Thập Thế Đợi Quân An

Chương 2: Hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương thế vốn có câu nói như vậy
“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu”
Trùng hợp thay ta cũng tên là Mẫu Đơn, lại còn là quỷ sai câu hồn
Bảy trăm năm trước ta mới có 21 tuổi, chết một mình ở vườn đào trong tiểu viện, sau đó đến âm phủ làm quỷ câu hồn. Mấy trăm năm sống ở Phong Đô, mãi mới đào ra được một cái nhũ danh, người ngoài gọi là Hoa Nhi gia, ngày qua ngày sống tiêu dao tự tại thật thoải mái
Sau này ngẫm lại, 700 năm tuổi, làm quỷ câu hồn cũng không có gì không tốt, họ hàng thân thích giờ đây cũng đã trở thành cát bụi. Nhiều chuyện khi còn sống ta cứ tưởng là kinh thiên động địa, hóa ra bây giờ chỉ coi như lông gà vỏ tỏi (lông gà vỏ tỏi: chuyện nhỏ nhặt, không đáng để tâm)
Ở Phong Đô ngoài việc thu thập hồn phách ra thì việc tu luyện cũng vô cùng nhàn nhã. Ta thường tranh thủ đi nghe bát quái, mà bát quái nghe được nhiều nhất lại là về tình kiếp
Tình kiếp chính là, đem các vị thần tiên đại nhân ở trên mây ném xuống thế gian, cho họ lăn lộn trên dương thế, trải qua yêu hận sân si, phải chịu cảnh li biệt, nếm thử cảm giác cầu không được mà bỏ cũng không được. Dù thế nào đây cũng là chuyện vui mắt đối với chúng ta. Thần tiên trên cửu thiên đức cao trọng vọng bây giờ lâm vào cảnh khốn cùng, lăn lộn một trận trên thế gian, lại một thân chật vật trở về, làm cho quỷ câu hồn như ta đây thật là sảng khoái
Đương nhiên tình kiếp này mà phạm vào ai, thì đảm bảo người đó vô cùng xui xẻo. Ta tin chắc rằng ta mãi mãi sẽ không bị tình kiếp phạm vào, nếu có phạm thì cũng sớm phạm từ lúc ta còn sống
Tuy nhiên chuyện thiên ý khó ai có thể đoán trúng, Ti Mệnh tinh quân quả thật là nhanh nhàm chán, nếu không sau mấy trăm năm nữa kiểu gì mấy chuyện thiên lôi cẩu huyết của ta khi xưa sẽ bị lũ chuột nhắt ở Phong Đô bát quái không biết mệt. Đương nhiên đây là chuyện sau này
Sau vụ của lệ quỷ Vương phu nhân kia, ta liền quyết định nghỉ ngơi dưỡng sức một chút
Dù sao lệ quỷ dạng này, vẫn là không nên đụng vào, không cẩn thận sẽ rất dễ hao tổn thần khí. Huống hồ Vương phu nhân làm loạn hơn 10 năm vẫn không tìm được tung tích, oán khí gây kinh thiên động địa, đến con đại cẩu chỉ thích ăn táo của Bồ Tát còn kinh hãi. Sau khi ta thu thập được nàng ta, mỗi lần nhìn thấy ta là phụ thân lại tủm tỉm cười. Nhân tiện nhắc tới, Diêm Vương chính là phụ thân của ta, chính xác hơn là nghĩa phụ (nghĩa phụ: cha nuôi)
Không lâu sau, ta lại đi dương thế để thu hồn, đến khi trở về Phong Đô liền ngay lập tức thấy có gì đó không ổn
Ngày đó không khí ở Phong Đô rất không bình thường. Ta mang đèn lồng câu hồn về cho ngục tốt để kiểm tra, nhưng hồn hỏa cháy vượng đến nỗi cháy luôn cả đèn, đóa hoa mẫu đơn trên giấy run rẩy cuộn mình. Ta cầm chuôi đèn mà run rẩy, ngọn lửa kia từng ngọn từng ngọn bay ra, nhìn giống như hoa đăng nổi trên mặt nước (ngục tốt: lính cai ngục)
Ngục tốt bèn đối chiếu với danh sách để phân biệt, đột nhiên hoa mẫu đơn trên đèn lồng héo rũ xuống. Ta liền sửa sang lại đèn lồng, theo nếp mà gấp nó lại thành mảnh nhỏ, giấu vào trong tay áo rồi đi tìm Tiểu Hắc
Ta kêu Tiểu Hắc tóm tắt cho ta một chút
Tiểu Hắc nói: “Hôm nay phía đông Phong Đô xuất hiện mây tía, hẳn là có thần tiên giá lâm” (nguyên văn là tử khí đông lai : Khí màu tím từ hướng đông tới)
Nguyên lai là có thần tiên giá lâm, ta kéo Tiểu Hắc nhìn, liền thấy thiên binh thiên tướng – kia quả thật là thiên binh thiên tướng, mây khói lượn lờ mang đầy tiên khí, quả là đúng như những gì viết trong sách (thiên binh thiên tướng: lính nhà trời)
Bốn thiên binh áp giải một người toàn thân đầy máu đi ra từ Diêm Vương thập điện, đi từng bước từng bước tới cầu Nại Hà. Hoàng tuyền hai bên bờ nở đầy hoa bỉ ngạn kiều diễm, đỏ tươi, so với vẻ mịt mù của Phong Đô chính là tiên diễm vô cùng
Thấy người kia quá tầm thường, ta cả kinh quay đầu hỏi Tiểu Hắc: “Ngươi chắc chắn hắn là thần tiên?”
Tiểu Hắc không nói, trên mặt không có biểu tình gì, mắt nhìn người kia chằm chằm
“Được rồi, nếu không phải thần tiên” Ta thay đổi cách nói, chần chừ hỏi “Ngươi chắc kia… là người?”
Ta cố không nhìn đến hắn. Người kia huyết nhục mơ hồ, xem qua dáng người thì có vẻ là nam nhân. Ta không cách nào xác định được hình phạt hắn đã trải qua là gì. Trên người hắn quần áo và vết thương như hòa lẫn với nhau, không phân biệt được, trên người có khắc chú phong ấn, chân bị xiềng xích, mỗi lần bước đi là nện một trận ong tai nhức óc, kéo theo một đường máu
Ta cẩn thận nhìn nhìn. Ngay cả mặt mũi nhìn cũng không ra. Ta ở Phong Đô ngây ngốc lâu như vậy, cái gì kinh khủng cũng đã từng thấy qua, chỉ tiếc bộ dạng của vị này thật khó có thể nhìn thuận mắt. Ta nghĩ ngợi một phen, nghi ngờ tên này nhất định là bị lăng trì mà chết, lại không cảm nhận được hơi thở trên người hắn, không biết hắn có phải thần tiên hay không
“Tiểu Hắc, cho dù là nhân loại, ngươi nói phải phạm vào tội gì mới bị tra tấn thành như vậy?” Còn có tận bốn vị thiên binh đi theo hộ tống, thật là bội phục, “Chắc không phải là cướp thê tử của Thiên đế đâu nhỉ?”
Tiểu Hắc gật gật đầu “Rất có thể”
Bốn vị thiên binh kia đến trước cầu Nại Hà liền dừng lại, chà chà trường kích, xiềng chân của nam nhân kia chỉ kêu lên “Rắc!” một phát, liền hóa thành phấn biến mất như tinh huy
Hắn chậm rãi đi qua cầu, Mạnh Bà múc một chén canh đưa cho hắn
Hắn nhận lấy, mu bàn tay chảy đầy máu nhỏ vào bát canh
Ta chạy đến ven cầu Nại Hà, nhìn thấy nam nhân kia uống canh xong liền đem bát trả lại cho Mạnh Bà, ánh mắt của hắn dừng lại ở phía ta
Ta ngẩn ra, khuôn mặt ở trong bóng tối mơ hồ kia đang nhìn về phía này
Chẳng lẽ chưa gì đã bị ta làm mê hoặc? Bộ dạng của ta xinh đẹp giống vợ Thiên đế nên có cảm tình?
Ây dà ây dà, thật là xấu hổ quá đi, ta hoàn toàn quên mất trước đó ta còn hay bị phàm nhân nhận lầm là nam nhân. Tuy rằng hiện tại ta một thân hắc y không được tinh tế cho lắm,  ta liền nắn lại thắt lưng, nhìn về phía hắn nở một nụ cười quyến rũ
Nào ngờ nam nhân kia lập tức xoay mình, bước xuống cầu
Ta bỗng nhiên cảm thấy thật mất hứng. Tiểu Hắc đi tới hỏi ta bị làm sao, ta lấy tay áo xoa xoa lên mặt, vô cùng oan uổng “Tiểu Hắc, tâm trạng ta đang bị tổn thương, người ta muốn ăn bánh ngó sen hoa đào ở phố Tây”
Ta đã nghĩ là chuyện này đã xong rồi. Lúc sau Diêm Vương thập điện liền triệu ta, nói là có việc gấp
Ta không nhanh không chậm, tay trái xách váy đen, tay phải cầm đèn lồng đi lên điện. Diêm Vương vừa thấy ta cầm đèn lồng liền che mắt “Đồ quỷ nhà ngươi, dương khí sinh sôi đốt mù mắt lão phu rồi, Mẫu Đơn con mau đem nó đi xử trí, lão phu có việc cần nói chuyện với con”
“Không phải là dương khí quá vượng, mà là do phụ thân người ở đây lâu quá rồi đấy” Ta liền đem đèn lồng thổi một hơi, du hồn bên trong đèn lồng nhảy lên càng lợi hại, đóa mẫu đơn trên giấy nở rộ, ánh lửa xanh xanh bên dưới chiếu lên nhìn xinh đẹp yêu diễm vô cùng
Diêm Vương đang trốn dưới bàn kêu rên một tiếng, ta liền nhắc: “Phụ thân có chuyện gì thỉnh nói, nữ nhi còn đi làm cho người”
Diêm Vương nghe xong thiếu chút rơi lệ: “Mẫu Đơn, chuyện câu hồn liền giao cho ngươi”
“Con không phải vẫn đi câu hồn sao?”
Diêm Vương liền giở quyển sổ ra, chỉ chỉ vào một cái tên
“Mẫu Đơn, con có thể làm cái này đặc biệt một chút không? Câu hồn của nàng, nàng không thể ở lại trì hoãn thêm chút nào nữa”
Diêm Vương dặn dò nửa ngày, ta xem ra cũng hiểu được
Thì ra là muốn ta đi câu hồn tình nhân của người, phụ thân không cần nói rõ, ta cũng đã đoán ra rồi
Nàng ta tới số, phụ thân muốn ta câu hồn nàng về để ôn lại chuyện xưa
Nói trắng ra là phụ thân muốn gặp nàng ta một mình, nhưng sợ hồn khí bị vẩn đục nên mới phải nhờ ta câu hồn. Chuyện này thì đã là gì, chỉ là một nữ hồn mà thôi. Ta lười không muốn hỏi tại sao phụ thân lại tương tư phàm nhân, xem ra từ đầu năm đến nay đã hơi bị nhiều người thích phàm nhân rồi đó
Ta trở về thu thập đồ đạc một chút rồi đi dương thế để truy tìm tung tích nữ nhân kia. Thì ra là vương phủ ngự ở chốn Giang Nam phồn hoa, vườn cây xanh thơm, lầu các từng tầng, nhà thủy tạ hành lang gấp khúc, cửa son lầu ngói xanh, xem ra là nơi hầu gia cư ngụ (hầu gia: nhà quý tộc quyền quý, không phải là khỉ đâu nhé)
Ta nhẹ nhàng tiến vào chốn vinh hoa u tĩnh này, liền gặp ngay một nữ nhân mang thai đang nằm dựa vào mĩ nhân kháo trong đình cho cá ăn (mĩ nhân kháo: bạn nào hay xem phim TQ chắc sẽ biết là ở trên lầu hay có ghế ngồi gắn cạnh lan can cho nữ nhân ngồi dựa vào ngắm cảnh, mình tìm nát google cũng không tìm được định nghĩa chính xác. Các bạn cứ hình dung là trong ảnh ở cạnh lan can gỗ có mấy cái thanh để ngồi là được ^^)
lầu
(Hình minh họa)
Ta vừa thấy,  quả đúng là phụ thân khẩu vị không tệ, không hổ là phu nhân người hoàng tộc, ngày thường cũng vô cùng xinh đẹp. Ta ngồi cạnh nàng chăm chú nhìn một hồi, bỗng cảm thấy có gì đó quen thuộc
Không lâu sau, nữ nhân cảm thấy buồn ngủ, ấn ấn huyệt Thái dương, búi tóc có gắn trâm bằng vàng ròng chạm trổ, tua rua lắc lắc lóe lên. Một thị nữ cung kính tiến đến: “Quận chúa, canh giờ không còn sớm, mau đi nghỉ thôi”
Nữ nhân trong chốc lát vuốt ve bụng mình, đang muốn mở miệng, lại có một thị nữ đi ra, hành lễ “Quận chúa, tên khất cái bẩn thỉu kia vẫn ở sau cửa si ngốc chờ”
Quận chúa giương mắt “Không phải sớm hôm nay đã đuổi hắn đi rồi hay sao?”
“Đúng là như vậy ạ. Ai biết được bây giờ hắn lại ở trước cửa khóc lóc om sòm, nhất định đòi người phải ra nhìn một cái. Quận chúa, người chính là rất mềm lòng, khi trước còn thưởng cho hắn một khối bánh. Lúc trước là do hắn bị khi dễ nên chúng ta mới đáp ứng tâm nguyện, bây giờ hắn dám to gan đòi gặp quận chúa, còn không phải là nên đánh cho trượng” Thị nữ này ăn nói cũng không kiêng kị, nói xong liền cười ha ha
Thị nữ đứng đằng sau mở miệng: “Thanh nhi, sao ngươi lại không biết tới điều này? Chuyện tình yêu đâu phải bản thân mình có thể định đoạt?’
Thanh nhi tức giận liếc nàng một cái: “Nhưng hắn cũng không thể làm cóc mà đòi ăn thịt thiên nga được!”
“Tốt lắm Thanh nhi, đừng nói bừa”  Quận chúa xoa xoa Thái dương, lười biếng nheo mắt lại nói: “Khất cái cũng là người. Các ngươi cũng không nên ăn nói lung tung. Ta mệt mỏi, mau đỡ ta đi nghỉ”
Thị nữ tên Thanh Nhi bĩu bĩu môi: “Quận chúa chúng ta chính là tâm địa rất tốt, nếu không sao tướng quân có thể yêu thương quận chúa như vậy, ôi chao”
Ta dựa vào mĩ nhân kháo nhìn 3 người rời đi, mĩ quan của Diêm vương phụ thân cũng không đến nỗi quá tệ
Trên mệnh cách viết là vị quận chúa này chết do khó sinh, ta bấm bấm ngón tay tính toán, ngày ấy của nàng cũng không còn xa
Ta thở dài, tạo hóa cũng thật biết trêu người
Lại nhớ tới vừa rồi nghe các nàng đối thoại, quận chúa này chắc trên đường hứng chí, thấy tên khất cái bị khi dễ mà ra tay cứu giúp, còn thưởng cho hắn khối bánh. Tên khất cái kia nhìn thấy nàng liền ngỡ là tiên nữ hạ phàm, bị mê hoặc, mến mộ không dứt. Tình tiết này năm nay lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, đến nỗi ta đến hạt dưa cũng không thèm cắn, thầm nghĩ ăn bánh ngó sen hoa đào ngon hơn nhiều
Nghĩ đến bánh ngó sen hoa đào, chắc hẳn Tiểu Hắc đã mua được rồi. Ta tính bao giờ trở về liền mang công việc của mấy ngày sau ném cho người khác. Nghĩ vậy, ta liền đứng dậy chuẩn bị đi xuyên tường, ai ngờ phía sau viện có tiếng côn bổng đánh đập làm ta chú ý
A, côn bổng tới đánh người kìa, Thanh nhi cô nương này thực là tàn nhẫn mà
Ta dừng lại, cuối cùng vẫn không ngăn được sức cám dỗ của điểm tâm, đành quay trở về

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.