Thập Niên 80 Tiểu Thôn Hoa Vượng Phu

Chương 8: Chuyện Phải Làm





Nhóm dịch: Uất Kim HươngĐêm tháng chín trời hơi se lạnh, Lý Ái Liên sợ mình bị cảm nên đành nhẫn nhịn cho qua, bà ta thấp giọng mắng vài câu rồi nhanh chóng quay về phòng mình."Con đĩ thối, chờ trời sáng xem tao có giết ch.ết mày không! Trước sau gì con trai tao cũng sẽ bỏ mày, cưới đứa khác về làm vợ!"Lẩm bẩm vậy thôi chứ bà ta không dám lớn tiếng nữa, chưa kịp trở về phòng ngủ đã hắt hơi một cái, mũi cũng nghèn nghẹt, lòng hận thù đối với Cố Giai Tuệ càng sâu.Cố Giai Tuệ hài lòng đóng cửa quay lại giường ngủ, hai đứa nhỏ bị cô dọa sợ nên cũng không dám hé răng nói thêm tiếng nào.Cô gọi Tiểu Oa qua giường mình ngủ, để cho Đại Oa ngủ một mình một giường.Tiểu Oa rất vui vẻ, nhưng vẫn hơi ngượng ngùng, cô bé ngoan ngoãn nằm bên cạnh Cố Giai Tuệ.Đại Oa trở mình quay mặt vào tường, mắt mở to.Cậu cảm thấy hình như mẹ mình thay đổi rồi, sự thay đổi này làm cho trái tim trong ngực cậu đập thình thịch.Thật hy vọng mẹ có thể mãi mãi như vậy!Thế thì cậu có thể cân nhắc chuyện tha thứ cho những việc làm trước kia của mẹ!Cố Giai Tuệ cảm thấy rất mệt, Tiểu Oa nhỏ bé nằm trên giường không chiếm diện tích nhiều lắm, rất nhanh ba mẹ con tiến vào mộng đẹp.Bên ngoài ánh trăng vẫn chiếu sáng muôn nơi, ở chân tường có tiếng côn trùng kêu rả rích.
Một trận gió thổi qua, cây cối trước và sau nhà xào xạc lay động.Lúc này, Mai Linh nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được.

Lỗ tai sưng đỏ chảy máu, trên gò má hứng chịu hai cái tát của Cố Giai Tuệ đang nóng hừng hực, vừa nhắm mắt cô ta liền nhớ tới những chuyện đời trước.Cô ta không cam lòng, thực sự không cam lòng! Cô ta nhất định phải cướp được cuộc sống tốt đẹp thuộc về Cố Giai Tuệ!Sống ở trên đời, con người chết vì tiền của, chim chóc chết vì miếng ăn.
Chỉ cần Cố Giai Tuệ biến mất, hai đứa nhóc nhỏ không ai chăm sóc, cô ta bố thí một chút, tụi nó sẽ xiêu lòng ngay.
Còn về phần Lý Ái Liên mẹ ruột của Thẩm Quốc An, bà ta thích nhất là phụ nữ điệu thấp nịnh nọt, Mai Linh có tự tin thu phục được bà ta.Một năm không được thì năm năm, năm năm không được thì mười năm! Miễn là có thể thay thế Cố Giai Tuệ bước vào Thẩm gia, tương lai cô ta chắc chắn có cuộc sống tốt.Biệt thự, xe sang, tất cả là của cô ta.
Ra đường có người hầu đi theo, hàng hiệu đồ sang trọng chất đầy trong phòng...Mai Linh mặc sức thả bay trí tưởng tượng, tâm tình dần thả lỏng, trong lòng lặng lẽ tính toán ngày mai sẽ đi tìm Cố Giai Tuệ khóc lóc xin lỗi, mang theo ít mì lương thực tinh ra đút lót, sau đó tìm một cơ hội dụ Cố Giai Tuệ lên núi…Cô ta nghĩ thầm, người ngã từ trên đỉnh núi xuống liệu có thể sống nổi hay không?Mai Linh vui sướng bật cười, sợ người khác nghe thấy nên vội vàng kéo chăn trùm kín đầu, lén lút cười trộm trong chăn.Mãi cho đến hừng đông ba bốn giờ sáng Mai Linh mới ngủ được, trong mộng mơ thấy Cố Giai Tuệ chết đi, Thẩm Quốc An phát tài, cưới cô ta làm vợ.

Hai đứa con của Cố Giai Tuệ gọi cô ta là mẹ, Lý Ái Liên vô cùng thích cô ta, luôn miệng khen cô ta tốt hơn Cố Giai Tuệ trăm ngàn lần...Mai Linh trong lúc ngủ mơ thích thú cười phá lên.Ánh trăng dần dần di chuyển về phía tây, lúc vầng sáng màu bạc dần xa khuất nơi cuối chân trời, Cố Giai Tuệ bị một âm thanh kỳ lạ đánh thức.Cố Giai Tuệ mở mắt, men theo âm thanh nhìn sang thì phát hiện Đại Oa đang nằm co ro trên giường, tay ôm bụng.Tiếng động ọt ọt không ngừng truyền tới, Cố Giai Tuệ chợt hiểu ra Đại Oa đang đói bụng!Cô không nhịn được phì cười thành tiếng, Đại Oa da mặt mỏng vốn đang đói muốn xỉu, nghe thấy Cố Giai Tuệ cười mình, mặt cậu tức thì đỏ lên, cơ thể càng cuộn tròn cong như con tôm luộc.Cố Giai Tuệ đứng dậy rửa mặt, bởi vì còn sớm nên các thành viên khác của Thẩm gia đều đang say giấc.
Cô nhẹ nhàng đi xuống phòng bếp, phát hiện những thứ có thể ăn được đều bị khóa kín trong tủ, bà già Lý Ái Liên này thật là keo kiệt.Cô thở dài, đi lại gần ổ gà nhìn quanh một chặp, rốt cuộc tìm được một quả trứng gà, sau đó lặng lẽ quay lại phòng bếp nấu một chén trứng hấp.Bảy tám phút trôi qua, một chén trứng gà hấp cách thủy thơm ngào ngạt đã xong.

Mấy món đơn giản này Cố Giai Tuệ có thể làm được, không quá khó.Cô bưng chén trứng quay về phòng, Đại Oa nghe được mùi thơm bụng càng sôi tợn, âm thanh ọt ọt vang lên càng dữ dội.
Tiểu Oa tỉnh giấc, dụi mắt nói: "Sao mẹ dậy sớm thế?"Cố Giai Tuệ đặt chén trứng hấp xuống bàn: "Hai đứa rửa mặt đi rồi ăn sáng, ăn xong chúng ta có chuyện phải làm.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.