Thập Thế Đợi Quân An

Chương 36:




Phi Cúc thấy ta quay đầu lại mới vội vàng quỳ gối trước cửa, thanh âm nghẹn ngào nói với Thương âm: "Điện hạ, vốn công chúa đến bái kiến thăm hỏi Mẫu Đơn cô nương. Nhưng nàng… Nhưng nàng lại nói những lời thô tục, nàng còn nói công chúa bằng những lời khó nghe như vậy..."
Mái tóc dài đen như gỗ mun của Thương âm thả ở sau lưng, vẻ tuấn tú giữa hàng lông mày không có một chút gì mảy may dao động, ta biết rõ phen này Chiêu Cẩm rất buồn cười nhàm chán, nhưng thần sắc đạm bạc của hắn vẫn làm ta có chút bất an, luống cuống đứng tại chỗ, há to miệng, nhưng vẫn không có cách nào cất tiếng.
Mà hắn chỉ tiến lên đến bên cạnh ta, theo mỗi bước chân của Thương âm, trong lòng ta lại rung động một chút. hắn đứng ở trước mặt ta, hai mắt Chiêu Cẩm công chúa rưng rưng nhìn hắn, trong mắt có mấy phần chờ mong. Vậy mà hắn mặt không biểu tình đem dáng vẻ lê hoa đái vũ của Chiêu Cẩm công chúa nhanh chóng kéo lên, lại buông tay thản nhiên nói: "Là ngã bị thương sao?"
Chiêu Cẩm cắn môi, kiều kiều yếu ớt hơn nửa người như muốn dựa vào trong ngực hắn, lông mi run rẩy, "Điện hạ... Thần thiếp..."
"đi thôi."
Ta nuốt một ngụm nước miếng, tận đến khi hắn mang Chiêu Cẩm công chúa rời đi đều không liếc nhìn ta dù chỉ một ánh mắt, hắn vừa bước ra cửa điện, hai tên tùy tùng đứng ở ngoài cửa theo sát phía sau, một tên bưng một chồng dày tấu chương, một tên tùy tùng khác lại ngập ngừng, do dự hỏi một tiếng, "Điện hạ, vậy cái này..."
"Đổ đi."
"Vâng."
Thân thể hắn khẽ động, ta đứng trong điện nên thấy rõ ràng đồ ở trên mâm, từng miếng tam giác nhỏ màu hồng phấn ghép thành một đóa hoa, còn bốc hơi nóng.
Bánh ngọt hoa đào ngó sen.
Người đi hết rồi ta mới chậm rãi bước đến ngoài điện, cửa ra vào của Trọng Hoa cung cực kỳ tinh xảo, từng tấm gỗ lim màu đỏ điêu khắc ra phong cảnh hoa sen. Ở hành lang ngoài điện chỉ còn một mình Phù Nhi nơm nớp lo sợ đang quỳ, ta nhìn qua phương hướng Thương âm rời đi, nhẹ nhàng hỏi: "Điện hạ tới từ lúc nào?"
"Hồi nương nương, chính là lúc nương nương nói... nói không bò lên trên giường của điện hạ... Khi đó, điện hạ đã đứng ngay ở ngoài cửa nghe thấy rồi."
"A, " ta gật đầu, không tự giác giật nhẹ khóe miệng, "Vậy lời ta nói, chính xác là rất khó khăn nghe."
Ta thay lại một thân áo đen bình thường vẫn hay mặc, cho Phù Nhi lui ra, ngồi xuống ở cái đình nhỏ bên trong lâm viên tới tận đêm khuya.
Ban đêm vẫn còn khá lạnh, vào ban ngày cây Bồ Đề nở rộ thì bây giờ cuộn lại ở giữa hồ, từng nụ hoa tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ như là những chiếc đèn lồng nhỏ, màn nước bị ánh trăng lạnh lùng trên trời chiếu xuống trở nên mông lung, trên hồ sen tỏa ra từng đợt ánh sáng.
Gió thổi qua, bóng cây lắc lư, vang lên sàn sạt, giống như có người đứng đó.
Ta không biết nên đợi ở chỗ nào, có lẽ Thương âm cùng Chiêu Cẩm sẽ còn cùng nhau trở về Trọng Hoa cung. nói không chừng... hắn còn không cho ta tiến vào. Huống hồ ta ở tẩm cung, thật giống như là thị thiếp chờ đợi thị tẩm.
Nghe Phù Nhi nói Chiêu Cẩm công chúa là ở viện bên cạnh Trọng Hoa cung, vẫn là trữ phi Trọng Lam, chỉ là cho tới nay vẫn chưa ngồi vững phần thanh danh này thôi.
"Chiêu Cẩm công chúa là trẻ mồ côi duy nhất còn sót lại của hoàng thất tộc Chu Tước, lần đầu tiên nàng gặp Thần Quân đã mến mộ điện hạ nên mới cùng thiên quân bệ hạ nói muốn ở lại đây. Tuy nhiên vẫn còn cách chỗ này khá xa, nương nương yên tâm."
Dựa người vào đình mỹ nhân, ta đếm từng bông hoa Bồ Đề đang lặng lẽ phát sáng.
"Nương nương."
Chẳng biết từ lúc nào Phù Nhi lại trở về, bưng một bình trà cùng một bàn bánh ngọt hoa đào ngó sen, đi lên bày ở trên bàn.
"Đừng gọi ta là nương nương, " ta khoát tay, lắc đầu: "Ta không phải nương nương gì đâu, thật sự không phải."
"Nhưng mà điện hạ phân phó..."
"Ngươi ngồi xuống đây." Ta vỗ vỗ chỗ bên cạnh, Phù Nhi lắc đầu, "Phù Nhi vẫn nên đứng thì tốt hơn, nương nương có lời gì phân phó ạ."
"Ngươi gọi ta là Mẫu Đơn đi!". Có lẽ là do ban đêm trong vườn yên tĩnh nhẹ nhàng, ta cầm một khối bánh ngọt hoa đào ngó sen lên ăn, lạnh, thế nhưng lại là mùi vị của Phong Đô.
"Cái bánh ngọt này... Điện hạ giải quyết xong một phần công việc liền nghĩ tới gặp ngài, tự mình tới Phong Đô mua bánh ngọt nương nương thích ăn lại vòng trở lại. Vốn điện hạ nên về tẩm cung tiếp tục phê duyệt tấu chương, nhưng bây giờ... lại trở về phòng. Nương nương…nếu không người đi xem điện hạ một chút đi?"
Ta uống một ngụm trà hoa quế, lại ăn một khối bánh ngọt, " Ngược lại cái gì ngươi cũng đều rõ ràng."
Phù Nhi che tay áo cười ra tiếng, có chút đắc ý nói: " Những hạ nhân như chúng nô tỳ, quan trọng nhất chính là được hầu hạ một chủ tử tốt, có ánh mắt, biết ai mới có thể leo lên vị trí Thái Tử Phi."
Ta bật cười, "Vậy ngươi cảm thấy người đó chính là ta?"
Phù Nhi nghiêm mặt nói: "Ngài đừng nghe Chiêu Cẩm công chúa nói mò, thái tử điện hạ chưa bao giờ hạ phàm đến nhân gian tầm hoa vấn liễu, chẳng lẽ cứ mỗi một lần thiên cung lưu truyền chuyện nhàn sự như thế, thái tử điện hạ liền cưới một vị thê tử về?"
Ta im lặng không nói, ý cười trên khóe môi còn chưa tan, nhìn về phía ánh trăng trong hồ sen, lá sen chập chờn đung đưa theo gió.
Ban ngày, lúc đầu ta muốn nói, ta không đẩy ngã Chiêu Cẩm công chúa, ta cũng chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy với nàng ta.
Sau đó lại suy nghĩ một phen, mới cảm thấy là không cần thiết.
Khi ta đã ăn xong bánh ngọt hoa đào ngó sen thì đêm đã rất khuya rồi, gọi Phù Nhi đi nghỉ ngơi đừng tới. Phù Nhi do dự nửa ngày, ta dùng giọng ra lệnh nàng mới chịu lui ra.
không biết Thương âm trở lại chưa.
Ta gục đầu vào bàn đá mơ mơ màng màng nghĩ, nghĩ rất nhiều.
Cảm thấy rất mệt mỏi.
không thì ngày mai đi tìm Cửu Khuyết, không biết hắn đến cùng là dạng Thần Quân gì. trên thiên cung ta cũng không quen thuộc lắm. Nếu như không tìm thấy, không loại trừ thần khí cũng được, để cho ta trở về là tốt nhất, giày vò ba đời ta chỉ muốn về nhà. Ở Phong Đô có cha Diêm Vương, có tiểu Hắc, có Chung Quỳ, có những đồng liêu cùng ta quen biết hàng ngày.
Trở về, việc đầu tiên là uống một chén Mạnh bà, uống xong là quên hết mọi chuyện, rồi sau đó sẽ làm tốt phận sự của một âm sai trông coi Vong Xuyên, nơi đó có hồn phách tiêu tán con của ta.
Chậm rãi lên kế hoạch ta liền miên man thiếp đi từ lúc nào, có chút lạnh, cũng không để ý nữa.
Ta mơ thấy thời gian lúc trước ở cùng với hắn. Sau đó nghĩ lại, mình thế nào lại dễ dàng thích hắn như vậy. Có lẽ là vì hắn sẽ cười rất đẹp mắt, rất ôn nhu với ta, hắn sẽ rất chăm lo cho ta. Ta nhớ được đêm khuya giữa mùa đông năm ấy, hắn mặc áo khoác từ trên giường dậy làm cho ta một bàn thức ăn khuya, đi tận mười dặm đường mua bánh ngọt hoa đào ngó sen. Ta nhớ được trong bữa ăn hắn đều đem thịt gắp hết vào bát cho ta. Lại còn có mỗi tháng thời gian nguyệt sự hắn đều sẽ chịu đựng, luôn miệng nói phân giường ngủ mà cuối cùng vẫn dịu dàng ôm ta, mỗi sáng sớm đều nấu nước đường đỏ nưã. Vào mùa xuân khi hoa đào nở rộ, hắn sẽ vẽ một bức tranh ta đứng dưới tàng cây hoa đào, mỗi một nét bút đều cẩn thận từng ly từng tí.
Đó đều đã là những chuyện rất lâu từ trước kia, đã biến mất không còn một chút nào cả.
Nếu như Thương âm bởi vì mất ký ức mà rời bỏ ta, vậy ta cũng không phải là bị ném bỏ. Như vậy đã rất khá, ta không phải bị bỏ rơi, nhưng có điều Thương âm từng cưng chiều ta đã không còn. Ta đã từng thề trong lòng muốn làm một thê tử hiền lành, chăm sóc chiếu cố hắn, làm y phục cho hắn, làm thức ăn ngon giống như hắn làm cho ta vậy. Mỗi lần ta làm như vậy, trong lòng đều vô cùng thỏa mãn.
thật ra điều mà nữ nhân muốn không phải là phu quân của mình quyền cao chức trọng, tuấn mỹ mê người, tài hoa hơn người bao nhiêu. Điều nàng nghĩ chỉ muốn hắn sẽ vụng về mà ôn nhu thương yêu mình mà thôi, kể cả chỉ là một thảo dân bình thường, nhưng mà hắn sủng ngươi, thì ngươi chính là công chúa điện hạ độc nhất vô nhị trong lòng hắn.
Những ký ức này đến quá sớm, một ngày nào đó, bọn chúng rồi cũng sẽ ố vàng khô héo bị gió thổi bay theo dòng thời gian mà thôi.
Ngủ được một lúc, mộng cảnh đã từ từ thay đổi.
Trong mộng đêm lạnh, Thương âm đến bên cạnh ta, đôi đồng tử đen nhánh dường như hòa làm một thể cùng bóng đêm, hắn ôm ta đi về phòng.
"không muốn sống nữa, hả?" hắn sờ lên trán ta, vòng tay của hắn rất ấm áp, có chút ẩm ướt.
Ta bắt được tay của hắn, gắt gao, từ từ nhắm hai mắt nức nở khóc lên.
Ta nói, ta sẽ không vì bữa ăn khuya lúc hơn nửa đêm mà bắt nạt ngươi. Sau này mỗi tháng ta sẽ làm cơm, toàn bộ thịt ta đều đưa cho ngươi, ngươi đừng ném ta xuống có được không.
Van cầu ngươi đừng bỏ lại ta, ta nhất định sẽ làm tốt chức trách của một người thê tử, kể cả có làm thiếp cũng không sao cả... Hay làm nha hoàn cũng được. Van cầu ngươi đừng bỏ lại ta, ta không muốn ở một mình. Van cầu ngươi... Đừng quên ta.
Cả người nam nhân chấn động, một lát sau trầm mặc ôm ta thật chặt.
Lồng ngực đè xuống đau đớn ủy khuất, bởi vì là trong mộng, ta khóc càng thêm dữ dội, cơ hồ muốn ngất đi, phảng phất quay lại thời điểm tám trăm năm trước, tiểu cô nương nắm tay mặt vùi vào bộ ngực hắn.
hắn ôm ta trở về tẩm cung, bàn tay khẽ vuốt mái tóc dài sau lưng ta, giọng nói khàn khàn mà nhu hòa, "Ngoan, không khóc."
Ta nói đứt quãng, ta không đẩy Chiêu Cẩm công chúa, ta cũng không xấu xí giống như nàng nói, ta không có.
Hai người ngồi ở trên giường, chóp mũi hắn vùi vào cổ ta, "Ta biết."
Ta vừa khóc nói, nhưng ngươi có biết hay không, ngươi tiến đến cũng không thèm nhìn ta một chút, ta thật khó chịu.
hắn ôm eo của ta, một lát sau mới thấp giọng nói: " không phải nàng không thèm để ý đến ta sao."
Trong lòng ta nhói đau, giữ chặt ống tay áo của hắn, kia là ta nói mò, ngươi tha thứ cho ta có được không.
Giọng nói Thương âm mềm nhũn trên đầu ta, hắn nói: "Được."
Trong mộng Thương âm rất ôn nhu, cởi từng lớp áo ngoài của ta, dỗ ta đi ngủ. Ta mông lung thấy hắn đi tới một góc phòng châm hương hoa cỏ, mùi thơm nhẹ nhàng, hai mắt ta đẫm lệ nhắm mắt lại, ý thức dần dần mơ hồ.
Chưa tỉnh lại, thân thể có chút cái khó chịu.
Muốn duỗi người một cái lại không thể động đậy, ở bên cạnh còn có cái gì dán sát vào người, nóng như bếp lò, đã vậy lại còn có hai cái gọng kìm cứng rắn như Thiết Cương siết chặt giữ lấy ta. Ta khó chịu nhíu mày chép miệng một cái, đẩy cái thứ nóng hầm hập đang dán sát cạnh mình ra. Bất động, lại đẩy, bất động. Giường mềm rất dễ chịu, trong không khí tràn ngập huân hương thanh đạm, ta rất không tình nguyện mở mắt ra.
Nam tử ở bên cạnh nhắm mắt an tĩnh ngủ, một mảnh xương quai xanh ở giữa cổ đập vào mi mắt, tản ra nhiệt độ ấm áp.
Ở Phong Đô ta cũng được coi là tiểu thư, giường ngủ cũng rất lớn, muốn lăn lộn thế nào thì lăn, bị ôm chặt như này vẫn là lần đầu tiên. Ta nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt thêm mấy cái nữa, ngơ ngác ngẩng đầu phát hiện khuôn mặt tinh xảo của nam nhân đang ngủ gần ngay trước mắt, giật mình véo tay một chút.
... Vẫn còn đang nằm mơ sao? Giống như tám trăm năm trước cùng hắn ở chung một chỗ.
Rèm ngủ ngăn cách ánh nắng, hơi sáng, cái mũi thẳng tắp cùng với bờ môi mỏng của Thương âm đều chôn một nửa ở trong bóng tối, hàng mi dài như một phiến quạt đang khép. Ta vẫn nhớ kỹ mình từng trêu chọc mặt mày của hắn quá mức đẹp mắt, thậm chí còn hơn cả một mỹ nhân.Luatinh-Cungquanghang.com
Ta chăm chú nhìn mặt của hắn, khoảng cách gần như thế, hơi thở của hắn nâng lên hạ xuống phất qua trán của ta, mà hô hấp của ta lại muốn ngừng lại.
Đôi môi Thương âm vô cùng ưu mỹ, trơn bóng mịn màng, chẳng biết tại sao nhìn ở khoảng cách gần như thế, ta lại chậm rãi đỏ mặt.
Nào biết lúc này bên tai thêm một thanh âm, vang lên trong sáng sớm yên tĩnh bụi bặm: "Nhìn có thấy đẹp không?"
Mi mắt đen nhánh của Thương âm khẽ mở, đôi mắt đen trắng rõ ràng, khóe mắt có chút ý cười đến nhu hòa.
Ta há hốc mồm, nửa ngày mới lắp bắp lên tiếng, "Ngươi, ngươi ngươi..."
"Ta làm sao?"
hắn cúi đầu xuống, mặt vùi vào trong cổ ta thân mật cọ xát, cả người ta cứng ngắc không biết nên làm gì, môi hắn đảo qua cằm của ta, in dấu lên đó: "Mẫu đơn." hắn gọi một tiếng.
"Ta, ngươi..." Ta hít một hơi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, " Sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Đây là Trọng Hoa cung."
"Vậy, vậy làm sao ta lại ở đây..."
hắn trả lời nhẹ như gió, "Nàng là nữ nhân của ta, tại sao lại không thể ở chỗ này."
Ta kém chút từ trên giường nhảy dựng lên, có chút giãy giụa đẩy hắn, "Ngươi buông ta ra, từ lúc nào ta nào thành người của ngươi? Ngươi buông ta ra, ta muốn về nhà."
Vừa chống người lên, tay hắn duỗi ra, trời đất quay cuồng, hắn liền nằm lên người ta. Hơi thở mạnh mẽ thuộc nam tử làm đầu ta ong lên từng hồi.
Thương âm ngăn ta lại, cúi đầu, tóc dài rơi xuống một bên vai, chạm vào tai của ta, mặt của hắn chậm rãi tới gần, từng ngón tay thon dài lạnh buốt sớm đã sờ lên mặt của ta, chậm rãi vuốt ve từng chút từng chút.
Loại xúc cảm này mang theo từng tưởng niệm trong ký ức tám trăm năm qua của ta, làm cho tay chân đều không lưu loát.
"Mẫu Đơn." hắn mỉm cười, "Mặt nàng đỏ bừng lên rồi kìa."
"Ngươi, ngươi, đồ lưu manh này!"
"Ừm, ta lưu manh." hắn mỉm cười lại tới gần chút, đầu ngón tay thuận theo cổ ta da thịt một đường sờ nhẹ xuống tới, nhẹ nhàng vuốt ve, "Còn có thể càng lưu manh hơn nữa, Mẫu Đơn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.