Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 17: Ngươi Cũng Muốn Xây Nhà





Lâm Ngọc Trúc vừa nói xây nhà, trưởng thôn trong lòng nhảy dựng, đúng ý ông.
Vậy rất tốt, Lâm thanh niên trí thức tự mình bỏ tiền xây nhà còn có thể nhường ra một vị trí trong nhà chung, nếu lại có thêm mấy thanh niên trí thức tự mình xây nhà vậy càng tốt.
Trưởng thôn nghe ý tứ của Lâm Ngọc Trúc chỉ muốn xây nhà nhỏ đủ cho một mình nàng ở, cân nhắc một chút, thử hỏi: "Hay là xây lớn một chút? Nhỏ quá ở lâu không thoải mái.
"
Xây nhà lớn liền có thể sắp xếp nữ thanh niên trí thức mới tới vào ở cùng.
Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nhìn trưởng thôn, chậm rì rì nói: "Không có nhiều tiền như vậy, phải rồi, nhà ở theo như ta nói xây lên tốn bao nhiêu tiền? Nếu là quá nhiều ta cũng không chi nổi đâu.
"
Trưởng thôn mặt đỏ lên, cũng biết chút tâm tư này của hắn khả năng bị tiểu nha đầu này nhìn ra, sợ cô nhóc này không xây nữa, vội vàng nói: "Xây nhà đất cũng không tốn bao nhiêu, nhà lớn như nhà chung các ngươi đang ở mới tốn gần trăm đồng, nhà nhỏ như ngươi nói cũng chỉ tầm bốn năm chục đổ lại.
Gạch đất dễ nói, trong thôn gần như mọi nhà đều có, ngươi mua tại một nhà cũng đủ dùng.
Nếu không tự ngươi làm cũng được, chờ thu hoạch vụ thu xong xây có thể tiết kiệm chút tiền, cây gỗ trong đội có, có thể duyệt cho ngươi, chỉ là tường ấm cùng giường đất ngươi tốt nhất mua chút gạch xanh, dùng sẽ bền hơn, sau này ống khói cũng không bị tắc, nếu là quyết định dùng gạch xanh thì phải đi công xã kéo, ta có thể hỗ trợ.
Về phần bàn ghế gia cụ, ngươi tìm Triệu Thiết Trụ trong thôn có thể giúp ngươi làm, cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Người trong thôn hỗ trợ cũng không cần ngươi trả tiền, đãi bữa cơm là được, tính toán trước sau 50 đồng tiền là tối đa.
"
Trưởng thôn trong lòng cũng có dự tính, chỉ cần nói là xây nhà cho thanh niên trí thức, gạch xanh công xã chắc chắn sẽ phê duyệt.
Lâm Ngọc Trúc nghe như vậy, xây xong nhà trong tay cũng không dư lại bao nhiêu tiền.
Lúc này vô cùng may mắn chính mình có cái hệ thống, bằng không nàng thật đúng là không có tự tin xây nhà, một căn nhà đất nhỏ xem như đem của cải của nàng đào rỗng, hiện tại nàng ăn cơm đều phải tiêu tiền.
Để Lâm Ngọc Trúc tự mình làm gạch đất không biết làm đến khi nào mới có thể xây nhà, có thời gian đấy còn không bằng nghĩ xem làm thế nào để kiếm tiền, Lâm Ngọc Trúc là không tính toán tự mình làm, lại cùng trưởng thôn bàn bạc chi tiết.
Cuối cùng quyết định mua gạch đất từ nhà dân, lại không tiêu tiền của nhà trưởng thôn, trưởng thôn tất nhiên đáp ứng hỗ trợ hỏi giúp.
Về phần nền móng, trưởng thôn không nói, nhà xây ở khu thanh niên trí thức, chiếm diện tích không lớn, nói câu không dễ nghe đừng thấy là Lâm thanh niên trí thức tự mình bỏ tiền, nói đến quyền sở hữu, là thuộc về nhà chung của thanh niên trí thức.
Nếu là Lâm Ngọc Trúc gả cho người trong thôn, nhà này liền tính là trong đội, lúc đó trả tiền nền cũng không muộn, nếu như trở về thành phố, nàng còn có thể đem nhà ở mang đi sao, nói thế nào thì trong thôn cũng không có hại.
Lúc này vừa lúc qua cày bừa vụ xuân, lại chưa tới cày bừa vụ thu, mùa hè ngày dài, chờ mọi người tan tầm cùng nhau hỗ trợ, trước khi vào vụ thu thế nào cũng xây xong, việc xây nhà này xem như đã định.

Lâm Ngọc Trúc cảm ơn trưởng thôn một hồi, lại cùng vợ trưởng thôn thoái thác một lúc, không nhận bao đường đỏ trong tay vợ trưởng thôn liền vội vàng rời đi.
Nhà ở của nàng thật đúng là cần trưởng thôn giúp đỡ, tự mình làm sợ sẽ khó khăn.
Một thanh niên trí thức mới tới ở trong thôn không có tiếng nói, loanh quanh lòng vòng trong đó càng nhiều, nghĩ vậy, đường đỏ này cho đi liền không đau lòng.
Lâm Ngọc Trúc về nửa đường vừa lúc gặp phải Lý Hướng Vãn, hai người nhìn nhau một lát, đều không quá mức kinh ngạc.
Gặp phải trên con đường này, đích đến là nơi nào coi như là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Tốt xấu gì cũng ở cùng nhà, không có khả năng gặp mặt mà không chào hỏi gì, Lâm Ngọc Trúc cười ha hả nói: "Ngươi đây là đi đâu? Trời đã tối rồi, ngươi đi đường đêm phải cẩn thận.
"
Lý Hướng Vãn nghe lời hỏi thăm ân cần, nghĩ Lâm Ngọc Trúc thật ra là người tốt, "Tính toán đi nhà trưởng thôn.
"
Thấy trong tay Lý Hướng Vãn xách theo đồ vật, Lâm Ngọc Trúc đại khái biết dự tính của nàng, ở nhà chung ai cầm đồ vật đi ra ngoài vốn là không giấu được, thời điểm Lâm Ngọc Trúc lấy một bao đường đỏ đi ra ngoài cũng không cố ý che lấp, hơn nữa việc nàng muốn xây nhà vốn cũng không cần giấu.

Hai người nhìn nhau cười, Lâm Ngọc Trúc không có ý tứ tiếp tục truy vấn, đơn giản nói: "Vậy ngươi trên đường chú ý chút.
"
Lý Hướng Vãn gật gật đầu, chờ Lâm Ngọc Trúc đi cách một đoạn, nàng lại gọi lại: "Lâm thanh niên trí thức, hay là ngươi đi cùng với ta.
"
Lâm Ngọc Trúc quay đầu nhìn Lý Hướng Vãn, lại nhìn sắc trời, đoán chừng đối phương cũng sợ lát nữa một mình về nhà chung không an toàn, nghĩ đi cùng cũng không mất miếng thịt, hơn nữa hai người cùng nhau xây nhà biết chi tiết cũng tốt, đỡ xảy ra sai sót gì.
Lúc trưởng thôn nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc đi rồi còn mang theo một người quay lại có chút sững sờ, nghĩ không phải là hối hận không muốn xây nữa? Vậy cũng không thể quay lại đòi đường đỏ đi?
! !
"Ngươi cũng muốn xây nhà?" Trưởng thôn biết ý đồ đến của Lý Hướng Vãn rất kinh ngạc, nhìn Lâm Ngọc Trúc lại nhìn Lý Hướng Vãn, nghĩ thầm thanh niên phê duyệt tới đợt này cũng thật chịu chi, người nhà cũng thật cưng chiều, cho con gái nhiều tiền như vậy.
Trong thôn quanh năm suốt tháng đều không thấy được mấy chục đồng tiền, có nhà tiền tiết kiệm có khi cũng chỉ có mấy chục đồng.
Trong lòng cảm thấy phá của, nhưng trưởng thôn tuyệt không biểu hiện ra ngoài mặt, hắn còn thấy vui vẻ đấy, hận không thể trong chốc lát lại có hai thanh niên trí thức đến nói muốn xây nhà, thanh niên trí thức phá của như vậy càng nhiều càng tốt.
Lý Hướng Vãn vừa nghe trưởng thôn dùng từ "cũng" liền biết chính mình đoán không sai, Lâm thanh niên trí thức quả nhiên đã tìm thôn trưởng nói chuyện xây nhà, vẻ mặt không có gì không ổn, dáng vẻ dịu dàng ngồi ở đó gật đầu với trưởng thôn.
Trưởng thôn lại ra vẻ trầm tư suy nghĩ một lát, "Nếu đều muốn xây nhà, vậy hai người các ngươi cùng nhau xây một căn?" Đến lúc đó hắn để thôn dân giúp đỡ xây lớn một chút, biết đâu còn có thể nhét vào một nữ thanh niên trí thức khác.
Nghĩ vậy, trưởng thôn cũng cảm thấy chính mình thật thông minh.

Nhưng mà Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn đều cười cực kỳ ôn hòa không nói lời nào.
Thôn trưởng xấu hổ khụ khụ, mặt già đỏ lên.
Lúc này, ai nói người đó xấu hổ.
Hai người lại rất ăn ý đều không nói lời nào, trưởng thôn sống vài chục năm còn có thể không biết ý tứ của hai người sao? Nói tiếp cũng không hay, chỉ là cảm thấy quá lãng phí, tiền hai người gộp lại có thể xây căn nhà lớn, đủ cho năm sáu người ở.
Lý Hướng Vãn cũng không ngốc, suy nghĩ rất giống với Lâm Ngọc Trúc, ý của nàng muốn xây căn nhà không khác với của Lâm Ngọc Trúc, chỉ là nàng không biết Đông Bắc bên này mùa đông có bao nhiêu lạnh, không nghĩ phải xây thêm mái hiên, Lâm Ngọc Trúc nhắc nhở nàng một chút, nàng lại không thiếu chút tiền này, liền xây thêm mái hiên, vừa có thể nấu cơm riêng vừa có thể để đồ lặt vặt.
Lại nói chuyện thêm một lát, việc này xem như quyết định.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ cùng xây nhà với nữ chính cũng tốt, đến lúc đó mọi người cùng nhau thu xếp khả năng càng thuận tiện, huống chi nữ chính làm gì cũng đều có nam chính hỗ trợ, ừm, không khéo nàng có thể đi theo dính chút ánh sáng.
Ví như chuyện đi công xã kéo gạch xanh, Lý Hướng Bắc trực tiếp đem việc giành lấy, tìm trưởng thôn mượn xe bò đi công xã, thuận tiện cũng kéo luôn phần của Lâm Ngọc Trúc về.
Lâm Ngọc Trúc cảm thán nữ chính mệnh tốt, đồng thời cực kì cảm tạ hai người, lời hay nói mãi không hết, lúc này hai người đứng cạnh nhau nhìn thế nào cũng cực kỳ xứng đôi, ừm, quá xứng đôi!
Lý Hướng Vãn cũng Lý Hướng Bắc vẫn chưa đâm thủng tầng cửa sổ giấy, bị Lâm Ngọc Trúc nhìn mặt đỏ tai hồng, nhưng vô hình trung lại thấy thân thiết hơn vài phần.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.