Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 110: Ngươi có phải hay không nên buông tay




Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy trước hết không phải là Lý Tự Lập, mà là một người tết hai bím tóc, một tiểu cô nương e thẹn, tầm tám chín tuổi, gương mặt trẻ non nớt phấn trang ngọc thế (*) rất xinh xắn, nhìn liền khiến người khác hiếu kì, đoán hẳn là em gái của Lý Tự Lập.
(*)Phấn trang ngọc thế: một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là cảnh tuyết; nó cũng mô tả làn da trắng và dịu dàng của người phụ nữ.
Có thể nhìn ra tiểu cô nương được nuôi rất tốt, có thể thấy anh trai nàng rất để bụng.
Tiểu cô nương ngồi ở trong một góc, thỉnh thoảng nhìn lén nàng, trong mắt tràn đầy tò mò.
Lâm Ngọc Trúc hướng về phía nàng hiền lành cười cười.
Lý Tự Lập đúng lúc đi tới, trên người còn đeo tạp dề, chắc là từ phòng bếp đi ra.
Nhìn thấy người tới là nàng, gật gật đầu, sau đó nói với em gái mình: "Sung Sướng, đi vào phòng làm bài tập đi."
Tiểu cô nương ngoan ngoãn nghe lời đi vào phòng.
Trong lúc tiểu cô nương đi vào phòng đóng cửa, Lâm Ngọc Trúc đánh giá xung quanh một chút, không thấy bóng dáng Vương Tiểu Mai, chắc là đang ở chợ đen rồi. Truyện Xuyên Không
Buông sọt, lấy ra mười cân thịt heo cùng mười cân bánh táo.
Thầm nghĩ may mắn Vương Tiểu Mai không ở đây, bằng không thế nào cũng phải cắn một miếng bánh táo.
Nam nhân xa lạ kia nhìn thấy bánh táo lại thấy có hứng thú, hỏi: "Nhà tự làm?"
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, cũng không giải thích thêm cái gì.
Tục ngữ nói sợ cái gì cái đó tới.
Chỉ nghe thấy cửa phòng gian ngoài bị mở ra, một luồng không khí lạnh lập tức tràn vào, Vương Tiểu Mai cõng sọt bước vào.

Nhìn thấy Mộc Đầu còn rất tự quen thuộc mà nói: "Tới rồi à, lần này tới sớm thế."
Nàng còn tưởng rằng người này phải vài ngày nữa mới tới chứ.
Lâm Ngọc Trúc không mất lễ phép cười cười.
Không ngoài sở liệu, Vương Tiểu Mai buông sọt, liền chạy tới đây xem lần này nàng đến hàng gì, lúc nhìn thấy bánh táo, kinh ngạc nói: "Ngươi không bán táo nữa, đổi sang làm bánh táo à? Thật đúng là thông minh, như vậy so với bán nguyên liệu kiếm được nhiều hơn một chút."
Nói xong liền cầm lấy một cái bánh táo, bẻ ra làm ba, đưa cho Chương Trình và Lý Tự Lập mỗi người một miếng.
Còn rất tự nhiên nói: "Nào, nếm thử xem ăn ngon không, không ngon thì sẽ không thu, đừng để buôn bán lỗ vốn."
Lâm Ngọc Trúc nghĩ cũng chỉ có nàng ta mới dám vậy, Trịnh đại nương bọn họ giữ nàng còn không kịp, sợ có gì không đúng chọc cho nàng không vui.
Mấu chốt là Vương Tiểu Mai không chỉ ăn của nàng, còn ở sau lưng chê bai nàng.
Quá không có thiên lý.
Vương Tiểu Mai ăn xong chép miệng một chút, giống như mấy lần trước nói: "Cũng tạm được, bao nhiêu tiền?"
Lâm Ngọc Trúc nhìn hai người đàn ông im lặng đứng phía sau nàng ta, xem ra ý tứ là muốn Vương Tiểu Mai làm chủ.
"Hai đồng rưỡi một cân." Nữ nhân à, chính là phải thiện biến một chút.
Không ngờ nam nhân xa lạ nhíu mày, nói: "Đắt."
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nói: "Ừm, hơi đắt chút."

Ba người......
Vương Tiểu Mai đôi mắt xoay chuyển, dụ dỗ nói: "Mộc Đầu đệ đệ, bánh táo của ngươi có thể rẻ hơn không?"
Lâm Ngọc Trúc nhướng mày, rất là hưởng thụ gật gật đầu, "Giảm một hào."
"Mộc Đầu đệ đệ, rẻ hơn chút nữa đi mà." Vương Tiểu Mai nhìn nàng với đôi mắt lấp lánh, rất là lấy lòng.
Lâm Ngọc Trúc trên người nổi lên một tầng da gà, nhớ tới buổi tối hôm trước, lúc thứ này há mồm nói nàng keo kiệt.
Hừ, nữ nhân này.
"Hai đồng ba, không thể bớt nữa."
"Mộc Đầu tiểu huynh đệ ~" Vương Tiểu Mai tiếp tục làm nũng gọi.
Ba người trong phòng đồng thời rùng mình.
Lâm Ngọc Trúc buồn bực, Vương Tiểu Mai cùng ai học?
Ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hai đồng, một xu cũng không bớt nữa."
Vương Tiểu Mai lập tức vui vẻ cười, Lâm Ngọc Trúc nhìn phản ứng hai người phía sau nàng ta, Lý Tự Lập mím môi, hình như có chút không vui.
Nam nhân xa lạ vẻ mặt bình thường, không nhìn ra cái gì, hẳn là phát hiện ánh mắt của nàng, cũng nhìn lại đây.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Lâm Ngọc Trúc chuồn chuồn lướt nước cười một chút, liền dời mắt đi.

Trong đầu hiện ra một vở kịch cẩu huyết.
Vai chính tất nhiên là Vương Tiểu Mai và Chương đại ca của nàng ta.
Nhớ lại biểu tình si mê của Vương Tiểu Mai ngày đó, cũng không biết là nữ truy nam, hay là nam truy nữ, hay là cả hai cùng lao tới?
Lâm Ngọc Trúc tưởng tượng nhiều như vậy, Vương Tiểu Mai bên này mới hạ quyết tâm nói: "Hai đồng thì hai đồng đi, cũng không biết có dễ bán không, có thể kiếm được bao nhiêu."
Lâm Ngọc Trúc cười cười không nói lời nào, cái này nàng cũng không biết.
Nàng gần đây làm mấy thứ này chỉ là thử nghiệm thôi, nếu làm tốt, kiếm được đúng là nhiều hơn bán nguyên liệu một chút, có Tam Mập trợ giúp, tất nhiên là có thể kiếm bao nhiêu liền kiếm bấy nhiêu.
Bán không tốt, lập tức đổi cái khác là được.
Mấy năm nữa nàng chính là muốn đầu cơ nhà ở, nghĩ như vậy tiền trong tay liền có chút không đủ.
Thấy các nàng đã bàn xong giá cả, Lý Tự Lập tự mình tiến lên kiểm tra thịt heo, lúc này trên thị trường rất dễ lẫn vào thịt heo bị đậu mùa, cho nên lần nào mua thịt cũng phải cực kỳ để ý.
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm Lý Tự Lập, không khỏi cảm thán, đứa nhỏ này bộ dáng bây giờ tuy nhỏ, nhưng thật ra đã mười bốn, ngươi bảo hắn không còn nhỏ, nhưng lại cũng không lớn, tính tình lại là thực sự thành thục ổn trọng.
Cũng là bị cuộc sống áp bức ra.
Vương Tiểu Mai tốt bụng đứng ở bên cạnh cùng nhau kiểm tra, Lâm Ngọc Trúc nhìn hai người này, tầm mắt lại không khỏi dời về phía nam nhân xa lạ, không khéo, lại bị phát hiện, Lâm Ngọc Trúc tiếp tục lễ phép cười cười.
Dù sao nàng hiện tại là nam thanh niên, nhìn nhiều một tí thì đã làm sao.
Đến tận lúc thu tiền, Lâm Ngọc Trúc cũng không nhìn ra được cái gì, nhớ tới đêm đó Vương Tiểu Mai hoa si, không khỏi lo lắng cho nàng ta, đừng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình nhé.
Lại nói, nàng cùng Lý Tự Lập cũng đã giao dịch vài lần, nhưng đứa nhỏ này đề phòng nàng không phải kĩ bình thường, có đôi khi nàng nghi ngờ đối phương căn bản không hiếm lạ gì thịt heo của nàng...
Tiểu đoàn thể này là không thể dung nhập vào được, tính bài xích quá mức mãnh liệt.

Cầm tiền, Lâm Ngọc Trúc lười tiếp tục lãng phí tinh lực, cõng sọt lên rời đi.
Vương Tiểu Mai dường như nghĩ tới cái gì, đột nhiên duỗi tay túm nàng, hơi không cẩn thận, liền túm trúng tay nàng.
Không khí trong phòng nháy mắt đọng lại.
Lâm Ngọc Trúc cũng có chút bất ngờ không kịp phòng ngừa, ngơ ngẩn nhìn Vương Tiểu Mai.
Vương Tiểu Mai cũng ngây ngẩn cả người, còn cầm tay hắn, cúi đầu nhìn nhìn, nói: "Mộc Đầu đệ đệ, tay ngươi còn rất nộn, vừa thấy liền biết là không làm việc nhà nông."
Lâm Ngọc Trúc...... Quá không biết xấu hổ, thật là quá không biết xấu hổ.
"Ngươi có phải hay không nên buông tay?"
So với đôi tay thon dài trắng nõn của kiếp trước, kiếp này thật sự là thô ráp hơn một chút.
Vương Tiểu Mai đột nhiên phản ứng lại, lập tức buông tay, giả ngu giả ngơ nói: "Mộc Đầu đệ đệ, ngươi chừng nào thì có thể kiếm được dầu."
"Có liền đưa tới cho ngươi." Lâm Ngọc Trúc nói xong liền đi một mạch không quay đầu lại, nàng chú ý thấy, Lý Tự Lập đã sắp cầm đao xông ra khoa tay múa chân rồi.
Chờ Lâm Ngọc Trúc đi rồi, Lý Sung Sướng liền từ trong phòng nhỏ chạy ra, tung tăng nhảy nhót chạy tới ôm lấy Vương Tiểu Mai, ngọt ngào gọi: "Tiểu Mai tỷ."
Vương Tiểu Mai cũng lập tức ôm lấy tiểu cô nương, hai người hi hi ha ha chơi đùa.
Lý Tự Lập và Chương Trình vào phòng bếp, một người tiếp tục xử lý cá chép, một người xoa mặt.
Phòng bếp an tĩnh đột nhiên vang lên giọng thiếu niên đang thời kỳ vỡ giọng: "Anh, anh phải nhanh lên, còn không giữ chặt tiểu Mai tỷ sẽ bị người khác bắt mất đấy."
Động tác xoa mặt của Chương Trình khựng lại, nhìn Lý Tự Lập, không thể hiểu được hỏi: "Nắm chặt cái gì?"
"Còn có thể là cái gì, không phải đã nói tốt tiểu Mai tỷ sẽ là chị dâu của em sao."
Chương Trình...... Đã từng nói à?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.