Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Dị Năng

Chương 17: Những Toan Tính Của Chị Em Nhà Họ Triệu






Trên đường lên núi, cô nhìn thấy có rất nhiều rau dại đã bắt đầu mọc lên, trước đó vợ của đại đội trưởng là Kiều Lan Lan đã dạy cô nhiều thứ, cộng thêm việc có ký ức của nguyên chủ nên vào khoảng thời gian này cô đã hái rau dại ngoài đồng.
Khi bắt gặp thứ mình thích thì sẽ đào lên, sau đó bỏ vào cái sọt sau lưng, định bụng làm sủi cảo nhân rau dại, đúng lúc mang cho Lục Nghị Thần một ít, mấy ngày này cũng làm phiền người ta nhiều rồi.
Hôm nay người ta lại cho một cái sọt, cô phải đền đáp lại công ơn này, sẵn tiện hái thêm một ít rau dại về trồng trong không gian, dự định sẽ trồng trong thung lũng một ít để sau này có cái mà ăn.
Đi dạo trên núi hồi lâu cũng không tìm được thêm cái gì tốt, chỉ tìm được vài cây Sài Hồ, Bồ Công Anh, trước đó nguyên chủ theo ông Dương đến nông trường cũng học được không ít bài thuốc đông y.
Vì hiểu rõ được công hiệu của những cây thảo dược này nên cô hái một ít để dự trữ, loại thảo dược này không trồng trong không gian, vì vậy tiện tay gieo vài hạt, dù sao vẫn còn dư nhiều đất trồng.

Khu rừng trước mặt có rất nhiều cành cây khô, La Tiếu tìm trong không gian ra một cái liềm, sau khi xác nhận an toàn thì bỏ tất cả nhánh cây vào trong không gian.
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, cô dùng một sợi dây mây buộc bó củi nhỏ lại, vắt ngang lên sọt rồi đi về hướng núi.
Khi đi ngang qua đám cỏ dại thì nghe được tiếng động gì đó, cô cẩn thận vạch đám cỏ ra, phát hiện bên trong có một tổ trứng gà, có lẽ âm thanh ban nãy là do một con gà rừng đang sợ hãi bỏ lại, thực sự đáng tiếc.
Nhưng vấn đề về nhân bánh sủi cảo tối nay cũng xem như là được giải quyết rồi, ha ha!Về đến nhà, cất hết đồ đạc cũng đã hơn chín giờ, cô vội vàng rửa mặt rồi thay một bộ đồ ít mảnh vá, vác cái sọt trên lưng, sau đó đi về hướng công xã.
Công xã cách đây không xa, đi bộ nửa giờ là đến, thành phố cách quận cũng chỉ một giờ lái xe, huyện thì xa hơn thành phố nên người dân ở đây khi có nhu cầu mua gì đó đều mở giấy giới thiệu để đi đến thành.

La Tiếu nhanh chân hơn những người khác, không uổng công mấy ngày nay luyện tập trong không gian, lúc chuẩn bị rời thôn thì đúng lúc gặp lão tam Triệu Tiểu Hạnh và lão ngũ Triệu Tiểu Thảo của nhà họ Triệu.
Triệu Tiểu Hạnh chạy hai ba bước đã đuổi kịp La Tiếu, lớn tiếng hỏi: “La Tiếu, chị đi đâu đó?”La Tiếu nhìn mấy thím ở đằng kia, đảo mắt: “Chị lên núi hái ít thảo dược rồi đi công xã xem có thu hoạch gì hay không, ở nhà sắp hết thức ăn rồi, chúng ta không thể để mình chết đói được, phải không.
”Đừng nhìn Triệu Tiểu Thảo đầu óc chậm chạp như vậy mà đánh giá, thực ra suy nghĩ của cô còn nhanh hơn Triệu Tiểu Hạnh, nói: “Mấy ngày nay bọn em khuyên chị theo bọn em về nhà, tại sao chị lại từ chối.
Hay là đừng đi công xã nữa, cùng bọn em về nhà đi, ở lại nhà họ Triệu thì sẽ không để chị phải đói đâu.
”Cô bé biết kế hoạch của mẹ mình, chỉ cần dẫn được La Tiếu về nhà thì lúc đó nhà bọn họ sẽ có thêm một khoản thu nhập.
La Tiếu nói: “Chúng ta không thân không thích, chị không thể lại làm phiền đến mọi người được, hơn nữa thím Triệu cũng đã ký thỏa thuận với chị, bây giờ lại cho chị em các em đến nhà chị hai ba lần để khuyên chị về nhà họ Triệu là có ý gì?Chẳng lẽ mọi người lại sợ nhà họ La trở mặt nói rằng hai trăm tệ là vô ích, ngoài chuyện này ra thì chị cũng không có giá trị gì để hai em bỏ công ra mời chị về, trừ khi mọi người đang có ý đồ gì đó với chị.
”Triệu Tiểu Hạnh nghe La Tiếu nói vậy, sợ lại truyền ra chuyện gì đó không tốt, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của mẹ nên vội vàng nói: “La Tiếu, chị đang nói bậy bạ gì đó?Chỉ là em sợ chị chết đói nên mới có lòng mời về nhà họ Triệu, đừng có mà không biết tốt xấu, hừ!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.