Thập Niên 70: Tiểu Bánh Bao PK Mẹ Kế

Chương 11: Bé Con Nghĩ Cách 3




Xe đạp thời đại này chính là của hiếm, Khương Hoán Minh rất cảm động, lòng của hai người mới dần càng chạy càng gần.
Nghĩ đến đây, Dữu Dữu thở phì phì nhìn Mạnh Kim Ngọc.
Số tiền này là của mẹ nhọc nhằn khổ sở tích lũy, lại bị mẹ kế cầm lấy nịnh nọt cha!
Vẻ mặt Mạnh Kim Ngọc phấn chấn, chạy vào trong phòng, còn liếc Dữu Dữu một cái: “Dữu Dữu, quần áo của con tự mình giặt đi, mẹ để trong chậu cho con rồi.” Nói xong, cô ta lại vẫy tay với Khương Quả: “Quả Quả đến trong phòng, mẹ sửa một cái váy hoa cho con mặc.”
Khương Quả vui sướng theo sát Mạnh Kim Ngọc vào nhà, nhất thời không chú ý tới sao trong nhà nhiều đứa nhỏ như vậy, chỉ riêng em gái phải tự mình giặt quần áo của mình.
Mà bạn nhỏ Dữu Dữu, chuyện của mình tự mình làm!
Cô bé đi đến sân, cực kỳ có cốt khí vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay ngắn như ngó sen, trắng trẻo mềm mại, mông nhỏ ngồi ở trên băng ghế, chuẩn bị giặt quần áo.
Khi tay nhỏ bé bỏ vào chậu, cô bé run rẩy một trận.
Thật lạnh nha!
Lúc này, ngoài nhà có hai bác gái đi qua.
“Đứa nhỏ này gần đây sao gầy thế?”
“Tinh thần cũng không tốt như trước kia, không thắt bím tóc nhỏ, còn ăn mặc cũ kỹ…”
Dữu Dữu nghiêng đầu, nhanh trí nghĩ ra.
Nghĩ ra cách rồi!

Mạnh Kim Ngọc có lệ cầm hai cái váy cũ bảo Khương Quả thử.
Cái váy dáng vẻ quê mùa thật sự, còn rách tung toé, cô ta liếc khinh thường, ngược lại Khương Quả yêu thích không buông tay.
Đuổi Khương Quả đi, cô ta duỗi eo, nghĩ muốn tựa vào trên giường nhắm mắt một chút lại đứng dậy nấu cơm.
Nhưng nào ngờ, chị dâu hai Khương phong trần mệt mỏi chạy tới.
Lúc này, Mạnh Kim Ngọc ở chung hòa hợp với cô ta, hai người có thể nói là một nhóm.
“Nghe nói chủ nhiệm Hội Liên hiệp Phụ nữ rất vừa lòng với biểu hiện của em, mắt thấy em lập tức sẽ không cần nhọc nhằn khổ sở xuống ruộng việc nhà nông, chị rất hâm mộ. Không nghĩ tới, hiện giờ đội viên khác của đội sản xuất đều có ý kiến với em, em nói xem chuyện vào Hội Liên hiệp Phụ nữ nếu hỏng, rất đáng tiếc!”
Mạnh Kim Ngọc sửng sốt: “Bọn họ có thể có ý kiến gì với em chứ?”
Lúc này, quan hệ của cô ta và các xã viên khác rất được mà!
“Ôi, em hồ đồ quá!” Chị dâu hai Khương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tất cả mọi người nói em không tốt, bản thân tan tầm sớm, ở nhà nghỉ ngơi, sai đứa nhỏ đi giặt quần áo. Nước rất lạnh, tay nhỏ bé của đứa nhỏ đều đông lạnh tới đỏ, lúc này ở bên dòng suối nhỏ rơi nước mắt kìa.”
Sắc mặt Mạnh Kim Ngọc đều trắng: “Véo” một cái nhảy dựng lên.
Khi nào thì cô ta bảo Khương Dữu Dữu đến bên dòng suối nhỏ giặt quần áo chứ?
Là tự con nhỏ chạy tới mà!
Giờ phút quan trọng này, chẳng lẽ con nhóc muốn hãm hại cô ta?
Cô ta vội vã chạy tới bên dòng suối nhỏ, sao còn có bộ dáng bình tĩnh tự nhiên trong ngày thường.
Tiểu bánh bao đã đem cái chậu còn to hơn người cô bé, kéo suốt tới bên dòng suối nhỏ.
Các bác các thím thôn Phượng Lâm đều thích giặt quần áo ở chỗ này, Dữu Dữu cũng muốn làm như vậy.
Dù sao ở đâu giặt quần áo đều là giặt, Dữu Dữu muốn cho mọi người thấy, cô bé gầy rồi!
Đó chính là người mẹ ruột nhọc nhằn khổ sở, đút từng ngụm từng ngụm thịt cho ăn, nói biến mất là biến mất.
Dữu Dữu nhéo bụng nhỏ rõ ràng không tròn vo như lúc trước nữa của mình, ánh mắt ưu sầu.
Thôn Phượng Lâm không lớn, ai không quen biết Dữu Dữu chứ!
Lúc trước đứa nhỏ đó mập mạp trắng trẻo, còn vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, sao bây giờ ủy khuất thế?
Mấy người phụ nữ đều làm mẹ, thấy đứa nhỏ đầy dũng khí đặt tay nhỏ bé ở trong chậu, bị đông lạnh đến cả người run rẩy còn không kêu khổ không gọi mệt, bỗng chốc lập tức đau lòng.
Quần áo chất như núi, không ngờ Mạnh Kim Ngọc ức hiếp người như vậy!
“Này, cháu sao vậy? Sao gầy thành như thế?”
“Lúc trước không thấy cháu giặt quần áo mà, không phải mỗi ngày đều lăn lộn trên mặt đất, chơi đến nỗi như tượng đất sao?”
“Mặc quần áo cũng không đẹp, ngay cả bím tóc nhỏ cũng chưa thắt.”
Những người này không nói cũng thôi, lúc này bác một lời thím một tiếng, Dữu Dữu bỗng chốc không ổn rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo vừa ngửa lên, ánh mắt giống như quả nho đen chớp chớp, nước mắt lập tức đảo quanh ở trong hốc mắt.
Nước mắt này phải rớt không ngừng, khóe miệng dùng sức trề môi, đầu nhỏ cúi xuống, tóc trên đầu không chải, một dúm tóc mềm nhũn vểnh cao cao, bả vai còn đang run rẩy, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Dữu Dữu đã lâu không ai quan tâm, lúc này các cô càng dỗ, tiểu bánh bao càng nhớ mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.