Thật Giả Vị Hôn Thê

Chương 1:




Lạc Dương thành.
Đối lập với sự náo nhiệt, rộn ràng ở trên đường cái, thì ở khu phố phía Tây, trong một ngõ nhỏ lại yên lặng, mơ mồ truyền đến âm thanh nói chuyện thật nhỏ:
“Tiểu thư, người còn chịu đựng được không?”
Một nữ tử bộ dạng thanh tú, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ lo lắng, mắt nhìn chằm chằm vào vị cô nương hai mắt nhắm nghiền đang dựa lưng vào tường.
“Thu Vũ, ngươi đừng quá lo lắng, để ta nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.”
Tiếng nói thanh toát, nhẹ nhàng phát ra từ nữ tử vận một thân bạch y, bộ dáng của nàng ôn nhu, tinh tế cẩn thận, nhưng mặt nàng thì lại tái nhợt, bàn tay mềm mại khẽ vuốt ngực, giữa trán còn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, dường như nàng đang cố kìm nén đau đớn.
“Ai, tiểu thư người đã biết rõ kết quả như thế này, vậy mà vẫn làm…”
Người được gọi là Thu Vũ là nha hoàn của nàng, nhịn không được thở dài, trên mặt xuất hiện tia bất đắc dĩ. Biết rõ khuyên bảo cũng không có hiệu quả, nhưng vẫn nhịn không được nhắc đi nhắc lại.
Tào Tử Vận trên khuôn mặt tái nhợt nở ra một nụ cười khổ. Đúng vậy, luôn là như thế, cho nên nàng chỉ gieo gió gặt bão mà thôi.
“Các ngươi nhìn xem ta phát hiện ra gì này, ở đây sao lại xuất hiện hai vị cô nương xinh đẹp như thế này”
Xoay mình nhìn lại, một đạo âm thanh ngả ngớn vang lên. Ngõ hẹp không biết từ khi nào xuất hiện một gã công tử, phía sau hắn còn có hai gã tùy tùng. Hắn lộ vẻ mặt thèm nhỏ dãi, nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang dựa lưng vào tường.
“Ngươi là ai? Ngươi muốn làm cái gì?”
Thu Vũ dang hai tay che chắn trước người tiểu thư nhà mình, hai mắt cảnh giác nhìn chăm chú hắn không có ý tốt gì đang dần dần bước tới gần.
“Đừng khẩn trương, ta xem ra vị cô nương này thân thể tựa hồ không được khỏe. Không bằng theo ta về nhà để tĩnh dưỡng cho thật tốt.”
Trương Hào không thèm để ý đến cử chỉ phòng bị của Thu Vũ, hai mắt dâm đãng nhìn thẳng vào người phía sau nàng. Hắn khẽ vẩy tay một cái, hai gã tùy tùng phía sau lập tức tiến lên kéo Thu Vũ ra.
“Cứu mạng a! Buông! Các ngươi muốn làm gì?”
Thu Vũ bị hai gã tùy tùng khỏe mạnh áp chế ở hai bên, chỉ có thể sốt ruột la lên, nóng vội nhìn hắn không có hảo ý đang hướng tiểu thư nhà mình đi đến.
Ngay tại lúc hắn vươn hai tay tính đem mỹ nhân ôm vào trong lòng, thì trong chớp mắt, mỹ nhân trước mắt hắn đột nhiên biến mất. Hắn ngạc nhiên, quay đầu lại thì nhìn thấy một nam nhân thân hình cao lớn, trong lòng còn đang ôm mỹ nhân mà hắn thiếu chút nữa có được.
Nhìn bộ mặt của nam nhân này hắn không khỏi sợ hãi, nuốt vội một ngụm nước miếng. Người nam nhân trước mắt này mày kiếm nhíu lại, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào hắn đầy vẻ tức giận, hắn không dám mở miệng nói nửa câu nào, cực kỳ vội vàng đem theo thuộc hạ, giống như chó cúp đuôi chạy trối chết, không dám quay đầu lại nhìn.
Đằng sau chỉ truyền đến tiếng quát mắng của Thu Vũ. Vừa được giải thoát nàng chỉ vô lực trợn mắt đứng nhìn chủ tử của mình không được khỏe đang cúi gập người xuống chịu đựng đau đớn. Thật vất vả mới bình phục lại được một chút, đôi mắt trong suốt ngước lên chạm phải một đôi con ngươi đen nhánh, thâm trầm. Một chút kinh hoảng chợt xoẹt qua đầu nàng, dung nhan tái nhợt bởi vì bối rối càng làm cho khuôn mặt nàng trắng bệch, thân thể mềm mại giãy giụa muốn thoát khỏi lòng hắn.
“Buông!”
Đông Phương Ngạo con ngươi đen nhìn chăm chú vào nữ tử mảnh khảnh trong lòng mình. Nhìn nàng thật ôn nhu, yếu đuối, phảng phất chỉ cần dùng một chút sức lực nhẹ sờ, cũng sẽ bị bóp nát .
Con ngươi đen nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng suy nghĩ sâu xa, một tia sáng xẹt qua đáy mắt hắn. E sợ nàng sẽ làm thương chính mình, hắn hai tay buông lỏng, thân thể mềm mại ở trong lòng hắn nhanh chóng rời đi.
Một chút cảm giác buồn bã vô thức vây lấy hắn, mày kiếm khẽ nhíu lại, con ngươi đen tinh nhuệ chợt lóe, chỉ thấy thân ảnh của hắn biến mất ở chỗ ngã rẽ.
Con ngươi đen hiện lên một chút phức tạp, đáy mắt xuất hiện một tia ôn nhu. Bỏ qua qua một chút xúc cảm lạ vừa xuất hiện ở trong lòng, hắn ngẩng đầu đi ra phố lớn.
Ở giữa trưa, trên đường cái có một đám đông người đang tụ tập ở trước cửa một khách điếm (nhà trọ). Mọi người tranh nhau thảo luận về một vấn đề nào đó, có một vài tiếng than ngắn thở dài
“Làm sao có thể không cẩn thận để xảy ra hỏa hoạn thế kia?”
“Cũng may ngọn lửa đã được dập tắt, chỉ có nhà bếp bị thiêu cháy, nhưng ngọn lửa cũng không lan rộng vào trong nhà nghỉ. Bằng không, nếu khách nhân mà bị thương thì sẽ gặp phiền toái to.”
“Đúng thế a, đã tìm ra nguyên nhân gây ra hỏa hoạn chưa?”
“Nghe nói là do một con mèo, không biết từ đâu chạy vào gây náo loạn bên trong nhà bếp. Làm ở đó rối tinh, rối mù lên. Đầu bếp bởi vì truy đuổi con mèo kia, không chú ý đến lò bếp, nên mới gây ra vụ hỏa hoạn này”
“Nghe nói đằng sau vụ hỏa hoạn này có một sự kiện rất tà môn”
“Sao? Là chuyện tà môn gì?”
Thanh âm tò mò mang theo ý cười từ phía sau phát ra, làm cho một đám người đang khe khẽ nói chuyện đột nhiên sửng sốt, mọi người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy một nam nhân thân hình cao to vận một thân y phục màu xanh.(ngọc nhi:màu xanh, ta thích màu xanh à nha >>.
“A, nhị thiếu gia !”
Đoàn người đồng loạt hô lên. Trong thành Lạc Dương này, không ai là không biết đến người của Đông Phương phủ. Chỉ vì Đông Phương phủ luôn luôn kết hữu bằng giao, luôn làm việc thiện, giúp đỡ mọi người. Không chỉ có mỗi tháng đều cấp chuẩn cho những người nghèo khổ, mà còn lập hẳn một y quán giúp dân nghèo chữa bệnh miễn phí. Người của Đông Phương phủ thấy việc khuất tất đều khẳng khái ra tay tương trợ. Bởi vậy ngay cả tiểu hài đồng 3 tuổi đều biết đến trong thành Lạc Dương này Đông Phương phủ luôn luôn làm việc thiện.
“Các ngươi vừa rồi nói chuyện tà môn gì?”
Đông Phương Ngạo khuôn mặt tuấn dật nở nụ cười, kiên nhẫn hỏi lại, không biết là chính mình đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
“Sự tình là như vầy, nghe nói trước khi vụ hỏa hoạn ở phòng bếp xảy ra, có hai vị cô nương đến khách điếm, muốn tìm chưởng quầy. Trong đó có một vị cô nương còn cảnh cáo chưởng quầy, nói là phải cẩn thận đề phòng ở phòng bếp sẽ bị hỏa hoạn. Chưởng quầy vừa nghe xong, liền phẫn nộ đem hai người đuổi ra ngoài. Có thể nói cũng thật là kỳ quái, chỉ không bao lâu, thì phòng bếp đúng là xảy ra hỏa hoạn thật. Nhị thiếu gia, người thấy nói như thế không phải là tà môn thì là gì?”
Một người trong đám đông hưng trí bừng bừng kể chuyện, giống như chính mình được tận mắt chứng kiến vậy.
Đông Phương Ngạo con ngươi đen thâm trầm nhìn chăm chú vào khách điếm không một bóng người, từng trận khói dày đặc thỉnh thoảng từ bên trong bay ra. Như vậy vừa nghe qua, quả thực là cảm thấy rất kỳ dị.
“Hai vị cô nương kia không phải là người trong thành?”
“Chắc vậy, chưa từng gặp qua các nàng!”
Đông Phương Ngạo tầm mắt rời khỏi khách điếm vẫn đang bốc khói, chỉ có mùi khét tỏa ra, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, lập tức toàn thân rời đi.
Vừa bước chân vào cửa đại môn nhà mình, Đông Phương Ngạo liền thấy Khương Bá đang hướng phía mình vội vàng chạy tới, bước đi như chạy, thân hình mập mạp vì vội vàng mà làm cho vẻ mặt của hắn không còn khí sắc. Đông Phương Ngạo nhíu mày nhìn
“Nhị thiếu gia…Không tốt….”
Khương Bá đứng ở trước mặt hắn thở hồng hộc, sắc mặt vì chạy vội mà đỏ lên, còn chưa lấy lại hơi thở, đã vội vàng nói đứt quãng.
“Ta vẫn còn tốt lắm, đừng rủa ta gặp rủi ro”
Đông Phương Ngạo ba một tiếng mở quạt giấy ra, phe phẩy trên tay. Tâm tình thanh thản của hắn đối lập với sự lo lắng, khẩn trương của Khương Bá, làm cho ngay cả thị vệ đứng ở cửa nhìn thấy cũng phải buồn cười.
Thật vất vả mới lấy lại hơi thở bình thường, Khương Bá liếc mắt cảnh cáo mấy người thị vệ đang cười trộm ở phía sau. Đợi hắn nói xong thì chắc chắn sắc mặt của chủ tử sẽ đại biến cho mà xem.
“Có người cầm tín vật đính ước với nhị thiếu gia, chỉ đích danh là muốn gặp thiếu gia, nhưng lại có đến hai vị cô nương a”
Đông Phương Ngạo khuôn mặt tuấn tú biến chuyển một chút, quạt giấy đang phe phẩy dừng giữa chừng, con ngươi đen hơi hơi nheo lại, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm nói:
“Đem sự việc nói ra cho rõ ràng”
“Phải nói là bốn vị cô nương mới đúng, chính là hai đôi chủ tớ. Các nàng vừa tiến vào ước chừng chỉ kém một khắc, liền công bố có tín vật đính ước của nhị thiếu gia, nói rằng muốn tới đây tìm nhị thiếu gia” (một khắc = 15 phút)
Khương Bá một hơi đem sự việc nói xong, hắn đang lo lắng không biết phải giải quyết sự việc như thế nào, thì may mắn nhị thiếu gia đã trở về.
“Người đang ở nơi nào?”
“Ở phòng…”
Còn chưa nói xong, thân ảnh cao lớn trong chớp mắt đã biến mất trước mắt hắn, Khương Bá kích động vội vàng đuổi theo sau. Loại chuyện đặc sắc này, hắn cũng không thể bỏ qua a~.
Chưa đi vào đại sảnh, xa xa liền thấy ở trong phòng có bốn thân ảnh đang đứng. Như phát hiện có ánh mắt đang nhìn chăm chú vào đây, một thân ảnh lơ đãng ngoái đầu lại nhìn. Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt của hai người đột nhiên chấn động.
Là nàng
Là hắn
Mới tách ra chưa đến một canh giờ, hai người không ngờ đã gặp lại nhau, trên gương mặt ôn nhu của nàng vẫn còn có chút tái nhợt, nhưng tựa hồ tinh thần đã khá hơn. Đôi mắt trong suốt cùng hắn giống nhau ngạc nhiên nhìn đối phương.
Trong khi hắn chăm chú nhìn vào nàng, Tào Tử Vận cũng ngầm đánh giá hắn, đôi mắt phát tinh quang nhìn chính diện thân hình cao lớn kia. Trên gương mặt xuất chúng là đôi mắt tinh anh, khác xa với vẻ mặt tức giận của hắn mà nàng đã được chứng kiến. Không hiểu sao vào lúc này nhìn thấy nàng, tâm tình của hắn tuyệt nhiên cảm thấy phấn chấn, khi nghĩ thân phận của nàng tới đây cũng không chọc cho hắn tức giận được. Khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười
“Công tử chính là Đông Phương Ngạo?”
Một đạo âm thanh mềm mại được phát ra từ phía cô nương xinh đẹp mặc áo lục, đứng ở phía tay trái đang mở to mắt nhìn Đông Phương Ngạo.
“Đúng là tại hạ!”
Đông Phương Ngạo bước vào cửa, khóe mắt dư quang liếc một cái về phía dung nhan tao nhã, ôn nhu, lịch sự kia. Hắn lập tức cất bước vào trong phòng, hướng ghế chủ vị ở giữa phòng ngồi xuống, đồng thời con ngươi đen quét về phía hai người.
“Hai vị cô nương tự xưng là vị hôn thê của ta, có tín vật gì không?”
“Đương nhiên là có”
Cô nương áo lục lấy trong lòng ra một vòng tay, vòng tay này rất đặc biệt có màu ngọc thạch, phía trên còn khắc một chữ “Ngạo”.
Một tiếng kinh hô vang lên khi nhìn thấy vòng ngọc ở trong tay cô gái áo lục kia. Đông Phương Ngạo gương mặt trở nên âm trầm, nhìn về hướng phát ra tiếng kinh hô.
“Này….Làm sao có thể…”
Thu Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào vòng tay kia, cuống quýt nhìn sắc mặt đồng dạng biến sắc của tiểu thư nhà mình bên cạnh, vội la lên:
“Tiểu thư, vòng tay của người đâu”
Tào Tử Vận cuống quít lấy từ trong lòng ra một túi thêu tinh xảo, vội vàng mở nút thắt của túi gấm, hướng lòng bàn tay đổ ra, nhưng bên trong trống trơn không có một vật.
Chủ tớ hai người trợn mắt, há hốc mồm, nhìn lăng lăng vào túi thêu trống rỗng, không dám tin vòng tay tự dưng không cánh mà bay.
“Ta nhớ ra rồi!”
Thu Vũ bỗng nhiên kêu lên sợ hãi, chạy vội đến phía cô gái áo lục, chỉ vào nàng mà nhìn tiểu thư nhà mình nói:
“Tiểu thư ta vẫn cảm thấy người này thập phần quen mặt, giống như đã gặp ở đâu. Hiện tại ta đã nhớ ra, nguyên lai là hôm qua khi chúng ta dừng chân ở gian khách điếm kia có gặp qua. Lúc ấy nàng ta ở ngay cạnh phòng sát vách với chúng ta. Nàng nhất định nghe được chúng ta nói chuyện, vòng ngọc nhất định là bị nàng trộm.”
“Ngươi nói hươu nói vượn! Vòng ngọc này vốn dĩ là của tiểu thư nhà ta, chủ tớ hai người đừng có tùy tiện vu oan cho người khác. Nhị thiếu gia, người hẳn là cũng đã nhìn thấy rõ ràng, tiểu thư nhà ta mới là vị hôn thê chân chính của người. Hai người này là giả mạo, người còn không mau đem hai người các nàng đuổi đi”
Nha hoàn Thúy Ngọc bên cạnh thiếu nữ áo lục hai tay chống nạnh, đứng hộ vệ trước người tiểu thư nhà mình, cùng cãi nhau với Thu Vũ.
“Tiểu thư” Thu Vũ hoảng sợ nhìn Tào Tử Vận từ nãy đến giờ không nói một câu nào. Tiểu thư không phải là bị dọa cho sợ đến ngây người đó chứ? Như thế nào cũng không nói chuyện?Thật là chủ tử còn không vội, mà nha hoàn đã cấp tốc như thế.
“Thôi Thu Vũ chúng ta đi.”
Lần này đến Lạc Dương, nguyên lai là muốn đến từ hôn, hiện tại vòng tay đã rơi vào tay nàng kia, kết quả tuy rằng có khác với mục đích nàng tới đây, nhưng bất quá đối với nàng mà nói cũng không khác nhau là mấy.
“Đợi chút !”
Đông Phương Ngạo vẫn đang nghe ba người nói chuyện, tuy rằng đối với sự tình xảy ra cảm thấy rất kinh ngạc. Nhưng làm hắn kinh ngạc nhất vẫn là phản ứng của Tào Tử Vận. Nàng thái độ lạnh nhạt, phảng phất không để ý gì đến, ngược lại nha hoàn gọi tên là Thu Vũ kia xem ra so với chủ tử còn lo lắng hơn.
“Khương Bá, đem vòng ngọc lại đây cho ta xem.”
Đứng một bên, Khương Bá nghe câu chuyện đến nhập thần, như chỉ cần chờ chủ tử sai phái là hắn đi làm ngay. Hắn đi đến gần cô gái áo lục, tiếp nhận vòng ngọc nàng chủ động đưa ra, sau đó quay gót trở về chỗ của chủ tử, đem vòng ngọc giao cho Đông Phương Ngạo, rồi lại lui sang một bên tiếp tục théo dõi kịch hay.
Đúng vậy, đây thật sự là tín vật đính ước của hắn.
Đông Phương Ngạo chăm chú nhìn vào vòng ngọc trên tay. Vòng ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, trên vòng ngọc có khắc hoa văn rất tinh xảo. Xác thực cùng với vòng tay trên cổ tay của đại tẩu giống nhau, chỉ khác là dấu khắc tên trên vòng ngọc mà thôi.
“Hai người các nguơi nói thật xem, như thế nào lại có vòng ngọc này. Còn có tên của mỗi người, từ nơi nào đến, bắt đầu từ ngươi đi”
Đông Phương Ngạo chỉ quạt giấy vào hướng cô gái áo lục. Con ngươi đen tinh nhuệ nhìn thẳng nàng, không bỏ sót một biểu tình dù là rất nhỏ nào trên gương mặt nàng.
“Ta gọi là Lý Thải Phượng, từ kinh thành đến. Vòng ngọc kia là do cha ta đưa cho, muốn ta đến Đông Phương phủ tìm một vị nam nhân tên là Đông Phương Ngạo, nói hắn cùng ta có hôn ước.”
Lý Thải Phượng một hơi nói xong, không biết có phải là nàng quá đa tâm hay không, khi cảm thấy ánh mắt của Đông Phương Ngạo mang theo một tia thăm dò nhìn nàng, làm cho da đầu nàng không khỏi run lên.
“Đến lượt ngươi” Đông Phương Ngạo ánh mắt nhìn vào thân ảnh lịch sự, dung nhan tao nhã, đạm mạc nói.
“Ta họ Tào, tên Tử Vận, từ Liễu Nguyệt thôn đến. Vào năm ta sáu tuổi có một vị nam nhân trung niên tự xưng họ Đông Phương, hắn từng lưu lại tá túc vài ngày ở nhà ta. Lúc rời đi hắn đã đem vòng tay này giao cho ta, nói rõ đến năm ta mười sáu tuổi thì cầm vòng tay này đến Đông Phương phủ ở thành Lạc Dương, yêu cầu thực hiện hôn ước, gả cho con trai thứ hai của hắn là Đông Phương Ngạo.”
Tào Tử Vận giọng nói thanh toát, nhẹ nhàng, cặp mắt trong suốt nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen khó lường kia của hắn. Nàng tò mò không biết hắn sẽ tin vào lời nói của người nào. Hai người tuy là lần thứ hai gặp mặt, nhưng trực giác cho nàng biết Đông Phương Ngạo này không phải là loại người hời hợt. Từ khi bắt đầu bước chân vào thành Lạc Dương này, nàng đã nghe được rất nhiều lời đàm luận về bốn vị huynh đệ của Đông Phương phủ, xem ra Đông Phương phủ ở thành Lạc Dương này rất được kính trọng, yêu mến.
Đông Phương Ngạo ánh mắt lướt qua mặt hai người, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của Tào Tử Vận, con ngươi đen thâm trầm làm người ta không đoán ra giờ phút này hắn đang nghĩ gì. Ngay lúc mọi người nín thở, ngưng thần chờ xem hắn lựa chọn như thế nào,chỉ thấy khóe môi hắn nhếch lên, giọng trầm thấp nói:
“Hai vị đây đều tự xưng là vị hôn thê của ta, nhưng ta vẫn còn chưa chứng thực ra vị nào mới là hôn thê chân chính của ta. Trong khi chờ đợi xin mời hai cô nương tạm thời ở lại Đông Phương phủ này,đợi ta tra ra vị nào là giả, Đông Phương Ngạo ta tuyệt đối không bỏ qua.”
“Đợi chút, kỳ thực ta lần này đến Đông Phương phủ mục đích cũng không phải vì hôn ước mà đến, ngược lại ta đến đây để từ hôn. Cho nên ta nghĩ lúc này ta nên rời đi.”
Giọng nói mềm nhẹ vừa nói ra, làm cho mọi người đều kinh ngạc. Điều này làm cho con ngươi đen của Đông Phương Ngạo hơi nheo lại.
“Ta làm sao mà biết được ngươi nói lời này có thật lòng hay không, hay chỉ là quỷ kế lấy lùi để tiến? Ta nói rồi, các ngươi liền tạm thời ở lại trong phủ này. Hết thảy chờ ta điều tra ra rõ ràng rồi hẵng nói sau.”
Nghe thấy nàng nói muốn từ hôn, không hiểu tại sao ngực hắn lại cảm thấy rất khó chịu? Hắn cùng nàng bất quá cũng chỉ mới gặp nhau có hai lần, hắn tại sao lại có phản ứng quái dị này? (Ngọc Nhi: đấy gọi là tiếng sét ái tình đó ca *mắt mơ màng*).
“Khương Bá, mang các nàng đi khách viện.”
“Vậy bốn vị cô nương xin mời theo ta.”
Khương Bá khách khí khom người mời các nàng ra khỏi phòng. Tào Tử Vận thấy thái độ thập phần kiên quyết của hắn, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, cũng không nhiều lời nữa, liền theo Khương Bá hướng khách viện mà đi.
Sau nửa canh giờ, Khương Bá quay lại, nhìn thấy Đông Phương Ngạo đang cầm vòng ngọc trên tay nhìn có chút đăm chiêu.
“Nhị thiếu gia, bốn vị cô nương đều đã được an bài ổn thỏa. Nhị thiếu gia có hay không đã đoán ra người nào mới là vị hôn thê chân chính của người chưa?”
Khương Bá tò mò hỏi
“Khương Bá theo ý kiến của ngươi, thì ngươi cho rằng ai là thật, ai là giả?”
Đông Phương Ngạo không trả lời mà hỏi lại , hắn muốn nghe xem Khương Bá đã nhìn ra cái gì.
Khương Bá không phải là một lão nô bộc bình thường, năm nay đã năm mươi tuổi, ở trong Đông Phương phủ này đã được hơn ba mươi năm. Đảm nhận chức tổng quản, luôn trung thành và tận tâm. Luôn luôn coi trọng Đông Phương lão gia, đối với bốn vị thiếu gia lại coi như con của mình, lấy việc phục vụ Đông Phương phủ là trách nhiệm suốt đời của mình. Tâm nguyện duy nhất của hắn là hy vọng bốn vị thiếu gia đều thành gia lập thất, hoàn thành ý nguyện của lão gia trước lúc lâm chung đã nhờ vả hắn.
“Này…nhị thiếu gia, nếu căn cứ vào lời nói của hai vị cô nương kia, cũng thật khó phán đoán. Ta thấy vị Tào cô nương kia mặc dù không có tín vật, nhưng thoạt nhìn không phải là người giả dối. Ngay cả ta cũng bị làm cho hồ đồ rồi.
Không biết vì sao, hắn trong lòng lại tương đối nghiêng về vị cô nương Tào Tử Vận kia.Một vị cô nương ôn nhu, lịch sự, tao nhã, nhìn như thế nào cũng không cảm thấy là dạng người nham hiểm, nhưng tiếc là nàng không có tín vật. Chẳng lẽ đúng như lời nha hoàn của nàng nói, tín vật thật sự là bị Lý cô nương lấy trộm sao?
Ai! Kỳ thật phát sinh loại sự tình như ngày hôm nay, tất cả cũng chỉ trách lão gia. Đông Phương lão gia lúc sinh thời,s ớm đã thay bốn người con lựa chọn hảo thê tử tương lai. Bốn vị thiếu gia trong nhà, trừ bỏ đại thiếu gia ở bên ngoài, ba vị thiếu gia khác tất cả đều không biết bản thân vị hôn thê của mình là ai, ở đâu. Chỉ biết là trước khi hai năm tuổi, nếu có người cầm tín vật đến yêu cầu thực hiện hôn ước, liền hết lòng tuân thủ ước định. Nếu qua hai năm tuổi mà không thấy ai đến , thì hôn sự liền bị từ bỏ.
Này cũng là nguyên nhân khiến hai vị chủ tử trốn đi, bọn họ đều muốn tránh được cuộc hôn nhân sắp đặt này. Chỉ trừ bỏ đại thiếu gia trốn đâu cũng không thoát, còn một mình nhị thiếu gia lưu lại, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng .
“Nếu ngay cả ngươi đều nhìn không ra, vậy thì ngươi cứ ở một bên mở to mắt ra mà xem trận “thiệt giả vị hôn thê” này đến phút cuối cùng đi. Ta đã nói rồi, Đông Phương Ngạo ta tuyệt đối không dung tha cho người nào dám lừa gạt trên đầu ta.”
Nhẹ nhẹ gõ quạt giấy trong tay, gương mặt tuấn dật mỉm cười, từng câu, từng chữ nói ra mang đầy sự lãnh khốc.
Hắn tính tình không giống đại ca rộng rãi, cũng không giống lão tam bất cần đời, càng không giống lão tứ nhu nhược. phàm người nào có mưu kế đối với hắn, hoặc làm nguy hại đến người nhà của hắn, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho người đó. Người không phạm ta ,ta không phạm người. Nếu mà phạm đến hắn, tuyệt đối hắn sẽ làm cho người đó cả đời không thể quên được ba chữ “Đông Phương Ngạo” này (NN:chân lý hay người không phạm ta, ta không phạm người, giống câu nước sông không phạm nước giếng của Việt ha).
Nghe vậy Khương Bá khẽ rùng mình một cái, thầm kêu khổ cho người nào dám to gan can đảm mạo danh là vị hôn thê của nhị thiếu gia. Tuy rằng hắn biết rõ ràng nhị thiếu gia đối với cuộc hôn nhân sắp đặt này thập phần thống hận. Do đó tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ nào có ý định giả mạo.
Bất luận người giả mạo là ai, chỉ hi vọng nàng có thể sớm ra tự thú, nếu không chỉ sợ tới ngày sự việc bị bại lộ, người đó tuyệt đối không có biện pháp nào bảo toàn mạng sống mà ra khỏi đây được.
Khách viện, phía Tây sương phòng
“Tiểu thư, không nghĩ ra Đông Phương Ngạo lại chính là người đã cứu chúng ta ở ngõ nhỏ? Chúng ta hiện tại phải làm sao bây giờ? Tín vật đã bị trộm, lại không thể rời đi. Tiểu thư người nói hiện tại chúng ta nên làm như thế nào cho phải?”
Thu Vũ cau mày, đều tại Lý Thải Phượng kia, chẳng những trộm tín vật của tiểu thư,còn lớn mật nhận là vị hôn thê của Đông Phương Ngạo. Thật sự là quá đáng mà, trên đời lại có loại người ti tiện như này!
“Ta cũng không biết”
Tào Tử Vận nhìn ra ngoài khung cửa sổ được làm bằng gỗ trầm hương, gió lạnh chớm mùa đông thổi vào làm rối loạn tóc mai của nàng, nhưng không thổi được u sầu trong lòng nàng.
Nhớ tới ở ngõ nhỏ nếu không phải hắn kịp thời giải vây, thì chỉ sợ chủ tớ hai người các nàng khó thoát khỏi một kiếp nạn. Một chút ngượng ngùng xẹt qua đáy mắt khi nàng nhớ tới chính mình từng bị hắn ôm vào trong lòng.
Này Đông Phương Ngạo rốt cuộc là người như thế nào? Hắn sẽ giải quyết, xử lý như thế nào đối với chuyện một lúc có hai người đến nhận là vị hôn thê của mình? Nàng xem ra hắn đối với việc hôn sự của mình được sắp đặt trước rất là chán ghét, chỉ sợ hiện tại lại càng thêm căm hận. Môi hồng khẽ nhếch lên một chút ác ý
“Tiểu thư, chúng ta rốt cuộc phải ở lại nơi này trong bao lâu?”
Thu Vũ nhìn bóng dáng mảnh khảnh của tiểu thư nhà mình, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn lộ ra một tia bất đắc dĩ. Không nghĩ tới vòng tay bị trộm lại phá hỏng kế hoạch ban đầu của bọn họ.
“Chỉ sợ nhiều lắm chừng vài ngày.”
Nguyên lai tính từ hôn xong sẽ quay trở về Liễu Nguyệt thôn, xét tình hình hiện nay, nàng cũng không biết làm sao cho phải, đành phải tạm thời ở lại Đông Phương phủ vài ngày.
Nam nhân kia cũng không phải là người dễ để cho người khác lừa gạt, hắn có đôi mắt quá trí tuệ, sáng ngời thông minh. Nàng thập phần hiểu được chuyện này nếu không tra ra manh mối gì, thì nàng mơ tưởng cũng khó có thể ra khỏi Đông Phương phủ.
“Ngươi chính là hôn thê của Đông Phương Ngạo?”
Bỗng dưng một giọng nói thanh thúy vang lên, ở cửa xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn.
Lạc Băng Nhi không mời mà tới, thân thể mềm mại nhỏ nhắn, nhìn không ra là đã có mang hai tháng, một đôi mắt đẹp sáng ngời tò mò đánh giá Tào Tử Vận.
“Ngươi là…”
Tào Tử Vận nhìn mỹ nhân như tinh linh tuyệt sắc thiên hạ trước mắt, mâu quang xẹt qua một chút tán thưởng. Đáy lòng không hiểu tại sao đối với nàng sinh ra một chút hảo cảm, không khỏi tò mò về thân phận của nàng.
“Ta gọi là Lạc Băng Nhi, là đại tẩu của Đông Phương Ngạo!”
Lạc Băng nhi sau khi đánh giá nàng, gương mặt thanh lệ khẽ mỉm cười để lộ ra một lúm đồng tiền. Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, nàng liền thích ngay cô nương ôn nhu mảnh khảnh trước mắt này. trên người nàng toát ra một sự yên tĩnh rất đặc biệt, làm cho người nhìn nàng bất giác cũng cảm thấy yên bình.
“Ngươi tới là…”
Tào Tử Vận kinh ngạc khi biết thân phận của nàng, xem ra nàng cũng chỉ xấp xỉ bằng tuổi mình, không nghĩ tới là đã thành hôn, lại là gả cho đại ca của Đông Phương Ngạo. Nhìn gương mặt thanh lệ cười đến sáng lạn mà suy đoán ra, nàng được gả đến Đông Phương phủ không cực kỳ hạnh phúc mới là lạ. Mắt đẹp chợt xẹt qua một chút ảm đảm, đời này nàng chỉ sợ là mình không có được diễm phúc như vậy (Ngọc Nhi:ây đừng bi quan tỷ ơi, cuối cùng tỷ cũng được hạnh phúc mà *xúc động chấm chấm nước mắt )
“Đừng khẩn trương, ta chỉ là lại đây chào hỏi một tiếng mà thôi.”
Mới vừa rồi nàng gặp Khương Bá, ông ta thập phần “nhập tâm” nói cho nàng biết chuyện thật giả vị hôn thê vừa phát sinh trong phòng, nàng vừa nghe xong liền khẩn cấp hướng khách viện đi đến.
Nàng đang cảm thấy mấy ngày nay thật sự là nhàm chán a~ hiện tại có bốn vị cô nương nữa, nàng tin rằng khả năng làm cho Đông Phương phủ đang yên tĩnh này sẽ thêm phần náo nhiệt , ít nhất là đối với Đông Phương Ngạo mà nói sự việc này cũng đã kích động đến hắn. Nàng sẽ ở một bên mà chờ xem kịch hay (Ngọc Nhi: ta thích tỷ này à nha^^).
“Ta có thể gọi ngươi là Tử Vận được không?”
“Có thể”. Tào Tử vận mỉm cười gật đầu, có chút kinh ngạc khi thấy nàng đối với chính mình thân thiết
“Phu nhân đã qua Đông sương phòng chưa ?Ở chỗ đó còn có một vị hôn thê khác của Đông Phương Ngạo.”
Tiếng nói thanh toát, êm dịu nghe không ra một nửa u sầu, ngược lại còn mang một chút ý trêu tức, cùng với bề ngoài ôn nhu, lịch sự tao nhã của nàng thật đối lập.
Lạc Băng Nhi sửng sốt một chút, đôi mắt đẹp đầy hưng phấn mở to. Nàng thiếu chút nữa thì bị vẻ bề ngoài nhu nhược của Tử Vận đánh lừa. Từ lời nói vừa nãy của nàng đủ nhận ra nàng là một nữ tử thập phần thông minh, tuyệt không phải vì vẻ bề ngoài của nàng như vậy mà cần phải có người bảo hộ.
“Tử Vận , ta phát giác ra chính mình càng lúc càng thích ngươi. Không nói gạt ngươi, kỳ thật ta mới từ Đông sương phòng lại đây”.
Cái cô nương tên là Lý Thải Phượng diện mạo cũng không tệ, coi như cũng là một mỹ nhân, chẳng qua lời nói của nàng mang rất nhiều ý gian trá, làm người ta không thể chịu đựng được.
Tào Tử Vận khóe môi mang ý cười sâu sắc, đang muốn mở miệng nói, thì đôi mắt trong suốt nhìn thấy một thân ảnh cao lớn không biết từ khi nào đã đứng lặng lẽ ở cửa phòng, mắt đen nhìn chặt vào người trước mắt nàng, vẻ mặt cười đến sáng lạn.
Lạc Băng Nhi phát giác ra ánh mắt nghi hoặc của nàng đang nhìn ra phía sau mình, theo tầm mắt của nàng quay đầu lại, vừa nhìn thấy nàng đã kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mấp máy, trong lòng thầm kêu thảm.
“Băng nhi không phải ngươi nôn ọe rất nghiêm trọng sao? Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi? Như thế nào lại chạy đến khách viện này?”
Nam nhân thân hình cao lớn này , chính là vị phu quân của nàng, Đông Phương Lăng. Đôi mắt đen ánh lên tia nhìn bất đắc dĩ, khuôn mặt tuấn tú mang đầy vẻ sủng nịnh, sải nhanh cước bộ tiến đến ôm trọn bả vai nàng, hắn muốn đưa tiểu thê tử của mình trở về phòng nghỉ ngơi. Trước khi rời đi hắn hướng Tào Tử Vận khẽ gật đầu một cái, xem như là đã có lễ đón tiếp (Ngọc Nhi: sao mình nghi nghi anh Đông Phương Lăng với chị Băng Nhi này cũng có một câu chuyện nhỉ?).
“Chờ…chờ một chút thôi, Tào Tử Vận, hoan nghêng ngươi tới Đông Phương phủ. Lần khác có rảnh ta lại đến tìm ngươi tâm sự.”
Lạc Băng Nhi bị phu quân ôm đi, vẫn chưa từ bỏ ý định, liên tiếp quay đầu lại, hướng nàng vẫy tay cáo biệt.
Nhìn thấy thế trên gương mặt ôn nhu có một chút hứng thú. Vị nam nhân cao lớn kia, gương mặt có điểm quá giống với Đông Phương Ngạo, nói như vậy chắc hẳn là đại ca của hắn.
Lạc Băng Nhi là một người khá thú vị,có lẽ lưu lại đây cũng không phải là một ý tồi. Chỉ hi vọng khi chân tướng rõ ràng, nàng có thể bình thản mà rời đi, nơi này dù sao cũng không phải nhà nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.