Thất Giới Hậu Truyện

Chương 173: Hồi ức vãng sự (Nhớ lại chuyện xưa)




Triệu Ngọc Thanh gật gù nhè nhẹ, đưa mắt liếc những người có mặt, không nhanh không chậm lên tiếng:

- Nói đến Phi Long quyết, không thể không nhắc đến chuyện mấy trăm năm trước. Lúc đó…

Thấy ông nói đến chuyện cũ, Phương Mộng Như không khỏi xen vào nói:

- Sư huynh, hiện giờ muội muốn biết nhất không phải chuyện đó, mà chính là chuyện Phi Long quyết của Lâm Phàm do người nào truyền thụ?

Triệu Ngọc Thanh nhìn bà, thở dài nhè nhẹ nói:

- Sư muội, năm trăm năm đã qua rồi, muội sau phải nóng nảy đến vậy?

Phương Mộng Như vẻ kích động nói:

- Năm trăm năm rồi, muội bây giờ cuối cùng đã tìm được chút manh mối, muội sao không thể nóng nảy được?

Hàn Hạc thở dài nói:

- Sư muội, bình tĩnh chút đi. Đại sư huynh nếu đã mở miệng, huynh tin chắc huynh ấy sẽ không ẩn giấu điều gì với chúng ta.

Điền Lỗi cũng khuyên bảo:

- Đúng vậy, sư muội, Đại sư huynh là người hiểu người khác, huynh ấy hoặc sẽ không nói gì cả hoặc sẽ nói toàn bộ ra. Muội hãy từ từ nghe huynh ấy nói.

Phương Mộng Như bật cười thê lương, ánh mắt ẩn chứa vô tận đau thương.

Bốn phía, những người ngồi nghe đều vô cùng kinh ngạc, cho dù là môn hạ đệ tử của Đằng Long cốc hay là đệ tử của Ly Hận thiên cung cùng Thiên Tà tông, ngay cả đệ tử của Dịch viên hay Trừ Ma liên minh, người nào cũng không hiểu rõ lắm đoạn ân oán năm xưa, không đoán được vì sao Phương Mộng Như lại kích động đến như vậy?

Thấy Phương Mộng Như đã hơi bình tĩnh trở lại, Triệu Ngọc Thanh tiếp tục nói chuyện trước:

- Sáu trăm năm trước đây, tiên sư trước sau thu được bốn đệ tử chính là Nhị sư đệ Hàn Hạc, Tam sư đệ Điền Lỗi, Tứ sư đệ Trần Vũ Hiên, Ngũ sư muội Phương Mộng Như. Bọn họ nhập môn trước sau thời gian cách nhau không lâu, mà tuổi tác cũng sàn sàn với nhau, trong đó Tiểu sư muội và Tứ sư đệ được sư phụ yêu thích nhất.

Nói đến Tứ sư đệ Trần Vũ Hiên, giọng của Triệu Ngọc Thanh hơi hơi khác thường, Hàn Hạc và Điền Lỗi vẻ quái dị, Phương Mộng Như thì thân thể hơi run lên. Rõ ràng ba chữ Trần Vũ Hiên là niềm đau thương nhất trong lòng bọn họ.

- Khi đó, ta nhập môn đã được vài trăm năm, bình thường chuyện tu luyện đốc thúc cơ hồ đều do ta ôm vào làm hết, vì thế đối với bốn sư đệ muội vô cùng thương yêu. Nhớ lại Ngũ sư muội nhập môn mới có chín tuổi, khi đó Tứ sư đệ Trần Vũ Hiên mười ba tuổi, bọn họ tuổi tác tương đương thanh mai trúc mã, từ nhỏ cảm tình đã rất tốt. Song theo thời gian từng ngày lớn lên, Ngũ sư muội tính cách càng sáng sủa tinh nghịch mà lại hoạt bát khả ái, cùng với dung nhanh khuynh quốc khuynh thành đã nhanh chóng khiến Nhị sư đệ và Tam sư đệ động lòng, khiến cả ba sư đệ đồng thời yêu thích nàng…

Hơi có chút hoài niệm, Triệu Ngọc Thanh phảng phất như quay lại trước đây.

Phương Mộng Như vẻ mặt hơi biến, có chút kích động lên tiếng:

- Đủ rồi, không cần nói thêm nữa, ta không muốn quay lại chuyện trước đây.

Hàn Hạc nhẹ nói:

- Sư muội… Hà tất phải khổ vậy?

Phương Mộng Như bật cười lớn đau thương, giọng điệu khiến người ta chua xót.

- Sao phải khổ? Chịu khổ sở cay đắng cả năm trăm năm rồi lẽ nào còn chưa đủ sao?

Điền Lỗi cơ mặt vặn vẹo, cố gắng áp chế đau thương trong lòng, hỏi ngược lại:

- Sư muội, chúng ta có sống khá hơn đâu?

Vẻ mặt như vậy khiến người ta thương cảm, lại cũng khiến những người không rõ cảm thấy kinh ngạc, thật ra trên người Phương Mộng Như ẩn chứa bí mật thế nào mà có thể trải qua năm trăm năm rồi không quên được?

Bốn phía yên lặng như tờ, mọi người đều im lặng không nói gì. Triệu Ngọc Thanh ngừng lại một lúc, chờ cho Phương Mộng Như hơi bình tĩnh lại rồi mới tiếp tục câu chuyện đang nói.

- Trong lòng sư muội, người được yêu thương nhất là Tứ sư đệ Trần Vũ Hiên, bởi vì tuổi tác hai người không những không chênh lệch lớn, mà Tứ sư đệ lại vô cùng tuấn tú, chính là một thiếu niên anh tuấn hiếm có. Mười năm trôi qua như khói bay qua mắt. Đó chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời của bọn họ, đáng tiếc chỉ được mười năm. Thời gian này, trong bốn sư đệ muội, thiên tư của sư muội là cao nhất, được sư phụ yêu thương nhất, đích thân được sư phụ truyền cho “Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết”, ba vị sư đệ Nhị, Tam, Tứ đều do ta truyền thụ pháp quyết, tùy theo tính cách và bẩm sinh của mỗi người mà truyền cho bọn họ Huyền Hàn Âm Sát, Liệt Dương Chân Hỏa và Phi Long quyết. Trong đó, Tứ sư đệ Trần Vũ Hiên thiên phú cao hơn, tuy nhập môn chậm hơn nhưng tu vi lại ở trên hai vị sư huynh, cũng được sư phụ yêu thương sâu sắc hơn.

Nghe đến đây, Đinh Vân Nham không khỏi bật lên câu hỏi:

- Sư phụ, vì sao từ trước đến giờ người chưa từng đề cập với chúng con về Tứ sư thúc, rồi còn chuyện Phi Long quyết?

Triệu Ngọc Thanh thở dài khe khẽ, ánh mắt phức tạp nhìn ông, hơi đau thương nói:

- Không những không nhắc đến đệ ấy với các con, mà cũng không muốn quá nhiều người biết được câu chuyện cũ năm xưa. Bởi vì chuyện này đã gây nên quá nhiều đau thương trong lòng chúng ta.

Mơ hồ hiểu được vài phần, Đinh Vân Nham lại nói:

- Bây giờ thì sao? Vì sao lại muốn nhắc đến chuyện xưa vậy?

Triệu Ngọc Thanh cười cười, rất là thê lương lại không hề trả lời.

Hàn Hạc tiếp lời nói:

- Bởi vì bắt đầu từ sáu trăm năm trước, Đằng Long cốc chỉ duy nhất có một người tu luyện thành công Phi Long quyết, đó chính là Tứ sư thúc Trần Vũ Hiên của các con.

Đinh Vân Nham nghi hoặc nói:

- Phi Long quyết của Tứ sư thúc do sư phụ truyền thụ, thế thì sư phụ hẳn cũng biết chứ.

Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:

- Phi Long quyết rất kỳ dị đặc biệt, nếu như ngoại trừ bản thân có thể chất Long Linh, căn bản không thể nào tu luyện được.

Đinh Vân Nham sửng người, liếc đồ đệ Lâm Phàm, hỏi lại:

- Nói như vậy, Lâm Phàm có thể luyện thành cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên?

Triệu Ngọc Thanh liếc Lâm Phàm, ánh mắt kỳ dị nói:

- Trên người nó có tiềm tàng một luồng long khí, bất quá lại ẩn chứa một số tạp chất, cần phải trải qua một ít đau khổ.

Đinh Vân Nham không hỏi thêm nữa, ngầm nhớ kỹ lời nói của sư phụ. Trương Trọng Quang hơi mơ hồ, hỏi lại:

- Theo lời sư phụ, Phi Long quyết của Lâm Phàm hẳn phải do Tứ sư thúc truyền thụ, nhưng vì sao bọn con từ trước đến giờ chưa từng gặp được Tứ sư thúc vậy?

Triệu Ngọc Thanh không hề trả lời, đưa mắt nhìn Phương Mộng Như, phát hiện bà đang nhìn lại mình, trong ánh mắt có vài phần đau thương.

Điền Lỗi thấy Triệu Ngọc Thanh không trả lời, liền nói đỡ:

- Tứ sư đệ năm trăm năm trước đã chết rồi.

- Ồ! Chết rồi? Thế thì Phi Long quyết của Lâm Phàm từ đâu mà có?

Kinh ngạc nhìn Điền Lỗi, Trương Trọng Quang vẻ mặt chấn động, rõ ràng không ngờ kết quả lại như vậy.

Những người xem trở nên mơ hồ. Nếu Trần Vũ Hiên đã chết rồi, thế thì Lâm Phàm từ chỗ nào mà học được Phi Long quyết đây?

Đinh Vân Nham cũng rất mơ hồ, nhưng ông lại nghĩ đến một vấn đề khác, không khỏi vọt miệng nói:

- Sư phụ, Tứ sư thúc chết như thế nào?

Câu này vừa vang lên, mọi người có mặt ở đó đều nhìn Triệu Ngọc Thanh, ngay cả Phương Mộng Như cũng không phải là ngoại lệ.

Cảm thấy mọi người hiếu kỳ, Triệu Ngọc Thanh trầm tư giây lát rồi mở miệng nói:

- Về chuyện này, có liên quan đến rất nhiều chuyện, trong đó một số chuyện có thể liên quan đến lợi ích thiết thân của mọi người.

Công Dương Thiên Tung mơ hồ, hỏi lại:

- Cốc chủ, sao lại nói đến có liên quan chúng ta? Thật ra bên trong ẩn chứa bí mật thế nào vậy?

Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, trầm giọng nói:

- Cái chết của sư đệ ta thật ra có liên quan đến U Mộng Lan.

- Ồ, U Mộng Lan! Chuyện này là thế nào vậy?

Mọi người thất kinh la lên, ai nấy nhìn chằm chằm Triệu Ngọc Thanh.

Bật cười khổ sở, Triệu Ngọc Thanh nhớ lại:

- Năm đó nhớ lại sư muội mười chín tuổi, Tứ sư đệ hai mươi ba tuổi. Một buổi chiều, chúng ta đang bàn luận tu vi ở trên vùng tuyết ngoài Đằng Long cốc, sư muội đột nhiên muốn đi chơi Thiên Nữ phong. Lúc đó ta không hề đồng ý, ai ngờ Tứ sư đệ lại vô tình nhìn thấy một luồng ánh sáng linh thiêng xuất hiện trên ngọn Thiên Nữ phong.

Nói đến đây, Triệu Ngọc Thanh ngừng lại một lúc, ánh mắt đầy thương cảm.

Trương Trọng Quang hiếu kỳ nói:

- Sư phụ, sau đó thế nào?

Triệu Ngọc Thanh u oán thở dài nói:

- Sau đó trên Thiên Nữ phong xuất hiện một đóa hoa lan màu vàng chanh, ba sư đệ để lấy lòng sư muội, liền cùng nhau chạy đến đó đoạt lấy hoa, kết quả Tứ sư đệ chạy trước một bước đoạt được đóa hoa lan, rồi tặng cho sư muội. Lúc đó sư muội cao hứng vô cùng, khiến cho Tứ sư đệ tự mình đội lên đầu của sư muội. Nhưng đúng lúc đó, hoa lan phát ra một chùm hào quang rực rỡ bao trùm lấy sư muội, Tứ sư đệ cũng bị ảnh hưởng nhất định.

Trương Trọng Quang kinh hãi than:

- Thần kỳ như vậy sao? Hoa lan đó là loại gì?

Triệu Ngọc Thanh nhìn ông, nói từng từ từng từ:

- Đó chính là thần hoa U Mộng Lan của Băng Nguyên.

- Ồ, chính là nó! Sao lại xảo diệu như vậy?

Trong tiếng la thất thanh, Trương Trọng Quang hoàn toàn sửng người. Ông không thể nào tưởng tượng được, té ra Phương Mộng Như lại là người thu được U Mộng Lan.

Bên cạnh, những người còn lại đều vô cùng kinh ngạc, ai nấy quay lại chăm chú nhìn Phương Mộng Như.

Đinh Vân Nham hiếu kỳ nói:

- Sư phụ, U Mộng Lan truyền thuyết thần kỳ vô cùng, không biết có những công hiệu đó chăng?

Triệu Ngọc Thanh ánh mắt bi thương khiến Đinh Vân Nham không nhìn rõ được, giọng đau đớn nói:

- U Mộng Lan là một loại hoa rất kỳ dị đặc biệt, có rất nhiều bí mật người ta không biết được. Còn tình hình đại khái có liên quan nó, Thiên Lân hẳn hiểu rõ ràng.

Mọi người vừa nghe, ánh mắt nghiêng đi nhìn về phía Thiên Lân.

Thấy mọi mọi người hiếu kỳ, mà Triệu Ngọc Thanh đã mở miệng, Thiên Lân cũng không che giấu, thản nhiên nói:

- Theo ta biết được, U Mộng Lan là một đóa hoa lan bị nguyền rủa, trên người nó có một câu chuyện tình ái rất đẹp đẽ nhưng kết cục lại vô cùng đau thương. Vì thế, nếu thu được U Mộng Lan thì phải là một nam một nữ, mà đôi nam nữ thu được U Mộng Lan, nữ có thể gia tăng tu vi lên một giáp tử, nhưng phải trả giá lớn chính là tình yêu thương của hai người vĩnh viễn không cách gì ở cùng nhau.

Trương Trọng Quang kinh ngạc hỏi:

- Có chuyện như vậy?

Thiên Lân thấy ông không tin, điềm nhiên đáp:

- Ta nói có chân thật không, chi bằng thúc hãy nhìn Ngũ sư thúc của mình sẽ hiểu rõ liền.

Trương Trọng Quang sửng sốt, sau đó liền hiểu được, liếc Phương Mộng Như, sau đó lại nhìn Triệu Ngọc Thanh hỏi:

- Sư phụ, Thiên Lân nói …

Triệu Ngọc Thanh gật gù nhè nhẹ, đáp:

- Thiên Lân nói không sai, U Mộng Lan đúng là một đóa hoa lan bị ông trời nguyền rủa, tu vi sáu trăm năm đổi lấy tình yêu một đời, đây chính là giá của nó.

Đinh Vân Nham nói:

- Như vậy, giữa Tứ sư thúc và Ngũ sư thúc năm đó, do bởi đóa hoa kỳ lạ này mà không thể kết hợp được? Nhưng Tứ sư thúc sao lại chết đi?

Triệu Ngọc Thanh nghe vậy thở dài, liếc sư muội Phương Mộng Như, thấy bà vẻ mặt đau khổ không khỏi cảm xúc nói:

- Từ lúc sư muội có được U Mộng Lan, tu vi của sư muội liền ngày đi ngàn dặm, chỉ trong thời gian vài năm đã vượt khỏi ba vị sư đệ khá xa. Lúc đó, sư muội tuổi không còn nhỏ, liền dự tính thành thân với Tứ sư đệ, vì vậy hai người thỉnh cầu sư phụ ban cho hôn sự, ai ngờ sư phụ nhất mực yêu thương hai người lại kiên quyết phản đối. Lúc đó sư muội và Tứ sư đệ đau khổ vô cùng, từng cầu ta thương xót, đáng tiếc ta lại cự tuyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.