Thập Niên 70 Tôi Có Mang Theo Một Kho Hàng

Chương 48: Chương 48





----Cơm nước xong, nhà họ Khúc muốn rời đi, trước khi đi, chú Khúc nói với ba Thẩm:"Hai vị trí công việc này tôi giao cho anh, đến lúc đó anh có thể đi tìm tôi."Ba Thẩm gật đầu cười.Chú Khúc gật đầu, sau đó nói với ông cụ Thẩm:"Bác Thẩm, chúng cháu đi đây.Nếu ba cháu biết người cứu Đoàn Đoàn là đứa nhỏ trong gia đình bác, nhất định ông ấy càng vui vẻ hơn, chuyện của bác chúng cháu cũng từng nghe ba nhắc tới."Ông cụ Thẩm khoát tay, cười nói:"Đều là chuyện cũ rồi, tôi may mắn còn sống sót, không đáng nhắc tới."Ba Khúc vừa nghe, sự kính trọng tăng lên, địa vị của nhà họ Thẩm trong lòng cũng đề cao.Đoàn Đoàn đi theo Cẩm Nhiên nói lời từ biệt:"Chị ơi, chị phải chờ em lớn lên biết không? Em với anh trai em cạnh tranh công bằng.Lần này em trở về, sẽ nghiêm túc trưởng thành."Cẩm Nhiên: ".
.

.
.
"Rốt cuộc có cái quái gì đang diễn ra trong đầu của nhóc vậy?Đoàn người nhà họ Khúc cất bước rời đi, chị Đại Niếp và chị Nhị Niếp dọn dẹp bát đĩa. Bác gái cả nhìn thấy tất cả mọi người đều có mặt, không nhịn được mà hỏi:"Ba mẹ, công việc ở trên huyện là công việc thế nào vậy?"Bà cụ Thẩm không quen nhìn người vợ kiến thức hạn hẹp của thằng cả, tức giận nói: "Công việc? Với con có liên quan gì, là con cứu người sao? Hay là con đưa người về nhà? Con làm được việc gì."Bác gái cả có chút ngượng ngùng nói: "Con cũng muốn có một công việc, chúng là người một nhà cả."Bà cụ gay gắt nói: "Cô yên tĩnh dùm tôi đi!"Thẩm Diễm Hồng lơ đãng nói: "Thật ra mẹ cháu nói cũng không phải vô lý.Chúng ta là người một nhà, chuyện công việc phải tối ưu hóa lợi ích."Cẩm Nhiên ôm lấy Đấu Kim, nhíu mày, cô chỉ biết người nào mang kho báu sẽ thu hút lang sói ác độc.Cô cười nham hiểm.Ba Thẩm lo lắng nói: "Con gái, con có phải đang bị đau răng không? Ba nhìn thấy con cứ trễ hàm xuống."Cẩm Nhiên: ".
.

.
"Cô đây đang cười theo cách tổng tài bá đạo nha.Vương Thúy Phân bật chế độ chiến đấu bất kể nam nữ, giống như súng máy liên thanh nói: "Tôi nghe hiểu được ý của cô và mẹ cô, có phải giao công việc này cho các người, mới xem là sự công bằng trong gia đình này, dựa vào gì hả?Dựa vào sự không biết xấu hổ của cô hả, chúng tôi là người tốt làm chuyện tốt, có liên quan gì đến cô, chẳng biết xấu hổ, lại còn tối ưu hóa lợi ích, cô nói xem, như thế nào là tối ưu hóa lợi ích."Khoảnh khắc này Thẩm Diễm Hồng nghẹn lời, nhưng vẫn chày cối nói: "Người lớn các người đều có thể nhận được toàn bộ điểm công.Nhưng nhà chúng cháu toàn con gái, cũng không thể lấy được nhiều điểm công.Chi bằng cho con gái hai nhà đi làm ở huyện.Như vậy cũng có thể kiếm chồng tốt, giúp đỡ trong nhà."Bác gái cả và bác gái hai đều bị lời nói nói này làm cho động lòng.Cẩm Nhiên chen ngang nói: "Chị trực tiếp báo danh là được, lại còn quanh co lòng vòng."Thẩm Diễm Hồng: ".
.

.
."Thẩm Cẩm Nhiên quả nhiên làm cho người ta chán ghét.Vương Thúy Phân nhếch miệng cười một tiếng: "Các người không cần bàn bạc công việc này nữa, đây là chuyện tốt rơi vào nhà chúng tôi, tôi và chồng đã quyết định sẽ đi làm ở huyện.Diễm Hồng à, thím ba dạy cháu một câu, lúc bản thân muốn đụng đồ của người ta phải sẵn sàng để cho người ta dằn mặt, tôi cũng không phải là ba mẹ cháu."Ông cụ Thẩm và bà cụ Thẩm yên lặng nhìn và không nói gì. Lúc này Cẩm Nhiên cũng không biết đôi vợ chồng già đang đang nghĩ gì.Thẩm Diễm Hồng tức giận nói: "Cháu có chút ích kỷ nhưng thím ba không nên nói khó nghe như vậy chứ.Cháu biết thím là không thích cháu, cháu tự nhận là đã cố gắng sửa lỗi, thím còn muốn cháu phải thế nào nữa, không phải thím muốn đuổi nhà cháu đi mới hài lòng đúng không."Vương Thúy Phân bĩu môi nói: "Đừng, là cháu muốn ra ở riêng, đừng đụng đến tôi, tôi không có, sau này tôi phải đi làm ở huyện, có ở riêng hay không cũng chẳng ảnh hưởng.Trước đây không phải cháu từng nói sao? Sao nào, bây giờ lại nói nữa hả?"Trong khoảnh khắc này, bầu không khí có chút ngượng ngùng, ông cụ Thẩm nheo nửa con mắt, giọng điệu bình thản nói: "Ngày mai đi tìm trưởng thôn đến đây, còn có đám người lão Vương nữa, chúng ta phân gia.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.