Thập Niên 70 Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp

Chương 20: Nguyên Nhân Đặc Biệt





Nữ chính không ai khác chính là Kỳ Vân Lan, người mà mọi người đều có hảo cảm, nam chính thì là Thôi Thiên Hạo, con trai thứ hai của bí thư thôn đang làm công nhân trong thị trấn.
Trong tương lai, hai người sẽ vô duyên vô cớ trở thành vợ chồng, lâu ngày sinh tình cảm, bọn họ sẽ làm việc chăm chỉ để tiết kiệm tiền cho gia đình nhỏ, sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, bọn họ sẽ cùng nhau vào một trường đại học ở kinh đô, vừa học vừa làm, cuộc sống ngày càng thịnh vượng hạnh phúc.Trong niên đại văn nhất định phải có nam chính thứ hai là Hàng Hướng Lỗi, si mê nữ chính, kiếm được rất nhiều tiền.Phòng Viên thì là một ông trùm kinh doanh tầm cỡ thế giới mà nữ chính đã xem trên ti vi trước khi trọng sinh, sau này cũng sẽ hộ tống cô ta vì đã tiếp nhận lòng tốt của nữ chính khi ở trong thung lũng.Còn về An Tri Hạ và An Tri Thu, bọn họ chỉ là hai tên tôm tép nhãi nhép bị hy sinh bất đắc dĩ trong niên đại này.

Một người bị một tên ăn mày trong thôn hủy hoại trong sạch, nửa điên nửa khùng, vài năm sau không chịu được rơi xuống nước mà chết, một người lấy vợ sinh con trong thôn để tránh lao động nặng nhọc, sau này thi đại học rồi trở thành một người đàn ông nhẫn tâm bỏ rơi vợ con.Bây giờ dò số chỗ ngồi, An Tri Hạ giật nảy cả mình.
Kể từ khi thay thế nguyên chủ, mình luôn đề cao cảnh giác, lấy siêu thị làm át chủ bài, chắc là sẽ không bị người khác hủy hoại làm hỏng thanh danh.
An Tri Thu là một người từng trải qua khó khăn trong gia đình, đối xử với người em gái duy nhất cùng cha cùng mẹ rất tốt, cũng không giống một người có thể làm chuyện vô trách nhiệm như bỏ rơi vợ con.Trừ khi có nguyên nhân đặc biệt!Nhưng bộ tiểu thuyết này cô đọc lâu lắm rồi, có thể nhớ tên nhân vật và tình tiết chính đã tốt, làm sao có thể nhớ được nhóm pháo hôi đỡ đạn cơ chứ?Cô chậm rãi thở ra một hơi, bây giờ là năm 1972, còn năm năm nữa mới bắt đầu lại kỳ thi tuyển sinh đại học.

Biết được khi nào trời sáng, trong lòng bọn họ còn có hy vọng, chắc là có thể cắn răng chịu đựng qua quãng thời gian gian khổ, chờ sau khi lên thành phố thi đại học rồi mới nói chuyện cưới xin sau đi?…Sau khi ăn mì lát với bắp cải thái nhỏ và thịt lợn băm trong nồi canh, cả người An Tri Hạ đều cảm thấy ấm áp, đưa tiễn anh trai xong, cô thu dọn một cái gùi, bên trong đựng vài tấm da thú, đổ đầy nước sôi vào chiếc bình quân dụng rồi xách chiếc túi vải hôm qua vừa chế tạo gấp gáp lên, nhanh chóng đi theo mấy nữ thanh niên trí thức khác ra cổng thôn.Ở chỗ bọn họ núi nhiều, đường hẹp, giao thông đi lại bất tiện, tin tức chậm trễ, thực thi chấp hành không cao, nhưng vẫn giữ được mô hình phiên chợ nông sản hàng đổi hàng trước đây, chợ được mở vào ngày thứ hai và thứ bảy hàng tháng, nằm cạnh tỉnh lộ dưới đê sông cách đó mười dặm.Đi được một tiếng rưỡi đồng hồ, trời đã sáng, bọn họ thấy có một đám người đi chợ.
Sau khi hẹn nhau địa điểm tập hợp, Lưu Nhất Nguyệt và Phí Tranh tìm kiếm một nơi để đặt quầy bán giày bông, mà Trần Tư Khả thì lôi kéo Kỳ Vân Lan vào đám đông và biến mất.An Tri Hạ cũng vừa vặn không muốn người khác biết mình mua cái gì.

Cô tò mò đi dạo quanh chợ, ở đây thực sự cái gì cũng có bán, giá cả rẻ hơn nhiều so với hợp tác xã tiếp thị và cung ứng, còn không cần phiếu để nua hàng.Cô đang định xắn tay áo đi mua sắm thì bị ai đó giật lấy gấu quần.Cô liếc ánh mắt sắc bén nhìn sang, chỉ thấy một bé gái mặc đồ chắp vá bẩn thỉu đang bám lấy chân mình, dáng người gầy nhỏ, chắc mới bốn năm tuổi."Chị là chị gái thanh niên trí thức mới đến thôn Hà Đường chúng ta sao?" Cô bé nhỏ rụt rè hỏi, đôi mắt đen trắng rõ ràng cực kỳ xinh đẹp.Dây thần kinh đang căng thẳng của An Tri Hạ thả lỏng một chút, cô khẽ gật đầu, tò mò hỏi: "Em biết chị sao? Tìm chị có chuyện gì không?"Cô bé cười cười, chỉ vào gian hàng rộng ngang vai bên cạnh nói: "Vừa rồi em nhìn thấy chị đi cùng mấy chị gái thanh niên trí thức kia đi tới, nên nghĩ rằng chị cần mua rất nhiều đồ, kia là gian hàng của nhà em, chị em thử xem có cần gì không, em bảo anh trai bán rẻ cho chị.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.