Thập Niên 80 Tiểu Thôn Hoa Vượng Phu

Chương 23: Chướng Ngại





Nhóm dịch: Uất Kim HươngChủ nhiệm Khưu là dì ruột của Mai Linh, quan hệ giữa mẹ cô ta và chủ nhiệm Khưu khá tốt.Bà ấy cũng không đoán được ý Mai Linh, hỏi: "Có chuyện gì thế? Cháu nói xem nào."Mai Linh ấp úng: "Cháu… mấy hôm trước cháu có đi tìm một người bạn, bắt gặp cậu ấy với một thanh niên trí thức đang… Hai người không mặc quần áo, đi ra từ ruộng ngô.
Cháu thấy cậu ấy dù sao cũng chồng con đuề huề rồi, làm thế không hay lắm, nên cháu có khuyên mà cậu ấy không nghe, còn cãi nhau với cháu nữa.

Dì thấy cháu nên làm gì bây giờ?"Mặt chủ nhiệm Khưu lạnh đi: "Cháu cứ nói thẳng cháu thấy Lâm Tri Thanh và Cố Giai Tuệ gặp nhau ở ruộng ngô cho rồi?"Mai Linh hơi xấu hổ: "Cháu chỉ lo cho Giai Tuệ thôi, muốn khuyên cậu ấy dừng lại kịp thời, nhưng bây giờ có nói cái gì cậu ấy cũng không nghe lọt tai."Tối hôm đó chủ nhiệm Khưu không có mặt, về sau chỉ nghe người ta đồn rằng có một đám người vây đánh Cố Giai Tuệ, nhưng Cố Giai Tuệ không thừa nhận mình qua lại với Lâm Tri Thanh, còn trở mặt với Mai Linh.
Sợ thanh danh của Lâm Tri Thanh bị tổn hại, mặt bà sầm lại: "Linh Tử, có nói sao thì chuyện này cũng không liên quan đến cháu, cháu đừng nhúng tay vào.
Lâm thanh niên trí thức đến đội sản xuất chúng ta là để hỗ trợ, chứ không phải đến làm trò cười.
Cháu làm tốt việc của mình là được, đừng xía mũi vào chuyện nhà người ta."Nếu sau này điều tra ra ai là người bêu xấu Lâm thanh niên trí thức, chắc chắn đại đội trưởng sẽ không để yên.Mai Linh gật đầu: "Thì cháu cũng lo lắng cho Giai Tuệ thôi mà, mong cậu ấy biết đường mà quay đầu, nhưng bây giờ nghĩ lại cậu ấy còn chẳng thấy cảm ơn.

Ôi, cháu không thèm để ý nữa.
Nói thật, cháu không chỉ bắt gặp bọn họ ở ngoài ruộng ngô thôi đâu, họ còn gặp nhau sau đống rơm nữa cơ, ngay sau nhà họ Thẩm…"Cô ta càng nói càng lằng nhằng, thật ra chủ nhiệm Khưu không thích Mai Linh cho lắm, cứ cảm thấy con người đứa cháu gái này lá mặt lá trái thế nào ấy, nhưng bà không tiện vạch trần, chỉ nói: "Được rồi, cháu về trước đi, dì còn phải cho heo ăn."Mai Linh gật đầu rồi bỏ đi, lúc ra ngoài thì trông thấy một bóng người thoáng qua sau vách tường, cô ta nở nụ cười.Người đến nhà chủ nhiệm Khưu của Hội Phụ nữ nghe lén có rất nhiều, chủ nhiệm Khưu không tin thì thôi, người khác tin là được.Cố Giai Tuệ giỏi lắm mà? Giỏi thì đi chặn họng hết tất cả mọi người đi!Chỉ cần tiếng gió truyền ra, chắc chắn cô ta sẽ không được yên thân!Tin đồn thất thiệt lan truyền rất nhanh, chỉ một buổi chiều mà mấy thím mấy bác trong thôn đã biết chuyện Lâm Tri Thanh hẹn hò với Cố Giai Tuệ ở ruộng ngô và ở đống rơm sau nhà.Mai Tinh vừa đi ruộng về, mồ hôi mồ kê nhễ nhại nghe thấy tin này thì mặt mày tái xanh tái xám.Cô ta biết giữa hai người này sẽ không có gì nhưng nhớ đến ánh mắt thưởng thức của Lâm Tri Thanh dành cho Cố Giai Tuệ, cô ta lại thấy khó chịu trong lòng.Con gái ở thôn này dù đã kết hôn hay chưa kết hôn, dù xấu hay đẹp, ai mà không thích Lâm Tri Thanh?Lâm Tri Thanh là người thành phố, tiêu pha rộng rãi, người lại hiền lành, nếu được gả cho Lâm Tri Thanh, tương lai cùng về thành chắc chắn sẽ được ăn ngon mặc đẹp.Cố Giai Tuệ xinh đẹp như vậy, khó mà nói sẽ không có ý đó.

Mai Tinh càng nghĩ càng lo, cô ta phải làm cho Cố Giai Tuệ dẹp cái ý tưởng ấy đi mới được.Nghĩ vậy, Mai Tinh đi tìm Lâm Tri Thanh: "Bây giờ mọi người trong thôn đều đồn anh với Cố Giai Tuệ… Nhưng em tin anh, anh không phải loại người ấy, Cố Giai Tuệ đã có chồng có con, chắc chắn là mọi người hiểu lầm thôi."Vẻ mặt Lâm Tri Thanh cứng đờ, thật ra anh ta hơi chột dạ.Đúng là Cố Giai Tuệ không hề thể hiện bất cứ cảm xúc yêu mến nào đối với anh ta, nhưng anh ta lại khá mến Cố Giai Tuệ, chẳng lẽ lời đồn này là do thái độ của anh ta? Nhưng nói gì thì nói, giữa họ cũng chẳng có gì cả!Lâm Tri Thanh nhíu mày: "Sao lại thế được? Đồng chí Cố Giai Tuệ là phụ nữ, lời đồn kiểu này sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đối với cô ấy, không được, tôi phải nghĩ cách."Mai Tinh đau lòng, Lâm Tri Thanh lại lo lắng cho danh dự của Cố Giai Tuệ.Cô ta hơi sốt ruột, vội vàng kéo tay áo Lâm Tri Thanh nói: "Lâm Tri Thanh, anh là người thành phố, anh không hiểu sự hiểm ác ở vùng thôn quê, không khéo lần này có người lợi dụng anh…"Lâm Tri Thanh cười: "Không đâu, tôi thấy người nông dân rất thuần phác."Nếu không một người xinh đẹp như Cố Giai Tuệ sao có thể cam lòng ở lại đây lấy chồng sinh con.Ánh sáng trong đôi mắt Mai Tinh dần lụi tàn, trái tim cũng lạnh lẽo.Sự tồn tại của Cố Giai Tuệ chính là chướng ngại vật trong kế hoạch vào thành của cô ta.Ha ha, đàn ông, đúng là loài sinh vật ham mê cái đẹp.
Nhưng đáng bị khinh thường hơn là loại phụ nữ đã có chồng mà không chịu an phận!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.