giữa.

Mã Vũ Đào ngừng lại quan sát, trong mắt lóe sáng kỳ lạ, trầm giọng nói:

- Mọi người cẩn thận, món đồ chơi này kỳ quái, không thể dễ dàng đến gần được.

Vương Chí Bằng vẻ mặt kinh ngạc, kỳ quái nói:

- Kỳ lạ thật, quả thật quá kỳ quái. Trước hết không nói đến hình dạng của đóa hoa hồng này to lớn vượt sức tưởng tượng, mà với khí hậu của Băng Nguyên cũng không thể có khả năng xuất hiện hoa hồng được.

Tuyết Xuân nói:

- Sư phụ, con thấy vật này có khả năng là hoa yêu quái, nếu không sẽ không to lớn như vậy, còn có thể lấp lánh phát sáng, có lưới sáng phòng ngự nữa.

Vương Chí Bằng sửng sờ một lúc, sau đó gật đầu nói:

- Nói hay lắm, con không nhắc ta còn không hề nghĩ đến. Nhưng đóa hoa hồng này nếu là do hoa yêu biến hình, thế thì nó làm gì xuất hiện ở Băng Nguyên? Còn nữa, nếu nó đến đây có mục đích, vì sao lại bộc lộ hành tung của mình như vậy?

Tuyết Xuân nghĩ một lúc cũng không có kết quả, lắc đầu nói:

- Điều này con không biết, nhưng nghĩ lại nó có mục đích, ta chỉ cần quan sát cẩn thận thì nhất định sẽ có thu hoạch.

Mã Vũ Đào quan sát một lúc, trầm ngâm nói:

- Món đồ chơi này rất kỳ quái, yêu khí không phải nặng nề lắm, nhưng lại ẩn chứa một luồng sát cơ vô hình, phảng phất đang xông về phía chúng ta.

Vương Chí Bằng không hiểu nói:

- Xông về phía chúng ta? Nó trước đây sao lại biết chúng ta phải đi qua nơi này? Còn nữa, nó có khẳng định được chúng ta sẽ vì hiếu kỳ mà dừng chân lại tiếp xúc với nó?

Mã Vũ Đào vẻ mặt quái dị, chầm chậm lắc đầu nói:

- Có một số chuyện không cần biết trước cũng có thể gặp được, đó chính là ý trời.

Vương Chí Bằng nghe hiểu được vài phần, hỏi lại:

- Tông chủ, chúng ta hiện tại phải làm thế nào đây?

Mã Vũ Đào điềm nhiên nói:

- Ý trời như vậy thì thuận theo tự nhiên. Sư đồ hai ngươi theo ta đi xuống, những người còn lại lưu ở nơi này.

Vương Chí Bằng và Tuyết Xuân gật đầu đồng ý, ba người liền nhẹ nhàng hạ xuống.

Ngừng lại cách vài trượng, Mã Vũ Đào cẩn thận nhìn đó hoa hồng máu, phát hiện hoa hồng này toàn thân lóe sáng, bề mặt lưu chuyển làn sáng màu đỏ, nhị hoa mơ hồ toát ra một tia ánh xanh lục, nhưng lại hoàn toàn không rõ ràng lắm.

Tuyết Xuân nhìn đóa hoa hồng hình dáng to hơn năm trượng, đột nhiên bật ra một câu.

- Sư phụ, hoa này đẹp đẽ như thế, toàn thân màu đỏ tươi, có phải dự báo hàm nghĩa nào không?

Vương Chí Bằng cau mày nói:

- Màu đỏ là màu máu, nếu quả thật là có dự báo thì nó dự báo cho một tai kiếp ánh máu. Nhưng loại chuyện như vậy không thể nói rõ ràng được, có lẽ chỉ là trùng hợp, hoàn toàn không có hàm nghĩa gì cả, cũng có lẽ quả thật có dự báo nhưng lại rất khó nhìn rõ được.

Trên mặt tuyết, hoa hồng đỏ tươi ánh sáng chiếu bốn phía, lưới sáng bên ngoài có ảo ảnh xuất hiện, khi thì có vài chục đóa hoa hồng phân bố đều đều, khi thì vài chục cô gái xinh đẹp sống động, khi thì hồ xanh núi biếc, khi thì cảnh đẹp của sông lớn, cảnh tượng rực rỡ khó thấy vô cùng.

Ngoài ra, đóa hoa hồng to lớn này còn phát ra mùi thơm như có như không, hệt như một cô gái hoài xuân, đang dùng một loại phương thức để kêu gọi người đàn ông trong lòng mình.

Quan sát một lúc, Mã Vũ Đào vẻ mặt toát ra tình cảm do dự, không biết chừng phải ra tay thăm dò thế nào, hay là phải rời đi.

Theo cân nhắc của ông, đóa hoa hồng huyết này đến đột ngột, tất có nguyên nhân.

Bản thân ba người sau khi đến gần, đóa hoa hồng huyết lại không chút động tĩnh.

Đây là một loại dẫn dụ hay bản thân suy xét quá phức tạp?

Thân là Thiên Tà tông chủ, Mã Vũ Đào hoàn toàn không phải là người lỗ mãng, chuyện này quan hệ đến an nguy của một nhóm người của mình cũng như danh dự của Thiên Tà tông chủ, như vậy sao không khiến ông vô cùng cẩn thận?

Thật ra, nếu đổi lại người khác đã sớm đưa ra quyết định, nhưng Mã Vũ Đào có thân phận của mình, điều này có thể nói là hư danh làm lụy người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.