Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 223:






“Em định thế nào?”Cố Hàm Giang nhíu mày hỏi khi thấy toà nhà kí túc đen ngòm và ổ khóa treo trước cửa.
Tạ Miêu không nói gì, mím môi đi ra một đoạn, đứng dưới cửa sổ kí túc xá phòng mình nhìn lên.
Cửa chính không vào được thì chỉ có thể nhảy cửa sổ thôi.
May thay kí túc chỉ có hai tầng, cũng không quá cao, dù có nhảy ra nhảy vào cũng không khó khăn lắm.
Chỉ là thời đại này còn chưa có màn chắn cửa sổ, thời tiết cũng không nóng lắm, nên buổi tối sẽ đóng cửa sổ lại, khóa chốt từ bên trong, muốn vào trong vẫn phải gọi Phó Linh.
Tạ Miêu đến gần cửa sổ, ngẩng đầu gọi vài tiếng thăm dò.
Bên trong thật yên tĩnh, không có tiếng người đáp trả, thậm chí một chút tiếng động cũng không có.
Đã ngủ rồi ư?Tạ Miêu nhíu mày, nâng cao tông giọng gọi thêm vài tiếng.

Vẫn không ai đáp lại.
Tình hình lúc này khiến cho Tạ Miêu có chút khó xử.
Tiết học vào kì nghỉ không nhiều lắm, giờ này chắc có người đã ngủ rồi, cô không muốn hét lớn làm người khác thức dậy.
Huống hồ Phó Linh chỉ học mỗi môn tiếng Anh, cả ngày mai lại chẳng có tiết, có lẽ đã về nhà rồi không biết chừng.
Đang trong lúc do dự, Cố Hàm Giang bước đến nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”Tạ Miêu quay đầu, nói đại khái tình hình cho anh.
Chàng trai nhíu mày một lát, rồi tự dưng cong người, ôm lấy bắp chân cô nhấc bổng lên.
“Anh làm gì thế?” Tạ Miêu giật mình, vội vã sờ mái tóc ngắn của anh, vịn vào đầu anh mượn lực ổn định lại thân thể.
Cố Hàm Giang giữ cô chắc chắn, nghe thế lại nâng cô lên trên, “Em gõ cửa sổ xem.
”Tiếng gõ cửa không lớn lắm, cho dù không ảnh hưởng người khác, nhưng vẫn đủ để thu hút sự chú ý của người trong phòng.
Nhưng bây giờ đã đêm muộn, không biết có dọa sợ Phó Linh không.
Tạ Miêu nghĩ ngợi, nhưng vẫn đưa tay ra thử, “Vẫn chưa tới.
”Cố Hàm Giang dứt khoát dùng sức đẩy cô lên trên, “Em đạp lên vai của anh đi.
”Nâng cũng đã nâng rồi, Tạ Miêu cũng không ngần ngại nữa.
Cô chớp mắt căn chuẩn thời cơ, bám vào mép cửa sổ mượn lực, đạp lên vai Cố Hàm Giang, đứng thẳng người, rồi gõ cửa sổ thủy tinh.
Nhưng gõ một hồi bên trong vẫn yên tĩnh như vậy, không có chút âm thanh nào.
Tạ Miêu mím môi, “Thả em xuống đi, chắc không có ai.
”Cố Hàm Giang không nói gì, ôm chắc chân cô thả xuống, rồi giữ eo cô, từ từ giảm sức mới đặt cô xuống đất.

Ngày hè nên ăn mặc mỏng manh, lúc bị ôm ngang eo, Tạ Miêu có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ truyền đến từ lồng ngực của anh.
Gò má cô hơi nóng, nhưng sau khi đáp đất ổn định thì việc đầu tiên vẫn là vươn tay giúp đối phương phủi đi bụi trên bờ vai, “Cảm ơn anh.
”Cố Hàm Giang để mặc cho cô phủi, còn anh thì rũ mắt nhìn chằm trên khuôn mặt nhỏ đang hơi ngẩng lên của cô, vô cùng chăm chú.
Một lúc sau, anh mới mở lời: “Đi cùng anh đến nhà khách ngủ một đêm đi.
”Động tác của Tạ Miêu khựng lại, “Em không có thư giới thiệu, không đi nhà khách được.
”“Ở phòng của anh.
” Cố Hàm Giang nói, “Muộn thế này nhân viên đã ngủ hết rồi, anh có chìa khóa có thể vào trực tiếp.
”Tạ Miêu biết anh xuất phát từ ý tốt, nhưng vấn đề lối sống rất quan trọng trong thời đại này.
Ngộ ngỡ có cảnh sát kiểm tra phòng vào ban đêm, bọn họ lại chung phòng, cô lại không có thư giới thiệu, cô không muốn rước phiền phức cho mình và cả anh.
“Thôi đi vậy.
” Cô lắc đầu, “Anh về ngủ đi, em tìm phòng học trống nào đó ở tạm qua một đêm cũng được.
”Cố Hàm Giang còn tưởng cô không yên tâm về mình, mím môi, “Em ngủ phòng anh, anh ra ngoài tìm chỗ khác nghỉ ngơi.
”“Đó là phòng của anh, em độc chiếm rồi đuổi anh ra ngoài, làm người ai làm thế?”Tạ Miêu sửa sang lại quần áo bị lộn xộn vừa rồi, sau đó xốc lại cặp sách, đi về phía tòa nhà ba tầng nhỏ ở phía Bắc, “Vừa hay ngày mai em không có tiết, tối xem thêm vài quyển sách, sáng mai về phòng ngủ bù là được, anh về đi.
”Cố Hàm Giang không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo sau cô.
Tạ Miêu quay lại nhìn, thấy ánh mắt anh kiên định, tưởng rằng anh muốn tiễn mình đến phòng học nên không nhiều lời nữa.
Cô đi đến phòng học trống mà lớp bồi dưỡng thường dùng, phát hiện cửa quả nhiên không khóa bèn tìm vị trí mình thường ngồi rồi ngồi xuống.
Nào ngờ cô lấy bài tập toán buổi sáng ra, vừa chuẩn bị làm thì Cố Hàm Giang chẳng nói chẳng rằng ngồi bên cạnh cô.

“Anh không về ư?” Tạ Miêu ngây người.
“Anh ở cùng em.
”Anh nâng tay đặt bên mép bàn, ngón tay thon bài buông thõng tự nhiên, cổ tay lộ ra ngoài vô cùng nổi bật lại xinh đẹp.
Tạ Miêu không nhịn được liếc nhìn, nhưng vẫn cười khuyên anh: “Em không sao, nói không chừng quản lí kí túc có việc ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về.
Anh mệt mỏi cả ngày rồi, về ngủ đi, không cần ở đây cùng em đâu.
”Cố Hàm Giang bất động, đôi mắt trầm xuống nhìn cô, lặp lại thêm một lần nữa: “Anh ở đây cùng em.
”“Em sẽ làm bài tập rồi chợp mắt một chút, nhiều nhất là 6 giờ sáng mai có thể trở về, anh phí phạm thời gian ở cùng em thế làm gì?”Tạ Miêu không khách khí đẩy anh, “Được rồi yên tâm đi, đây là trường học, không xảy ra chuyện gì đây.
”Nhưng bất kể cô khuyên thế nào, Cố Hàm Giang vẫn ngồi im như núi, thậm chí ánh mắt còn có chút cố chấp.
Tạ Miêu thực sự hết cách với anh, chỉ đành mặc kệ, cô cúi đầu bắt đầu làm bài tập.
Nhưng nói là mặc kệ, trong lòng cô vẫn rất khó chịu, viết được vài câu thì không thể bình tĩnh được nữa, cô lại dừng bút, “Anh không đi thật à?”“Không đi.
”Chàng trai chìa tay mở hộp bút chì của cô, lấy bút chì và dao gọt ra, rồi chạy đến chỗ sọt rác gọt bút chì cho cô một cách nhàn nhã.
Tạ Miêu dán mắt vào đôi vai rộng, eo nhỏ, bờ mông cong của anh, lặng lẽ phồng má.
Chẳng bao lâu, chàng trai đã trở lại, bỏ lại bút chì đã gọt xong và dao về chỗ cũ.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.