Thập Niên 70 Nữ Phụ Tìm Đường Chết

Chương 42: Chương 42





Sau phút đầu hơi sửng sốt, Tô Yên cũng không nói gì, trực tiếp nhận lấy thuốc mỡ trong tay hắn nhét vào túi.
Thấy hắn còn chưa đi, kỳ quái nhìn hắn một cái, “Còn có việc gì không?”Lâu Tư Bạch hơi cau mày, trên mặt có vài phần do dự, cuối cùng cùng vẫn thấp giọng nói, “Trần Hướng Đông là đội trưởng, có đôi khi! Cô chú ý một chút.
”Nói xong nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi.
Kỳ thật hắn cũng không biết tại sao mình lại nói những lời này, thật không giống với tác phong thường ngày của hắn, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy mình nên nhắc nhở một câu, Tô Yên quá thích thể hiện, có thể bản thân cô không thấy gì nhưng nhiều lần quá cũng không tốt, nhất là khi cô đã tách ra ở riêng, không có gia đình chống lưng.
Tô Yên nhìn bóng dáng hắn biến mất ở cửa, đứng cả nửa ngày* vẫn không hiểu hắn rốt cuộc có ý gì, Trần Hướng Đông là đội trưởng, thì tại sao cô lại phải chú ý một chút, còn nữa, chú ý là chú ý cái gì??? Nghĩ mãi cô mới hiểu ra một chút, cô sinh ra và lớn lên ở tương lai cách đây vài thập niên, từ nhỏ cha mẹ đã để cô biểu đạt ý kiến của mình, ở trường học, các thầy cô cũng cổ vũ học sinh tích cực chủ động, bởi vì có như vậy thì những đứa trẻ sau này ra xã hội mới có nhiều cơ hội, sống chung hòa thuận, thoải mái với mọi người, dễ dàng thích ứng với mọi hoàn cảnh.
*Ý nói đứng ngẩn ra một lúc vì không hiểu chuyện gì xảy raMà cô cũng thực sự đã làm như vậy, trước kia lúc đi học, tuy rằng thành tích không phải tốt nhất, nhưng cô chắc chắn là người sôi nổi nhất, bạn bè cũng có nhiều vì có nhiều sở thích, gặp ai cũng kết bạn được, có cơ hội cố gắng thể hiện bản thân, cho dù đoạt mất hào quang của người khác cô cũng không quan tâm, tất cả đều phải dựa vào thực lực.

Hơn nữa Trần Hướng Đông nhìn rất phúc hậu nên cô càng không để ý đến vấn đề này.
Nghĩ kỹ lại, trong lòng Tô Yên có chút buồn bực, nhưng buồn bực qua đi lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cô thật sự không ngờ Lâu Tư Bạch sẽ nói với cô những chuyện này, thế này là lo lắng cô sẽ vô tình đắc tội với người khác sao??? Ở cùng nhau bao lâu rồi, Tô Yên vẫn hiểu được đôi chút tính cách của hắn, bình thường quá mức an tĩnh, cứ như không khí vậy, nếu không nhờ vẻ ngoài điển trai thì cũng chẳng ai chú ý tới hắn.
Giờ đột nhiên nói với cô những điều này, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Hiểu được như vậy, buổi chiều trước khi bắt đầu làm việc, Tô Yên đi tìm Trần Hướng Đông.
Trần Hướng Đông với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi mà ngẩng đầu nhìn Tô Yên, “Cô muốn trở về?”Trong mắt hiện ra vài phần kinh ngạc.
Dù sao trong mấy ngày nay, tuy Tô Yên phân ra sống một mình, nhưng rõ ràng là cuộc sống trôi qua tốt hơn so với bọn họ, đổi lại là ai, có lẽ đều không muốn chủ động trở về.

Tô Yên nhún vai, dáng vẻ không tim không phổi nói: “Đội trưởng, chẳng lẽ tôi vẫn không biểu hiện rõ ràng sao? Nếu không thì sao tôi phải phí công phí sức chào hỏi đội trưởng Thái? Ăn no sao? Hôm nay, thế mà tôi còn cho thêm một túi đường vào.
Đồ quý vậy, bản thân tôi còn không nỡ ăn.
” Nếu nói lúc trước cô có ý định trở về tập thể, vừa bị Lâu Tư Bạch nhắc nhở, cô cảm thấy đây có lẽ là một cơ hội.
Mắt lén lút nhìn sắc mặt của Trần Hướng Đông, sau đó cô giơ tay lên, mở ra cho anh xem, cau mày nói: “Anh xem, mấy ngày nay, mỗi này đều nấu cơm nên tay trở nên thô ráp rồi, vẫn là ăn cùng một chỗ với mọi người tốt hơn.
”Lúc nói ra lời này, ngữ khí có chút buồn bực, giống như việc nấu cơm thật sự khiến cho cô cảm thấy mệt muốn chết.
Nếu là người khác nói như vậy, Trần Hướng Đông có khả năng còn cảm thấy người này đang làm ra vẻ, nhưng lời này là từ miệng Tô Yên ra, anh chỉ cảm thấy đây là việc hết sức bình thường.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.