Thất Giới Hậu Truyện

Chương 151: Thục nhân kiến diện (Người quen gặp mặt)




Công Dương Thiên Tung của Ly Hận thiên cung trầm giọng nói:

- Chuyện đã phát sinh, lo lắng cũng không giải quyết được gì. Bọn họ nếu như một lòng muốn gây loạn ở Băng Nguyên, chúng ta sẽ lưu bọn họ ở lại chỗ này.

Sở Văn Tân nói:

- Với thực lực hiện nay, muốn thu thập hai người này không phải là chuyện khó. Có lo là lo còn có những cao thủ khác mà chúng ta chưa hiểu biết ngầm ở trong sinh sự.

Mã Vũ Đào lên tiếng:

- Nếu biết được lai lịch của bọn họ thì không cần phải lo lắng. Đợi sau ngày mai mới khiến cho những người đó biết được ba phái Băng Nguyên chúng ta không phải là dễ chọc vào.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Sở thiếu hiệp lo lắng không phải vô lý, bất quá hiện nay chúng ta tạm thời không nhắc đến những chuyện này, coi như cho những người đó một cơ hội. Cuối cùng là xấu hay tốt, tất cả là ý trời. Hôm nay là ngày cuối cùng trước đại hội, để đề phòng phát sinh bất ngờ, môn hạ Đằng Long cốc phải tăng cường giới bị, tuyệt đối không cho phép bất cứ điều gì sơ thất.

Lý Phong đáp:

- Sư phụ yên tâm, Tam sư thúc đã thủ ở ngoài cốc, tin chắc không có chuyện gì.

Triệu Ngọc Thanh gật đầu nói:

- Như vậy, mọi người tiếp tục nói chuyện, không cần phải lo lắng những chuyện khác.

Mọi người nghe vậy lập tức bỏ hết mọi thứ, tụm năm tụm ba tán chuyện, không khí hài hòa.

Giang Thanh Tuyết đi đến cạnh Thiên Lân lên tiếng hỏi:

- Vừa rồi làm gì mà một mình bỏ đi vậy?

Thiên Lân nhìn nàng, thấy vẻ mặt quan tâm của nàng, trong lòng rất cảm động, miệng lại cười nói:

- Đệ không chạy đi thì sao có thể thám thính được những tin tức này?

Giang Thanh Tuyết nhỏ giọng mắng:

- Ba hoa. Đi theo ta qua đây.

Xoay người, nàng đi thẳng về phía Tân Nguyệt.

Nhìn thấy Thiên Lân đến gần, Tân Nguyệt ánh mắt hơi động đậy, mơ hồ toát ra nụ cười bằng mắt.

Thiên Lân nắm được ánh mắt đó, thấp giọng nói:

- Ở đây nhiều người, chúng ta đổi sang nơi khác …

Tân Nguyệt lắc đầu, nhỏ nhẹ nói:

- Nơi này rất thích hợp cho tâm tình hiện nay của chúng ta.

Thiên Lân hiểu được ý nàng, hơi thất vọng nói:

- Có lẽ nàng nói đúng, chúng ta lúc này ở đây là thích hợp hơn nhiều.

Tân Nguyệt né ánh mắt của hắn, thần thái ưu nhã lại có mấy phần lạnh lẽo, giọng mềm nhẹ nói:

- Ngày mai chính là Băng Tuyết thịnh hội mười năm một lần, chàng muốn gặp ai nhất?

Thiên Lân nhìn nàng, không hiểu vì sao nàng lại hỏi vấn đề này, trả lời trong tiềm thức:

- Hẳn là Thiện Từ rồi.

Tân Nguyệt chuyển mắt nhìn hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Vũ Điệp thì sao?

Thiên Lân chấn động thân thể, một hình bóng lờ mờ hiện lên trong não hắn.

Mười năm trước, Thiên Lân mới chín tuổi, Vũ Điệp mười tuổi, bọn chúng đã hẹn nhau sau này lớn lên gặp lại.

Hiện nay đã qua mười năm, hai người đều chưa từng gặp lại, ai ngờ Tân Nguyệt lúc này lại đề cập đến Vũ Điệp, khơi dậy ký ức của Thiên Lân.

Bật cười bình thản, Thiên Lân vẻ cổ quái nhìn vào mắt Tân Nguyệt, thản nhiên đáp:

- Ta rất muốn nhớ nàng ấy, không biết nàng ấy bây giờ trở thành như thế nào rồi đây.

Tân Nguyệt quay đi, không tỏ ra biểu hiện nào rõ rệt, bình tĩnh đáp:

- Ngày mai nàng ta nói không chừng sẽ đến, lúc đó các người …

Thiên Lân cắt đứt lời nàng, hỏi lại:

- Nếu ngày mai Vũ Điệp đến rồi, nàng hỏi ta có ý trung nhân chưa, ta phải trả lời thế nào?

Tân Nguyệt vẻ mặt hơi dao động một chút, nhưng chỉ trong sát na liền bình tĩnh lại, điềm nhiên đáp:

- Chuyện này chàng phải tự hỏi chính mình.

Giang Thanh Tuyết thấy hai người càng nói càng không hợp, vội vàng nói sang chuyện khác:

- Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, lúc này ai cũng không nói chắc được, hay là chúng ta bàn chuyện trước mắt, nói những chuyện vui vẻ đi.

Thiên Lân không nói, Tân Nguyệt cũng không nói, hai bên dường như đang đấu với nhau.

Giang Thanh Tuyết thấy vậy, kéo hai người lại, nhỏ giọng nói:

- Hai người là một đôi oan gia, rõ ràng biết tâm tư của đối phương lại cố ý làm loạn đi, có phải thật lòng muốn gây khó dễ với bản thân mình không đây?

Thiên Lân nhẹ giọng nói:

- Tỷ tỷ, đệ …

Giang Thanh Tuyết quát lên:

- Ta cái gì mà ta, đệ mới bị đả kích một chút đã nổi giận rồi à?

Thiên Lân bị nàng quát to, vẻ mặt trở thành khó coi, nhưng liền phát hiện Giang Thanh Tuyết đang đánh mắt cho hắn.

Đồng thời, bên tai hắn truyền đến thanh âm của Giang Thanh Tuyết.

- Tân Nguyệt tính tình cao ngạo, đệ phải chịu nhịn muội ấy một chút, lẽ nào đệ lại muốn muội ấy phải chịu nhịn đệ hay sao?

Thiên Lân bật cười ngượng ngùng, lập tức hiểu rõ dụng ý của Giang Thanh Tuyết, liền chủ động đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tân Nguyệt, mặt tươi cười nhỏ giọng nói:

- Tân Nguyệt, cười một cái, ta … ta …

Tân Nguyệt trừng hắn một cái dường như có vài phần u oán.

Bất quá chớp mắt đã đổi sang vẻ mặt thẹn thùng nhỏ giọng nói:

- Trước mặt tỷ tỷ chàng chớ có làm việc hồ đồ, mau buông tay ra.

Thấy nàng bộ dạng như vậy, Thiên Lân trong lòng vui mừng, cười với Giang Thanh Tuyết rồi lập tức buông tay lùi lại.

Lắc đầu bật cười, Giang Thanh Tuyết trong lòng mờ hiện một bóng hình. Năm xưa bản thân và người ấy không phải tình hình cũng giống vậy sao?

Lúc lắc đầu, Giang Thanh Tuyết bỏ đi hồi ức, liếc Thiên Lân và Tân Nguyệt hòa hảo như trước, đưa bọn họ về đúng vị trí, hòa nhập vào không khí yên lành ở đây.

Trên đỉnh núi đơn, gió lạnh buốt người, hoa tuyết tung bay trùm khắp trời đất.

Chăm chú nhìn về phía Bắc, trời đất một màu, cả vùng Băng Nguyên rộng lớn hệt như ngọc bích.

- Tổ sư, ngày mai là ngày cử hành Băng Tuyết thịnh hội, bây giờ chúng ta có cần phải …

Người đang nói là một đứa trẻ tóc bạc tuổi chừng năm sáu, chính là Tây Vực Bạch Đầu sơn chủ, Bạch Phát Tiên Đồng Vi Minh Dương.

Bên cạnh lão là ba đứa trẻ tóc bạc tuổi chưa đến mười cùng với một lão già tóc bạc.

- Làm đại sự phải bảo trì sự bình thản, ngươi gấp gáp làm gì. Hiện nay tình hình quanh Đằng Long cốc đã hiểu rõ ràng chưa?

Giọng nói nghiêm khắc, lão già tóc bạc trầm giọng nói.

Bạch Phát Tiên Đồng Vi Minh Dương cung kính trả lời;

- Tổ sư bớt giận, tình hình quanh Đằng Long cốc con đã sai Bạch Phát Yêu Đồng thám thính rõ rồi. Trước mắt, phòng thủ nơi đó nghiêm mật, do chính Tam sư đệ Điền Lỗi của cốc chủ Triệu Ngọc Thanh trấn thủ, tạm thời còn chưa phát hiện bất cứ người nào xâm nhập. Đồng thời, ba phái Băng Nguyên cùng tề tụ tại Đằng Long cốc, Ly Hận Thiên Tôn Công Dương Thiên Tung và Thiên Tà tông Mã Vũ Đào đều ở đó, còn có một vài hạng tiểu bối của Trừ Ma liên minh và Dịch viên, thực lực tương đối hùng hậu. Bên ngoài cốc, những tu đạo nhân sĩ đến đây vì Phi Long đỉnh hiện đang án binh bất động, dường như đang chờ đợi thời cơ.

Lão già tóc bạc hừ nhẹ nói:

- Chỉ tra ra được chừng đó?

Bạch Phát Tiên Đồng vẻ mặt kinh hãi, vội vàng nói:

- Đây chỉ là tình hình đại khái, chúng con còn biết được trong mấy người nhân sĩ tu đạo này có vài người đáng chú ý, bọn chúng là Hoàng Kiệt, người áo đen, Phiêu Linh khách, Ứng Thiên Tà, Chiếu Thế Cô Đăng, Vô Tướng khách. Trong đó Hoàng Kiệt rất có khả năng xuất thân từ Cửu Hư nhất mạch thần bí, người áo đen lại có khả năng là Cửu U nhất môn. Phiêu Linh khách thân phận không rõ, nhưng suy đoán hẳn có quan hệ với Lư Sơn Bất Quy Lộ trong bốn đại tuyệt địa. Ứng Thiên Tà tạm thời chưa biết, Chiếu Thế Cô Đăng dường như có thân phận khác, Vô Tướng khách rất có khả năng là một thân phận giả.

Lão già tóc bạc kinh ngạc nói:

- Cửu Hư nhất mạch chưa từng nghe đến, bất quá Cửu U nhất môn lại rất đáng chú ý. Bây giờ Đằng Long cốc tạm thời không cần để ý đến, các ngươi nhanh chóng tra ra lai lịch của một người.

Bạch Phát Tiên Đồng hỏi lại:

- Không biết tổ sư muốn chúng con tra xét ai?

Lão già tóc bạc đáp:

- Người này rất thần bí, khi hắn xuất hiện liền có cơn lốc xoáy đi kèm. Hiện nay, ta suy đoán hắn đang ẩn núp quanh đây, các ngươi phải lưu ý cẩn thận, nhớ kỹ không được chọc đến hắn, bởi vì người này còn có giá trị lợi dụng.

Bạch Phát Tiên Đồng vâng một tiếng, lập tức dẫn ba đứa bé tóc bạc rời đi.

Một mình đứng trên ngọn núi đơn độc, lão già tóc bạc nhìn về phía Đằng Long cốc, khóe miệng xuất hiện một nụ cười kỳ quái.

- Nếu đã đến rồi, sao còn phải ẩn thân.

Bốn phía không một bóng người, nhưng trên không trung lại truyền đến âm thanh.

- Ngươi đuổi bọn chúng đi có phải phát hiện được ta đến rồi?

Lão già tóc bạc điềm nhiên đáp:

- Ngươi cho là vậy chăng?

Trên đỉnh núi ánh sáng nhạt lóe lên một bóng hình hiện ra, chỉ thấy là một người đàn ông to lớn chừng bốn bảy bốn tám tuổi, tay cầm chặt một thanh chiến đao, không ngờ chính là Tuyết Ẩn Cuồng Đao.

- Đã lâu rồi không gặp, ngươi càng lúc càng cao minh.

Lão già tóc bạc nhìn hắn, vẻ mặt vô tình nói:

- Quá khen, trước mặt ngươi, ta không tiếp nhận nổi. Nói đi, lần này tìm ta có mục đích gì?

Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười đáp;

- Không có gì, bất quá là trùng hợp đi qua thôi, vì thế tìm ngươi ôn chuyện xưa, không cần phải từ chối sớm quá như vậy.

Lão già tóc bạc vẻ mặt hơi nhẹ nhàng lại, nhẹ giọng nói:

- Ngươi đến Băng Nguyên trước ta, có thu hoạch được gì không?

Tuyết Ẩn Cuồng Đao mất đi nụ cười, trầm giọng nói:

- Thu hoạch không lớn, bất quá ngày ta ra mặt lại phát hiện được một kẻ mạnh khó thấy, đáng tiếc truy theo thì không còn thấy tung tích.

Lão già tóc bạc cau mày nói:

- Băng Nguyên trông có vẻ an lành nhưng lại ẩn chứa không ít kỳ nhân trên thế gian.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười nói:

- Thế thì tốt, ta có thể lĩnh giáo bản lĩnh của những kỳ nhân đó. Nhìn lại mấy ngàn năm vừa rồi, lại xuất hiện một số kẻ mạnh.

Lão già tóc bạc hừ giọng nói:

- Nếu như ngươi không thay đổi được tính cách thích võ đến cuồng si, ta khuyên ngươi tốt nhất hay là quay về để tránh sau này hối hận không kịp.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao nghe vậy không vui, hừ lạnh nói:

- Ta thích làm thế nào là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm. Nếu ngươi có rảnh rỗi, chi bằng suy xét cho bản thân mình nhiều hơn.

Quanh thân lóe lên ánh sáng nhạt, Tuyết Ẩn Cuồng Đao liền biến mất giữa hư không.

Lão già tóc bạc cười lạnh một tiếng, tự nói:

- Đồ ngu, uổng phí cho một thân bản lĩnh của ngươi.

Trên đỉnh Thiên Nữ phong, Quý Hoa Kiệt ngồi trên một miếng băng cứng rắn, ánh mắt chăm chú nhìn lên bức tượng Thần Nữ cách vài trượng, ánh mắt hơi thừ ra.

Đến giờ đã một ngày một đêm, hắn cứ lẳng lặng ngồi yên ở nơi đó, phảng phất không cảm giác được rét lạnh ở nơi này.

Trên lưng, người vốn được đeo lên lúc này đã thu lại thành nằm trên hai chân hắn, để lộ ra một khuôn mặt trắng bệch mà xinh đẹp, không ngờ đó là một thiếu nữ rất đẹp tuổi chừng mười tám mười chín.

Quý Hoa Kiệt toàn thân lấp lánh ánh chói lọi ngăn cách gió tuyết bên ngoài. Thiếu nữ xinh đẹp trong lòng đó lúc này đang hôn mê, gương mặt xinh đẹp trắng bệch toát ra vài phần tử khí.

Quý Hoa Kiệt quay lại nhìn thiếu nữ, ánh mắt êm ái mà lo sầu, dường như đang lo lắng cho cô gái.

Giây lát, Quý Hoa Kiệt đưa tay phải ra, vừa vuốt nhẹ gò má cô gái, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Yên tâm ngủ yên, chờ khi nàng mở mắt ra, nàng liền có thể giống như trước đây …

Còn chưa dứt lời, đột nhiên Quý Hoa Kiệt quay nhìn chung quanh, nhanh chóng đứng lên đeo cô gái lại sau lưng, rồi nhặt trường kiếm, cả người lập tức trở thành lạnh lùng vô tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.