Thập Niên 80 Phòng Bếp Nhà Tôi Thông Hiện Đại

Chương 18: Thiếu Nợ 3





“Úy Nam?”Nghe thấy cái tên này, người đàn ông nhanh chóng quan sát đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt lạnh lùng hơn trước vài phần.
“Cô là gì của Úy Đại Dân?” Hắn ta đột nhiên hỏi.
“Tôi là con gái của ông ấy, vừa mới từ nông thôn trở về thành phố.
”Mặc dù cảm nhận được vẻ không vui trong ánh mắt của người đàn ông đối diện, nhưng Úy Nam vẫn trả lời.
Nghe cô nói vậy, người đàn ông nọ dường như gặp được thứ gì đó rất bẩn thỉu, đột nhiên cả người nghiêng về phía sau ghế, tựa hồ như hận không thể tránh xa Úy Nam tám thước.
Hắn ta trừng mắt nhìn Úy Nam rồi hừ lạnh: “Ai bảo cô đến đây? Làm thế nào cô có thể đi vào nhà máy?”Nói xong cũng không đợi Úy Nam trả lời, thì hắn ta đã đập bàn:“Cô có biết đây là khu vực trọng địa của nhà máy hay không! Cô chỉ là người ngoài, khi chưa được sự đồng ý của lãnh đạo, ai cho phép cô vào đây? Để tôi nói cho cô biết, hiện tại là thời điểm quan trọng nhất để phát triển kinh tế và thúc đẩy sản xuất, công việc trong xưởng rất nhiều nên mỗi ngày xưởng trưởng và thư ký đều bận tối mày tối mặt.

Ai có thời gian rãnh rỗi mà quan tâm đến những việc nhỏ nhặt của gia đình cô! Thật sự không biết phân biệt nặng nhẹ.
”Vừa dứt lời hắn liền đứng dậy, vẻ mặt không kiên nhẫn duỗi tay đẩy Úy Nam.
“Mau đi đi, nhanh cút ra ngoài! Nếu vì cô mà làm chậm trễ công việc của chúng tôi thì cô có thể gánh vác nổi trách nhiệm hay không? Đi ra ngoài! Đừng để tôi tìm người đến đuổi cô đi!”Từ lúc vào phòng đến khi bị đẩy ra ngoài Úy Nam cũng chỉ nói được hai câu.
Nhìn cánh cửa bị đóng chặt trước mặt mình, trong nháy mắt cô cảm thấy bản thân mình dường như đang nằm mơ.
Mặc dù đang đứng ở đây, nhưng cô vẫn ngốc lăng, không hề có cảm giác chân thật.
Ánh mắt khinh thường, giọng nói tràn đầy trách cứ và ác ý của người đàn ông kia khiến Úy Nam cảm nhận được nỗi khuất nhục mà trước nay bản thân chưa từng phải chịu đựng.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị người khác đối xử như vậy!Vào giờ phút này cô hoàn toàn mất đi khả năng tự hỏi, chỉ hận không thể biến mất ngay lập tức.
Nếu biến mất thì có phải sẽ được trở về nhà hay không?Nhưng đương nhiên là không thể biến mất như mong muốn của cô.
Úy Nam nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, cố gắng kìm nén sự tuyệt vọng và phẫn nộ đang trào dâng trong lòng.
Cô nín thở, ngăn không để bản thân làm bất cứ chuyện gì mất kiểm soát khi đầu óc không được thanh tỉnh, nhưng đôi tay lại không kiểm soát được mà run rẩy.

Ngay lúc này, từ phía sau có một bàn tay đột nhiên vươn ra nhẹ nhàng vỗ về bờ vai cô, kéo cô đến bên cạnh mình.
Úy Nam quay đầu lại, liền nhìn thấy người đến là chị Lý vừa đi từ phân xưởng ra.
Chị Lý nhìn cô với vẻ mặt đau lòng.
Sau đó, chị kế toán cũng đi đến đưa cho cô một chiếc khăn lông sạch, còn nhẹ nhàng giúp cô lau đi những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt.
Ngay sau đó cũng có những người hảo tâm chạy đến vây quanh Úy Nam, bảo vệ cô thật chặt chẽ.
Đôi mắt Úy Nam bỗng nhiên nhòe đi.
Cô không thể nhìn thấy rõ những người này là ai? Nhưng cô lại có thể cảm nhận được sự quan tâm và thiện ý của họ.
Có vẻ như tất cả những người làm việc ở khu văn phòng đều đến đây.

Úy Nam đột nhiên không thể khống chế mà khóc như mưa, từng tiếng nấc nghẹn ngào vang lên, hai chân như mất đi sức lực.
Chị Lý dùng sức ôm lấy cô, còn chị kế toán thì đẩy cửa phòng xưởng trưởng ra!“Bí thư Lưu, cậu lợi hại thật đấy! Là tôi bảo Úy Nam đến đây tìm xưởng trưởng, có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi! Từ khi nào mà văn phòng xưởng trưởng lại trở thành nơi quan trọng đến mức người bình thường không được vào? Cậu nói như vậy liệu xưởng trưởng có biết không?”“Mặt khác, tôi nói này bí thư Lưu, cậu cũng đã ngoài ba mươi rồi, bắt nạt một cô bé như vậy thật không biết xấu hổ!”Hiển nhiên chị kế toán rất có uy vọng trong xưởng.
Sau khi bị chị ấy mắng một phen, khuôn mặt bí thư Lưu lúc đỏ lúc trắng, nhưng hắn ta ngay cả đánh rắm cũng không dám.
Hắn ta không những không dám phản bác mà còn cắn răng, cúi đầu khom lưng liên tục nói xin lỗi với chị kế toán.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.