Thập Niên 70: Sống Lại Làm Nữ Nông Dân

Chương 18: Đi Đón Thanh Niên Tri Thức 4






Các đồng chí nữ nghe thấy lời cuối cùng của cô, ngay lập tức sắc mặt cứng đờ.
Cái gì gọi là như cá gặp nước, hoa nở tán loạn, có văn hóa không vậy?"Phốc", từ xe bên cạnh truyền đến vài tiếng cười nén nhịn."Lão đội trưởng, để vị đồng chí nữ này ngồi chung với chúng tôi đi, bên kia đều là đồng chí nữ, vừa lúc đổi một đồng chí nam qua, để sức nặng hai bên cân bằng một chút, tránh khiến con ngựa bên chúng tôi mệt rã rời."Tả Đan Đan nghe tiếng ngó qua nhìn, là một người đàn ông chẻ mái ba bảy, mặt mày cong cong mang theo ý cười, làm cho người ta thấy thật dễ gần.Hiển nhiên Tả Thủy Sinh vừa mới tiếp xúc với vị này, lập tức kêu lên một tiếng, "Đồng chí Thẩm Nhất Minh nói đúng, con ngựa này lớn tuổi rồi, có lẽ không chịu nổi bị gây sức ép, Đan Đan, vậy con ngồi chung với đồng chí nam bên kia đi.

Con gái bây giờ có thể chống nửa bầu trời, không cần băn khoăn gì."Tả Đan Đan cũng không muốn ngồi cùng với mấy đồng chí nữ đó, hơn nữa cô cũng không muốn làm khó Tả Thủy Sinh.
Lần này cô tới đón người, chứ không phải đến gây chuyện, đến lúc đó khiến Tả Thủy Sinh khó xử, cũng sẽ khiến cho Tả Đại Thành vì cô tranh thủ cơ hội mà gặp khó khăn."Vâng." Cô cười đồng ý, đi thẳng đến xe ngựa của đồng chí nam ngồi.Nhìn thấy Tả Đan Đan lên xe ngựa, mấy đồng chí nam liền chủ động dịch chuyển dành ra một vị trí.Dù bọn họ chưa nói một câu gì nhưng chẳng qua thái độ đối với thân thế của Tả Đan Đan vẫn có phần kiêng kị, theo bản năng muốn tránh xa cô một chút, ngược lại là cái người tên là Thẩm Nhất Minh vừa mới lúc nãy còn nói giúp cho Tả Đan Đan thì bây giờ đang nhìn về phía cô gật đầu và mỉm cười.Tả Đan Đan cũng cười với anh, chỉ là sau khi nhìn vào trong mắt của Thẩm Nhất Minh, trong lòng cô hơi sửng sốt, sau đó ngồi vào chỗ cạnh rìa xe ngựa tỏ vẻ như không có gì xảy ra.Là một đứa trẻ không cha không mẹ, dù được bà nội hết mực yêu thương, nhưng so với những đứa trẻ khác Tả Đan Đan vẫn có phần khác biệt.
Điều này cũng khiến cho bản năng của cô trở nên rất nhạy cảm đối với vẻ mặt của người khác.Lúc những người đó nhìn cô là thật lòng thật dạ hay là dối trá hay là thương tiếc… Đủ loại sắc thái nhưng cô đều có thể nhìn ra.Như vừa xong, cô mới phát hiện ra cái người duy nhất đối xử với cô rất thân thiện tên là Thẩm Nhất Minh kia, dù nụ cười trên mặt vô cùng thân thiện nhưng cảm xúc ẩn giấu phía sau lại hoàn toàn khác.
Đó không phải là sự thật tâm chân thành cũng không phải chán ghét mà lại chính là lạnh nhạt.Xe ngựa một đường lắc lư chạy về phía trước, mấy nữ thanh niên trí thức và Dương Văn Tân đang trò chuyện với nhau hết sức nhiệt tình.Không thể không nói, thằng nhãi Dương Văn Tân này rất biết nói chuyện phiếm, khoe khoang tâng bốc bản thân lên đến trên trời dưới đất.

Những nữ thanh niên trí thức này tỏ ra rất ngưỡng mộ đối với việc anh ta là một giáo viên dạy tiểu học. Dương Văn Tân khoe khoang: “Khi trở về tôi sẽ nói với bí thư công xã, đến lúc đó sẽ tuyển chọn hai người trong số các cô làm giáo viên qua đó cùng.”Mấy cô nhóc nghe thấy những lời này, khuôn mặt lập tức sáng lên.“Hừ, mạnh miệng quá.” Bên phía các đồng chí nam, một nam thanh niên trí thức cắt đầu đinh vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ nói.Tả Đan Đan còn đang nghe Dương Văn Tân khoác lác, rõ ràng là nghe rất vui vẻ, nghe nói như vậy, liếc nhìn người cắt đầu đinh này một cái.
Chỉ thấy người cắt đầu đinh này trông cà lơ phơ phất, ngậm một ngọn cỏ đuôi chó không biết giật ở ven đường từ lúc nào, ánh mắt liếc xéo nhìn chiếc xe ngựa trước mặt nữ đồng hương kia.Người cắt đầu đinh này mặc áo khoác màu xanh lam, nước da hơi đen, trên mặt có mấy phần ngang tàng. Một thanh niên trí thức có khuôn mặt tròn ở bên cạnh kéo anh ta một cái, "Được rồi Lý Thần Lượng, đừng để cho người khác nghe thấy.

Chúng ta bây giờ cũng không phải là đang ở trên tỉnh.""Tôi mà lại sợ cái tên ẻo lã như anh ta sao." Lý Thần Lượng hơi nhếch miệng.
Sau đó lại khinh bỉ liếc nhìn Thẩm Nhất Minh ở bên cạnh, "Tôi cũng không thèm giống một số người như vậy, dùng vẻ bề ngoài để lừa gạt người khác."Tả Đan Đan nhìn Thẩm Nhất Minh một cái, anh hơi nhếch miệng vẫn mỉm cười, dường như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi câu nói đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.