Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 226:






Cho dù chỉ nhìn thấy một bên mặt, nhưng Cố Hàm Giang vẫn không từ bỏ một tia hy vọng nào.Anh còn chẳng quan tâm đến balo ở trên đất, cứ thế nhấc chân đuổi theo, muốn nhìn cho rõ ràng.Có lẽ chiếc xe khách nhỏ đó chở quá nhiều người, nó lắc lư và chạy cũng không nhanh lắm, với tốc độ của anh vốn dĩ có thể bắt kịp.Nhưng chạy chưa được mười mét là đường cái, chiếc xe khách đó đã băng qua trước, còn Cố Hàm Giang ở phía sau suýt chút nữa đã bị một chiếc xe tải lớn lao ra đâm trúng.Vẫn may anh phản ứng nhanh, lùi liên tiếp vài bước, miễn cưỡng tránh được.Nhưng tài xế xe tải đó được một phen hú hồn, ra sức đạp phanh, rồi thò đầu ra cửa sổ đang mở mắng xối xả, “Mày mù à? Không thấy xe hay sao cứ cắm đầu chạy thế hả? Mẹ nó chán sống phải không?”Lúc này Cố Hàm Giang làm gì có tâm trạng để ý ông ta, anh chẳng thèm nhìn lấy một cái, chuẩn bị đi vòng qua phía bên xe của ông ta.Chiếc xe con bám sát ở sau xe tải bấm còi inh ỏi, gã tài xế đó vội ngoảnh đầu ra sau hét lên, “Đừng giục nữa, chạy rồi đây.” Sau đó vừa khởi động xe vừa nói với Cố Hàm Giang, “Không muốn chết thì lui ra sau, cmn bớt luồn dưới bánh xe đi.”Có rất ít người biết lái xe ở thời đại này, nhiều đơn vị xe tải chạy đường dài có tài xế không được tốt tính cho lắm.Ông ta nhấn chân ga lái đi, Cố Hàm Giang không kịp tránh, chỉ đành nhíu mày lùi tiếp về sau thêm vài bước.Sau đó, một hàng năm chiếc xe tải nối đuôi nhau chạy qua trước mặt anh, không để lại cho anh chút khoảng trống nào.Đến lúc anh sang đường, ngẩng đầu lên nhìn thì chiếc xe khách nhỏ đó đã mất dạng.Cảm xúc trong mắt Cố Hàm Giang trào dâng, anh mím môi trở lại nơi mình đợi xe lúc trước.Balo của anh vẫn để ở bên đường, chỉ là ở phía không xa có một nam một nữ đang nhìn xung quanh, thi thoảng lại lấm la lấm lét nhìn balo của anh.“Nhìn gì mà nhìn?”Ánh mắt anh lạnh lùng quét qua, hai người nọ vội vã thu lại ánh nhìn, chẳng bao lâu lại nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Nhìn chút thì làm sao?”Trong lòng Cố Hàm Giang có tâm sự, cũng lười để ý đến họ, anh kiểm tra đại khái đồ đạc trong túi, đợi xe đến, anh về thôn Bắc Xá với vẻ mặt âm trầm.Vào thôn, anh cũng chẳng về nhà bà Ngô mà xách đồ đi thẳng đến nhà của Tạ Miêu.Ba anh em nhà họ Tạ đang trong kỳ nghỉ, những ngày này vô cùng rảnh rỗi.Lúc Cố Hàm Giang đến, bọn chúng đang cần mẫn dọn dẹp một lượt chuồng lợn.

ổ gà rồi chuồng chó, mình mẩy hôi rình vui vẻ cầm khăn tắm và xà phòng ra ngoài, tranh thủ trời còn sáng đến bên hồ tắm táp.Nhìn thấy Cố Hàm Giang, Tạ Kiện Trung cười hỏi anh: “Anh Hàm Giang từ tỉnh về à?”Nhưng Cố Hàm Giang chẳng có tâm trạng nhiều lời với chúng, chào hỏi sơ qua rồi vào nhà hỏi mượn dùng điện thoại.Vốn Tạ Kiến Trung còn muốn hỏi anh lần này về đã đến trường xem điểm chưa, nhưng Tạ Kiến Huy thấy anh hình như có chuyện nên đã ngăn lại.Tạ Kiến Trung dùng cùi chỏ chọc anh họ của mình: “Đúng rồi anh Kiến Hoa, điểm thi vào cấp ba của anh cũng sắp có rồi đúng không?”“Ừ, thứ tư tuần sau về trường xem kết quả.”“Thứ tư à, vậy chắc chị không về được, hình như thứ tư chị ấy có tiết.”Thật ra thì Cố Hàm Giang không cần phải về trường xem kết quả, vì trước lúc từ tỉnh về, anh đã biết được điểm của mình qua con đường khác.
Lần này anh không cố ý ép tiếng Anh nữa, thi rất tốt, xếp thứ ba toàn tỉnh, Thanh Hoa hay Bắc Đại (Đại học Bắc Kinh) đều không vấn đề.Chỉ là tính cách con người anh là như vậy, có một số chuyện phải đợi cầm được giấy thông báo, chắc như đinh đóng cột rồi mới chịu nói với Tạ Miêu.Còn nhà họ Cố ở Bắc Kinh, mới sáng sớm đã nhận được điện thoại báo tin vui từ cô của anh, từ Cố Định Sơn cho đến vợ chồng Cố Tùng Niên ai nấy đều rất phấn khởi.Cuộc gọi này Cố Hàm Giang gọi trực tiếp đến văn phòng của Cố Tùng Niên, ông vừa nghe là giọng của anh còn tưởng rằng là chuyện liên quan đến thi đại học, nên vừa mở miệng liền hỏi: “Trường thông báo ghi danh rồi à?”“Chưa.”“Bố nghĩ cũng không nhanh như vậy.” Cố Tùng Niên nói, “Rốt cuộc ghi danh vào trường nào, con cứ suy nghĩ thật kỹ trong hai ngày này.

Bố và ông con bàn bạc qua rồi, cảm thấy tốt nhất vẫn nên chọn một trường quân đội ở Bắc Kinh này, vào quân đội…”“Bố, chuyện này con có tự có quyết định.” Cố Hàm Giang ngắt lời ông.Cố Tùng Niên không nhiều lời nữa, đề cập đến chuyện khác, “Bố nhận được tin, phía biên giới luôn bất ổn, bên trên có khả năng điều bố đến quân khu Côn Thành.
Nhưng con yên tâm, mẹ không đi mà sẽ ở lại đây chăm sóc con và ông nội.”Nửa đầu năm nay vừa nổ ra một trận chiến ở tỉnh Điền (Vân Nam) và tỉnh Quế (Quảng Tây), sau đó cũng cọ xát không ngừng, Cố Hàm Giang có nghe phong phanh.Nghe Cố Tùng Niên nói như vậy, anh tạm thời đè nén cảm xúc, hỏi tình hình rồi mới trở nên trầm mặc, “Bố, có tin tức gì của An An chưa?”Đầu dây bên kia rõ ràng lặng đi trong nháy mắt, “Vẫn chưa có.”“Bố.” Cố Hàm Giang hít sâu một hơi, “Con đã gặp hai người có bề ngoài rất giống An An.”“Con gặp được người rất giống với An An ư?” Cố Tùng Niên kinh ngạc, “Gặp ở đâu? Có hỏi thăm được danh tính của đối phương không?”“Một người ở tỉnh, một người ngồi trên xe khách từ thành phố Vọng Sơn đến thị trấn Hồ Lô.

Chỉ có điều chỉ nhìn lướt qua một cái, con chưa xác định được đã đi mất rồi, cụ thể con cũng không rõ.”Lúc này Cố Tùng Niên càng chấn động hơn, “Hai người? Con chắc chắn không phải cùng một người chứ?”“Không phải.” Cố Hàm Giang chắc nịch, “Vẻ bề ngoài của hai người có khác biệt, người ở tỉnh càng giống hơn.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.