Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 219:






Với thành tích của Tạ Miêu, vượt qua vòng loại thành phố vào chung kết tỉnh, thậm chí giành giải nhất đều có khả năng rất lớn.
Ngược lại, Phùng Lệ Hoa được cô chăm chút bồi dưỡng, gần đây lại rất nỗ lực, thế nhưng sự tiến bộ lại khiến cô không hài lòng cho lắm.
Đường Quyên hiếm hoi khi biểu dương Tạ Miêu một câu: “Làm bài rất tốt, cố gắng duy trì, khiêm tốn đừng kiêu ngạo.
”Tạ Miêu đáp một tiếng, rồi trở về chỗ ngồi trong ánh mắt như nhìn thấy động vật quý hiếm của cả lớp.
Tất nhiên 91 điểm thì chả có gì đáng để kiêu ngạo.

Tất nhiên, cô chỉ mới học lớp bồi dưỡng được hai tháng, điểm số này vừa đẹp, nếu nhiều hơn nữa thì hơi quá.
Đường Quyên phát bài xong, bắt đầu giảng những câu hỏi trên đó cho cả lớp.
Gặp những dạng đề chưa từng làm trước đây, cô giảng rất tỉ mỉ, sau cùng còn để lại một bảng những câu hỏi tương tự cho mọi người, “Nửa tiết còn lại làm những câu trên bảng đi, lần sau lên lớp cô sẽ kiểm tra.
Các em có vấn đề nào nữa không? Nếu không có thì cô đi trước?”Đường Quyên rời đi, Phó Linh lập tức ôm bụng chạy ra ngoài, “Tớ đau bụng, đi WC chút.
”Tạ Miêu thấy cô ấy rất vội, vội vàng nhường đường cho cô ấy đi, sau đó tiếp tục làm bài sau khi cô ấy rời đi.
Làm được một hồi, Phó Linh vẫn chưa trở lại, thế nhưng một bạn nữ cách cô một lối đi nhỏ giọng gọi cô: “Tạ Miêu.
”Tạ Miêu ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn qua.
Bạn nữ đó rất tò mò, “Nghe nói có một bạn nam cao to đẹp trai đến tìm cậu lúc hết tiết toán buổi sáng đúng không?”Tạ Miêu không ngờ chuyện này đồn nhanh như thế, cô nghẹn họng, nhưng vẫn gật đầu thành thật, “Đúng thế.
”Bạn nữ sáp lại gần hơn nữa, cả nửa người treo giữa lối đi, “Đó là ai thế? Người yêu cậu hả?”Người yêu cô?Tạ Miêu im lặng vài giây, rồi lắc đầu, “Không phải, đó là bạn tớ.
”Ngoại trừ tặng cho cô vài tấm ảnh chân dung không rõ động cơ, thật sự Cố Hàm Giang chưa từng thể hiện rõ ràng với cô.
Quan hệ hiện tại của hai người là bạn bè, và cũng chỉ có thể là bạn bè mà thôi.

Bạn nữ nghe thế có chút không tin, vừa định hỏi gì đó, Phùng Lệ Hoa đã lạnh mặt quay đầu lại, “Giờ vẫn chưa tan học, đừng có nói chuyện nữa được không?”Cô ấy nghẹn lời, chỉ đành bĩu môi ngồi lại vị trí, chẳng mấy chốc lại ném một tờ giấy qua, “Có phải anh ấy muốn làm nửa kia của cậu không?”Tạ Miêu nhìn qua nhưng cũng chẳng trả lời mà tiếp tục làm đề.
Bạn nữ kia đợi một lát, cảm thấy chẳng thú vị gì bèn đi làm việc khác.
Cho đến khi tiếng chuông vang lên, Phó Linh vẫn chưa trở về.
Tạ Miêu thấy Cố Hàm Giang đã đợi ở trước cửa, bạn nữ cách cô một lối đi đó vẫn quét ánh mắt nhiều chuyện đó lên hai người họ, cô bất lực đứng dậy thu dọn đồ đạc, “Đợi Phó Linh quay lại, cậu nói dùm tớ là tối nay tớ không ăn cùng cậu ấy nữa nhé.
”Bạn nữ kia gật đầu, đợi Tạ Miêu và Cố Hàm Giang rời đi, cô ấy bèn không giấu được sự phấn khích bàn luận với người khác.
“Trước đó nghe cậu nói tớ còn không tin, không ngờ đẹp trai thật đấy, tuấn tú lịch sự.
Có điều lạnh lùng quá đi, nhìn có vẻ không dễ tiếp xúc đâu, cũng không biết là học trường nào, sao lại quen biết Tạ Miêu! ”Phó Linh trở lại, gương mặt phờ phạc, thấy Tạ Miêu không còn ở đó nữa thì sững người.
Bạn nữ kia vội vàng nói với cô: “Có người đợi cậu ấy, cậu ấy nhờ tớ nói với cậu, tối nay không ăn cơm với cậu được.
”“Ồ.
”Phó Linh gật đầu tỏ ý mình đã biết, đang thu dọn đồ, bạn nữ kia lại hỏi: “Này, Tạ Miêu có người yêu chưa, cậu biết không?”Tạ Miêu có người yêu chưa?Phó Linh nghe thế thì khựng lại, lắc đầu: “Không nghe cậu ấy nói.

”Chỉ là trong lúc nói chuyện, trong đầu cô ấy đột nhiên hiện lên quyển sách mà Tạ Miêu mang đến hôm báo danh và tấm chân dung kẹp trong cuốn sách đó.
Có lẽ Phó Linh đã bị ngộ độc thực phẩm, buổi tối đến căn tin ăn tối lại bị tào tháo rượt hai lần.
Cô cố gắng lê lết đến phòng y tế tìm thầy đưa thuốc trị tiêu chảy, sau khi về phòng uống mới đỡ hơn một chút.
Cùng thời gian đó, Tạ Miêu lại đứng trước cửa của rạp chiếu phim, đôi mày khẽ chau lại.
Cô và Cố Hàm Giang vừa mới ăn cơm xong, muốn vừa đi bộ vừa tiêu cơm, kết quả đi mãi, đi mãi lại đi đến chỗ này.
Sau đó Cố Hàm Giang nói mình chưa từng xem phim rạp bao giờ, nên muốn vào xem thử.
Rồi sau đó, anh nói cô đợi ở đây, không biết chạy đi làm gì rồi.
Tạ Miêu gõ mũi chân trên đất một cách buồn chán, đang chuẩn bị mở cặp sách ra, lấy đề toán vừa mới phát lúc sáng ra xem thì tự dưng có người dừng ở trước mặt cô, “Uầy, cô em đợi lâu quá à? Chẳng phải mấy anh giai đến đây rồi sao? Em vội cái gì chứ?”***Tác giả có lời muốn nói: Cố Hàm Giang: Bỏ cái chân vợ tao ra, để tao lên!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.