Thập Thế Đợi Quân An

Chương 15: Ta từ chỗ thầy thuốc lập tức hỏa tốc tiến tới cửa kết giới của địa ngục. Theo sau ta là hai Hắc Bạch vô thườ




Tiểu Hắc phải dựa vào một góc ở đại môn. Trên mặt, trên người hắn toàn là máu
Ta xem qua hắn một lượt từ trên xuống dưới. Trọng thương, nhưng vẫn có thể chữa trị được. Huống hồ trên người hắn còn có dấu hiệu đã được linh lực trị liệu qua, hẳn là do Hoài  Nguyệt làm. Tuy nhiên nội tức còn hỗn loạn, chắc là do dùng quá nhiều lực
Ta căng mắt ra để kiểm tra, đột nhiên phát hiện ra một điều
Lớp màu đen trên mặt Tiểu Hắc hình như đã bị máu làm tan ra, trên mặt chỗ hồng chỗ đen không đồng đều. Ta nâng tay lau qua một cái, liền thấy bên dưới lớp màu đen kia là một khuôn mặt tái nhợt, không khỏi sửng sốt
Chẳng lẽ tên hắn không phải là Tiểu Hắc mà là Tiểu Bạch?
Tại sao hắn lại phải bôi đen mặt mình? Lớp màu này thậm chí nước rửa cũng không trôi. Không lẽ phải dùng máu mới trôi đi?
Không hiểu vì sao lòng ta liền hơi nhảy lên, có chút khẩn trương. Ta nhìn hắn chăm chú, cảm thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc. Thật là muốn lau sạch mặt của hắn. Đúng lúc này  thanh âm như gió mát của Hoài Nguyệt truyền đến
“Hoa Nhi gia, không còn nhiều thời gian nữa, thỉnh người giúp Hoài Nguyệt một tay”
Nàng đưa lưng về phía ta, đứng ở ngay cạnh Huyết Trì, không ngừng niệm lực chống lại đợt oán khí công kích của đàn quỷ Tu La từ trong ngục. Nét mặt nàng có chút thay đổi, “Muốn thiết lập phong ấn cần chút thời gian. Cố đại nhân ra sức chống đỡ kết giới lâu như vậy, chỉ sợ…”
Ta ngẩn ra, “Tiểu Hắc, là hắn tạo ra kết giới?”
“Phải” Nói đến đây, nàng liền nở một nụ cười thanh lệ, “ Ta vốn nghĩ rằng Cố đại nhân đã có thể tiêu diệt cả Uổng Tử Thành…Chàng hoàn toàn có thể” Nói xong, ánh mắt của nàng liền dừng ở phía ta, nhẹ nhàng thở dài, “Kể từ hồi đó, chàng thật sự đã thay đổi…”
Trên mặt Hoài Nguyệt tràn đầy vẻ thương xót, thật quen thuộc
Ta nhăn nhăn mi, vô cùng khẩn trương, lập tức dùng thuật trị liệu cho Tiểu Hắc. Phổi của hắn đã bị xương sườn chọc thủng. Ta vừa làm mà đau đớn vô cùng
“Chàng nói, nếu giết quỷ hồn thì nhất định sẽ không tốt, người sẽ tức giận”
Bên ngoài kết giới, âm hồn bay qua bay lại kêu khóc. Nàng thản nhiên cười nói: “Cho nên chàng một mực phòng thủ, giúp Bạch vô thường ra ngoài xong còn cứu ta. Trước khi hôn mê chàng còn dặn ta là người nhất định sẽ lỗ mãng xông vào, cho nên mới nhờ ta giúp người”
Ta cắn chặt răng. Tiểu Hắc, lần này ngươi mà có  chuyện gì không may, ta không thể không chết cùng ngươi được rồi. Ngoài miệng ta liền nói sang chuyện khác, “Ngươi nói ngươi có thể phong ấn?”
“Đúng vậy. Thỉnh người lúc đó hãy bảo hộ Cố đại nhân”
Người này thật đúng là giỏi, gặp được cao nhân rồi
“Thực ra ngươi có thể đợi người cấp trên tới. Ngươi có biết rằng với thực lực của ngươi, nếu ráng sức phong ấn sẽ chỉ…”
“Không còn thời gian nữa” nàng lắc đầu, nhìn về phía chân trời, “Trên trời không còn sấm chớp nữa, hẳn là do Hoa Nhi gia ra tay rồi, nếu không bầu trời đã sớm nứt ra”
Ta không nói gì, chỉ chăm chú nhìn nàng ta, đánh giá. Nữ nhân này, có lẽ là tiên nữ, rốt cuộc là ai đây?
“Ta biết kết cục của ta như thế nào. Ta không oán hận gì cả. Dù sao…” Nàng ta nhìn ta, đột nhiên cười. Thanh âm giòn giã, “Phong ấn của Uổng Tử Thành bị phá bỏ, chính là vì ta”
“Phu quân tới đây thăm ta. Ta phá bỏ phong ấn để chàng có thể rời khỏi nơi này”
Ta điều hòa khí tức cho Tiểu Hắc. Ánh mắt của ta khóa chặt vào mặt Hoài Nguyệt. Nàng ta thản nhiên mỉm cười, ôn nhu mông lung, như một đóa bạch liên hoa. Con ngươi nhìn ta xa xăm, như nhìn vào quá khứ
“Ta tu luyện thành tiên mới gặp được nam nhân của đời mình, chưa kịp lên được bậc thượng tiên đã gả cho chàng. Chàng chỉ là nam nhân bình thường, hay lên núi săn thú, không hay nói lời đường mật nhưng lại chiếu cố ta rất tốt. Cữu cữu của chàng bị yêu ma mê hoặc, muốn giết phu quân của ta để chiếm đoạt ta. Cho nên, ta đã giết…” Nàng ngập ngừng một chút, cúi đầu, “Ta đã giết cả nhà hắn” (cữu cữu: chú)
Ta nhìn nữ tử áo trắng này. Thiên quy đã quy định như vậy, dù có là thần tiên hay con người cũng không thể giết người. Diêm Vương phụ thân cũng đã từng nói, Thương Âm ở trên trời đại khai sát giới, giết bao nhiêu người, nhập ma chướng nên đã bị trời phạt. Đến bây giờ ta vẫn không biết tại sao hắn lại thành ra như vậy
Bây giờ hắn ở nhân gian, không biết đã cùng Chiêu Cẩm công chúa sinh bao nhiêu hoàng tử công chúa rồi đây
“Ta không cố ý, nhưng đã giết người như vậy, phải ở lại nơi này. Tới cuối cùng ta vẫn không nói cho phu quân biết thân phận của ta… Nhưng người có biết không, chàng tới thăm ta” Đôi mắt nàng dâng lên một dòng nước mắt sáng rọi. Khóe miệng cong lên một nụ cười mãn nguyện,  lại có chút đau lòng thì thào, “Ta chưa chết được vài năm, chàng cũng xuống âm phủ. Chàng nói chàng bị ngã xuống núi. Chàng là thợ săn giỏi như vậy, làm gì có chuyện ngã xuống núi… Chàng vì gặp ta, thậm chí vào tận Uổng Tử Thành, chính là để gặp ta”
Hoài Nguyệt hai tay che ngực, “Uổng Tử Thành là nơi không thể đầu thai chuyển thế. Ta làm sao có thể để chàng chịu khổ, ta làm sao có thể chịu được… Nơi này chỉ có vào không có ra, ta chỉ có thể phá bỏ phong ấn để chàng ra ngoài”
Thân thể của nàng có chút trong suốt, mờ mờ ảo ảo. Có lẽ vì mở phong ấn nên hồn phách của nàng ta cũng chẳng còn bao nhiêu
Nàng lắc đầu, “Hồn phách của ta không thể đầu thai làm người được nữa., chi bằng trở thành tảng đá trấn trụ thành này. Nguyên nhân do ta gây ra, kết cục do ta nhận lại, vậy mới đúng”
Ta trầm tư một lúc lâu mới nói: “Ngươi đã lừa phu quân ngươi”
Nàng sợ sệt nhìn ta, nở nụ cười trắng bệch, “Ta đã nói với chàng là ta sẽ cùng chàng đi đầu thai, ta sẽ đi ra sau. Bằng không, sao chàng nguyện ý đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.