Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Dị Năng

Chương 19: Kiếm Tiền






La Tiếu lấy Sài Hồ từ trong sọt ra, vì vừa hái nên chưa bào chế, cậu trai kia nói: “Mấy cây Sài Hồ chưa bào chế thì hai tệ một cân, bào chế rồi thì ba mươi lăm tệ.
”La Tiếu nhìn trái phải trong cửa hàng, thấy không có ai chú ý đến thì lấy một túi nhân sâm trong sọt ra.
Cậu trai kia nhìn thoáng qua một cái rồi vội vàng trả lại, đồng thời vô thức nhìn vào trong tiệm, nhỏ giọng nói: “Cô chờ một lát, tôi đi tìm chủ cửa hàng.
”Không lâu sau, cậu trai từ sân sau chạy ra lại, nói: “Cô gái, mời cô đi theo tôi ra sân sau.
”La Tiếu cũng biết trong tiệm nhiều người đến người đi nên không tiện, liền đi theo cậu ta đến sân sau, ở đó có một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đang kiểm tra dược liệu thu mua.
Cậu trai nói: “Chủ tiệm, tôi dẫn người đến rồi.
”Sau đó quay sang nói với La Tiếu: “Đây là Chủ tiệm của chúng tôi, họ Cảnh.
”La Tiếu lễ phép nói với người đàn ông trung niên: “Xin chào, chủ tiệm Cảnh.

”Chủ tiệm Cảnh gật đầu, tăng tốc độ kiểm kê, nói: “Chờ một lát, tôi sẽ xong ngay.
”Cậu trai kia thấy cũng không còn chuyện gì nữa, liền nói: “Hai người ở lại nói chuyện, tôi ra ngoài tiếp khách trước.
”La Tiếu gật đầu, nói với cậu trai: “Cảm ơn.
”Chủ tiệm Cảnh làm việc xong thì ký tên, lúc này có hơi vội vàng: “Để cô đợi lâu rồi, vào trong đi.
”Hai người đi vào trong nhà, chủ tiệm Cảnh nói: “Có gì thì lấy ra cho tôi nhìn xem.
”La Tiếu nhìn thấy ánh mắt người này trong sáng, không giống như người xấu, cô bỏ sọt xuống, lấy túi nhân sâm rồi đưa qua.
Chủ tiệm Cảnh nhận lấy, cẩn thận mở ra, sau khi thấy rõ thứ bên trong thì hai mắt sáng rực, vội vàng lấy chiếc kính lúp trên kệ xuống, tỉ mỉ nhìn: “Thực sự là đồ tốt, nhìn rất hoàn hảo, đã vậy còn không bị hư hại gì.
”Ông có hơi kích động mà cầm kính lúp lên cẩn thận nhìn nhiều lần, sau đó mới ngẩng đầu nhìn La Tiếu một cách nghiêm túc, nói: “Đây là cô hái?”La Tiếu gật đầu, cũng may là cô khá cao, mặc dù có hơi gầy nhưng trước đó cũng đã ngụy trang một chút, chủ tiệm Cảnh có nhìn cũng không thấy giống những người biết toan tính.

Chủ tiệm Cảnh cẩn thận nhìn trước sau, yêu thích đến độ không nỡ rời tay: “Nhân sâm này có lẽ là khoảng bảy mươi năm tuổi, nếu đem ra thành phố thì nhất định giá cả sẽ cao hơn ở công xã chúng ta.
”La Tiếu suy nghĩ một chút rồi nói: “Chủ tiệm Cảnh cho tôi một cái giá đi, nếu gần bằng với con số cao nhất mà tôi đưa ra thì tôi sẽ đưa cho ông, đi thành phố rất phiền phức, trước đây đi còn gặp tai nạn bất ngờ.
”Một người bạn cũ của cha chủ tiệm Cảnh bị bệnh nặng, phải cần nhân sâm gấp để bảo toàn tính mạng, ông cũng biết cô nói thật, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Năm trăm tệ.
”La Tiếu cân nhắc một chút: “Thành giao.
”Nhân sâm này là do La Tiếu tìm trong không gian, quá nhỏ thì không đáng tiền, quá lớn thì sợ lại tìm phiền phức, buổi sáng còn mất công tìm chỗ để ngụy tạo hiện trường, đề phòng bất trắc.
Cô cũng biết nếu đi thành phố thì giá cả sẽ cao hơn so với đi công xã, nhưng cô muốn mua lại nhà của thanh niên trí thức, còn muốn tiếp tục đi học thì nhất định phải có tiền mới được.
Dược liệu là lý do tốt nhất, người trong thôn nhất định sẽ tìm cách nghe ngóng, dò hỏi, nhất định phải có chỗ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ, đúng lúc có cửa tiệm thuốc này.
Chủ tiệm Cảnh vừa cười vừa nói: “Chú là Cảnh Minh, cháu có thể gọi chú là chú Cảnh.
”La Tiếu cũng cười: “Vậy cháu không khách sáo nữa, sau này nhờ chú Cảnh chỉ bảo nhiều hơn.
”Cảnh Minh cười rồi rót cho La Tiếu một chén trà: “Chú đi chuẩn bị tiền, cháu ngồi uống trà trước đi.
”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.