Thất Giới Hậu Truyện

Chương 182: Cường thế xuất kích (Xuất kích mạnh mẽ)




Lắng nghe Lâm Phàm kể chuyện, Phương Mộng Như vẻ mặt biến hóa khôn lường, lúc thì ưu thương khi thì cảm xúc, hoàn toàn chìm vào trong tình mộng.

Không bao lâu sau, Lâm Phàm và Linh Hoa năm người đã dẫn Triệu Ngọc Thanh và Phương Mộng Như đến động cư ngụ của Băng Tuyết lão nhân.

Mấy người lớn tiếng kêu gọi, khi thì Băng Tuyết lão nhân, khi thì Tứ sư thúc tổ.

Nhưng kêu réo cả nửa ngày, âm thanh do vách đá xung quanh phản lại đến điếc tai cũng không thấy hình bóng của Băng Tuyết lão nhân.

Cuối cùng, Lâm Phàm tìm được chút đầu mối trên một bức vách đá.

- Sư tổ, Ngũ sư thúc tổ, các người nhanh đến xem.

Nghe vậy xông đến, Triệu Ngọc Thanh và Phương Mộng Như nhìn những dòng lưu lại trên vách đá, vẻ mặt liền lộ ra thất vọng.

Chỉ thấy trên vách đá có khắc:

- Lâm Phàm, Linh Hoa, ta biết các con sẽ đến tìm ta, mà còn dẫn theo sư tổ và Ngũ sư thúc tổ của các con. Nhưng mà ta là một người mang điềm xấu, ta không muốn để những bất hạnh lại cho các con, vì thế ta rời đi. Lâm Phàm, nỗ lực lên, nhớ trân trọng những gì con có được, một câu nói của Thiên Lân thay đổi cuộc đời của con, hy vọng con không làm cho ta phải thất vọng. Sư huynh, sư muội, quên ta đi, đã năm trăm năm trôi qua rồi, hà tất phải cố chấp đến như vậy. Đời này ta đã mang đến cho hai người quá nhiều đau khổ, cho dù là sư phụ, sư huynh hay là sư muội si tình, mọi người cũng gần như chỉ nhận được sự đau khổ đến từ ta. Quên đi thôi, huynh và muội còn có sinh hoạt của mình, lo lắng cho ta chỉ thêm đau thương vô tận mà thôi. Xin lỗi sư phụ, xin lỗi sư huynh, càng xin lỗi sư muội, xin mọi người tha thứ cho ta.

Bên dưới có khắc ba chữ Trần Vũ Hiên như một thanh kiếm bén đâm thật sâu vào trong lòng của Phương Mộng Như.

Bật cười thê lương, Phương Mộng Như vẻ thất vọng, chất vấn:

- Vì sao? Huynh vì sao không chịu gặp ta, vì sao vậy!

Triệu Ngọc Thanh khuyên bảo:

- Sư muội, không cần phải xúc động. Sư đệ có thể không muốn liên lụy đến muội, vì thế mới cố ý né tránh không xuất hiện. Yên tâm đi, sư huynh đáp ứng với muội, lần này nhất định sẽ khiến hai người đoàn tụ. Nhưng muội cần bình tĩnh, cho đệ ấy chút thời gian, để đệ ấy từ từ chuyển biến tâm tình.

Phương Mộng Như lệ tuôn đẫm mi, đau khổ nói:

- Đại sư huynh, muội sợ huynh ấy đi tha hương, không muốn quay về gặp muội nữa.

Triệu Ngọc Thanh an ủi:

- Không cần phải suy nghĩ bậy bạ, Băng Nguyên trước mắt tình thế bất lợi, sư đệ tuyệt đối sẽ không bỏ mặc chúng ta.

Phương Mộng Như nghi hoặc nói:

- Thật vậy không? Huynh ấy quả thật sẽ không đi xa.

Triệu Ngọc Thanh lòng đầy cay đắng, nhìn sư muội đã mất đi hoàn toàn năng lực phán đoán, không khỏi cảm xúc nói:

- Sư huynh có bao giờ nói chuyện không tính toán chăng? Được rồi, chúng ta hãy về trước đã, tin tưởng sẽ không bao lâu nữa, đệ ấy sẽ xuất hiện thôi.

Nói rồi xoay người dẫn một hàng rời khỏi đó.

******

Trước Thiên Nữ phong, mọi người đang nhìn nhóm cao thủ từ xa vội vàng chạy đến, ai nấy vẻ mặt nghiêm túc.

Thiên Lân mỉm cười, nhẹ nói:

- Nhân số không ít, hai tổ một hai toàn bộ đều đến rồi.

Tân Nguyệt điềm nhiên nói:

- Đúng thế, ngoại trừ Từ Tĩnh và Tiết Phong, tất cả những người còn lại đều đến rồi.

Bên cạnh, Mạc Ngôn hình bóng lóe lên liền nghênh đón giữa không trung.

- Thiên tôn, các vị đến rồi.

Gật nhẹ, Công Dương Thiên Tung liếc những người ở quanh đó, quay đầu nói với Hàn Hạc:

- Tình hình nơi này xem ra hơi có khó giải quyết.

Hàn Hạc mặt mày lạnh lẽo, quét mắt qua mọi người, phất tay nói:

- Mọi người tản ra, không cho người nào chạy được.

Người đi theo y lệnh hành động, dưới sự chỉ huy của Điền Lỗi, mọi người nhanh chóng tạo thành một vòng vây quanh mấy người Tây Bắc Cuồng Đao, Phiêu Linh khách vào giữa.

Quay đầu lại, Hàn Hạc nhìn Công Dương Thiên Tung, khách khí lên tiếng:

- Lần đầu tiên được kề vai sát cánh tác chiến với thiên tôn, lại gặp phải chuyện khó khăn thế này cũng khó mà gặp được.

Công Dương Thiên Tung cười nói:

- Băng Nguyên luôn luôn vắng lặng, bình thường cũng khó có cơ hội hoạt động giãn gân cốt. Hôm nay gặp phải tình hình thế này, nói thật là cũng có chút mong chờ.

Hàn Hạc gật đầu mỉm cười, liếc Tân Nguyệt và Thiên Lân, nhỏ giọng nói:

- Thiên Lân, chuyện nơi này con có suy nghĩ thế nào?

Lắc mình xông đến, Thiên Lân cười đáp:

- Suy nghĩ không nhiều, bất quá có một điểm cần phải chú ý, người trên đỉnh Thiên Nữ phong là bạn của con.

Hàn Hạc ngửng đầu nhìn Quý Hoa Kiệt một lúc, điềm nhiên nói:

- Được, ta hiểu phải làm thế nào, các con bốn người hãy ra ngoài trước đi tiện thể để tâm đến các cao thủ đang ngầm ẩn núp.

Thiên Lân vâng một tiếng, kêu Tân Nguyệt, Mạc Ngôn và Phùng Vân, bốn người lùi lại phía sau làm người đứng xem.

Trong vòng vây, Thiên Nộ, Cao Vân, Tiếu Tam Sát vừa thất kinh vừa giận dữ, không ngờ Đằng Long cốc lại đến thật, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy hoảng sợ.

Tây Bắc Cuồng Đao, Thôi Linh Cô, Phiêu Linh khách, Vô Tướng khách, Ứng Thiên Tà năm người tương đối bình tĩnh, nhưng cũng phải chấn động với thực lực của ba phái Băng Nguyên lần này.

Dù sao hơn mười cao thủ đến nơi này, trong đó có danh tiếng chính là Hàn Hạc, Điền Lỗi, Công Dương Thiên Tung, Cơ Tuyết Ny, Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành, Ly Hận thiên cung trưởng lão Lộc Di Phong, Đằng Long cốc Trương Trọng Quang, Tiễn Vân Hạc, Chu Kiệt, Phi Hiệp, Tuyết Xuân.

Lại thêm bốn người Thiên Lân, thực lực này người nào có thể khinh thường được?

Gió thổi qua vù vù, khí lạnh chạy quanh.

Không khí trầm mặc trong yên lặng, một luồng áp lực âm thầm tràn khắp bốn phía.

Hàn Hạc ánh mắt lạnh lùng tàn khốc, không một chút tình cảm liếc mọi người, lạnh như băng nói:

- Thiên tôn, hay là người hãy lên tiếng đi.

Công Dương Thiên Tung không hề từ chối, thân thể cao lớn toát ra bá khi tàn nhẫn, ánh mắt sắc như đao nhìn những người trước mặt, giọng vang dội cất lên:

- Bổn nhân Công Dương Thiên Tung, chính là chủ nhân hiện nay của Ly Hận thiên cung. Lần này vì hòa bình Băng Nguyên, ta đặc biệt đích thân thống lĩnh cao thủ quét sạch Băng Nguyên, phàm là ngoại tộc đều diệt trừ hết. Bây giờ nếu các vị coi thường cảnh cáo của ba phái Băng Nguyên lần nữa, thì chỉ có đi kèm với binh nhung chinh chiến, quyết thắng phụ một trận.

Thấy Công Dương Thiên Tung giọng nói sắc bén, không để lại một chút dư địa nào để xoay trở, Phiêu Linh khách hỏi ngược lại:

- Nơi đây tuy thuộc về Băng Nguyên, nhưng các vị khí thế khinh người như vậy không phải là quá đáng sao?

Công Dương Thiên Tung quát lên:

- Nếu ngươi không phục thì chỉ đành phản kháng, chỉ cần ngươi có được năng lực, Băng Nguyên tùy ý để ngươi ngang dọc.

Phiêu Linh khách biến sắc, hừ giọng nói:

- Thiên hạ to lớn, nhưng không phải chỉ có ba phái Băng Nguyên. Thiên tôn nói vậy không phải là cuồng vọng quá sao?

Công Dương Thiên Tung cười lớn nói:

- Cuồng vọng? Nói rất hay. Bổn thiên tôn bản tính như vậy, nếu ai không phục thì đơn giản cứ nói thẳng ra. Ngoài ra, ta cho các vị biết thêm, hai đại bang phái trung thổ là Dịch viên và Trừ Ma liên minh cũng đã đồng lòng tỏ thái độ, toàn lực ủng hộ ba phái Băng Nguyên ta. Các vị cho dù chạy thoát khỏi Băng Nguyên cũng không có chỗ để trốn tránh.

Tiếu Tam Sát nghe vậy rống lên giận dữ:

- Các ngươi không nên ép người quá mức, tuyệt hết đường trong chuyện này.

Công Dương Thiên Tung hừ giọng nói:

- Hối hận rồi sao? Trước đây chúng ta cảnh cáo các ngươi đều xem như gió thoảng qua, bây giờ thấy không ổn muốn rời khỏi thì đã quá trễ rồi. Bớt nói lời thửa, các vị hãy thể hiện bản lãnh mình ra, hôm nay chỉ có hai con đường, không sống thì phải chết.

Dứt lời, ông phất tay, cao thủ ba phái Băng Nguyên bắt đầu thu hẹp vào trong.

Thấy vậy, Tiếu Tam Sát rống giận nhỏ một tiếng, lập tức không thèm quan tâm đến U Mộng Lan gì cả, thân thể vút lên đảo chuyển giữa không trung rồi bắn nhanh ra ngoài.

Cao Vân và Thiên Nộ không nói câu nào, hai người có thể liệt vào hàng cao thủ nên không phải hạng ngu xuẩn, ai nấy lập tức chọn một phương hướng dự tính bỏ chạy.

Nhưng những người bên ngoài đã sớm đoán trước, dự định bọn họ sẽ chọn phương án bỏ chạy, vì thế đã chuẩn bị tốt, ngay thời khắc ba người nhích động thân thể, Trương Trọng Quang, Tiễn Vân Hạc, Chu Kiệt đồng thời xuất kích, đón trước một bước ngăn bọn họ lại.

Lúc đó, ba người bỏ chạy giận dữ ngập đầu, bắt đầu điên cuồng tấn công.

Ba người ngăn chặn lại né nặng tìm nhẹ, không giao tranh chính diện với bọn họ mà chỉ kiềm chế để bọn họ không có cơ hội bỏ chạy.

Nhìn thấy tình hình này, Thôi Linh Cô cười ha hả quái dị, nói với Tây Bắc Cuồng Đao:

- Thanh đao vui thú lần đầu bị người ngăn chặn như vậy, có phải không thể nào chịu được không? Có cần tìm người hỗ trợ không.

Tây Bắc Cuồng Đao nhìn Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành đang ép đến gần, trong mắt toát ra tia lạnh lùng tàn khốc, hừ khẽ nói:

- Thôi Mệnh Cô, ngươi muốn tìm bia đỡ đạn tốt nhất là phải sáng mắt một chút, Cuồng Đao ta không phải hạng dễ khinh thường.

Thấy hắn nhìn thấu lòng mình, Thôi Linh Cô hừ giận nói:

- Có gì đặc biệt hơn người đâu, không có lão nương hỗ trợ, hôm nay ngươi phần lớn là phải lưu lại ở đây. Đến lúc đó ngươi hãy từ từ mà hối hận.

Nói rồi liếc mắt Cơ Tuyết Ny đang đến gần, cười âm lạnh nói:

- Ngươi hẳn là người của Ly Hận thiên cung rồi, xem vẻ mặt muốn gây sự của ngươi, lão nương khuyên ngươi hãy đứng xa xa một chút.

Cơ Tuyết Ny vẻ mặt lạnh lùng, khuôn mặt xinh đẹp hai mắt như ngọc lấp lánh ánh sáng kỳ lạ.

Cơ Tuyết Ny vừa mở miệng thì âm thanh mềm mại, ngữ điệu lại có vẻ lạnh lùng vô cùng.

- Thôi Mệnh Cô, ngươi không cần phải ỷ vào Thôi Mệnh chung cả đời được. Hôm nay ta phải cho ngươi được biết uy lực của pháp quyết Ly Hận thiên cung.

Nói rồi hai mắt lạnh lại, khí lạnh bốn bề xâm chiếm người, lồng khí vô hình đột nhiên xuất hiện khống chế khu vực lân cận.

Thôi Linh Cô vẻ mặt thất kinh, vừa lắc mình né tránh, vừa nói:

- Không nhìn ra ngươi kiến thức thật rộng rãi, đáng tiếc … Ồ … Thật ghê tởm.

Thanh âm đột nhiên trở thành giận dữ, Thôi Linh Cô sau khi đụng phải lồng khí vô hình kia vội vàng chuyển sang hướng khác, lại không ngờ được một tầng băng lạnh đã xuất hiện quanh người bà.

Trợn mắt giận dữ, Thôi Linh Cô khí thế toàn thân như cầu vồng, phát ra một luồng sáng rực rỡ nhanh chóng phá vỡ băng lạnh rồi né mình qua một bên.

Cơ Tuyết Ny vẻ mặt lạnh lùng, bà chiếm tiên cơ rồi không buông tha cho người, liền dùng tốc độ nhanh kinh người bố trí tầng tầng thế công bốn bề vây chặt lấy địch nhân.

Bên này, Phiêu Linh khách nhìn Điền Lỗi, trong mắt toát ra vẻ nặng nề, hắn đang lơ lửng không nhúc nhích ở chỗ cũ, trong lòng suy nghĩ phương án đối phó.

Nói thật, hắn không phải không dám chống đỡ thẳng thắn Điền Lỗi, nhưng hắn không muốn làm như vậy, cho nên hắn chọn phương án bất động theo lý trí.

Vô Tướng khách nhìn Lộc Di Phong, mắt hiện ra vẻ cảnh giác, đối với trưởng lão này của Ly Hận thiên cung, trong lòng hắn có chút cảm giác không ổn.

Ứng Thiên Tà số mạng không tồi, người đối địch hắn chính là Phi Hiệp và Tuyết Xuân, thực lực tương đối yếu kém.

Thời gian thúc động kết quả, không bao lâu hai bên đã triển khai tiến công. Trong tám tổ cao thủ đối địch, Tây Bắc Cuồng Đao, Thôi Linh Cô là đánh nhau mãnh liệt nhất với địch thủ, Điền Lỗi và Phiêu Linh khách lúc này đang nhìn ngắm nhau, lơ lửng bất động giữa không trung.

Ứng Thiên Tà đối sức với Phi Hiệp và Tuyết Xuân, ba người ai nấy thi triển sở học, nhất thời cũng khó mà phân thắng bại.

Cao Vân nghênh chiến với Trương Trọng Quang, thực lực hai người tương đương, Trương Trọng Quang hơi chiếm thượng phong.

Sát Phật Thiên Nộ đối trận với Tiễn Vân Hạc, uy phong đầy đủ mười phần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.