Thập Niên 70 Nữ Phụ Tìm Đường Chết

Chương 32: Chương 32





Sau đó lại đưa tay lau giọt nước mắt không tồn tại, hung tợn nhìn mọi người nói: “Chiều nay tôi sẽ đưa bạn tôi lên bệnh viện huyện kiểm tra, nếu bạn tôi bị làm sao, tôi tuyệt không sẽ bỏ qua các người, chúng tôi sẽ gửi báo cáo lên cho lãnh đạo thành phố, thành phố không giải quyết thì chúng tôi đệ đơn lên tỉnh, tỉnh không giải quyết thì gửi lên trung ương, các người đã không dung nạp thanh niên trí thức thì bọn tôi cũng chẳng việc gì phải khách khí với các người.
Cứ chờ đấy, rồi xem ai sợ ai?”Nói xong cũng không quên quay lại cổ động nhóm thanh niên trí thức: “Chúng ta đi, hôm nay nông nô chúng ta vùng lên cất tiếng hát*.”*”Nông nô vùng lên cất tiếng hát” là tên bài hát chủ đề của bộ phim “Tây Tạng hôm nay”(1965).
Bài hát ca ngợi những thay đổi lịch sử lớn chưa từng có do các cải cách dân chủ từ cuối những năm 1950 mang lại cho Tây Tạng.Câu nói này thật độc, một câu liền biến họ thành người bị hại.Thanh niên trí thức bọn họ là nông nô, thế người của đội sản xuất cái gì.Lời này không chỉ khiến sắc mặt của đội trưởng thay đổi, tất cả mọi người đều biến sắc.

Câu này mà truyền ra ngoài rồi bị báo cáo lên trên, cả đám người ở đội sản xuất đều dính tai ương.Trong nháy mắt, người Lưu gia đã trở thành cái đích để mọi người chỉ trích.Thời điểm thanh niên trí thức trở lại, sắc trời đã có chút tối.Không ai còn tâm tình làm cơm tới, Phương Dương cùng Trương Đại Sơn chỉ nấu đại một mâm dương muối cùng một nồi cơm trộn khoai tây to, sau đó cả một đám ngồi phát ngốc ngoài cửa.Chỉ có Tô Yên có tâm tình làm mấy miếng dưa muối cùng một cái bánh nhân thịt cho mình, một miếng bánh nhân thịt cùng một miếng rau trộn dưa muối, thêm một chén chè đậu xanh mát mát.
Chè đậu xanh cô làm trước khi bắt đầu làm việc buổi chiều, Tô Yên liền đặt ấm nước vừa đun ở vại nước mát, trở về liền có thể uống.
Đậu xanh không phải vật hiếm lạ gì ở nông thôn, mỗi năm đội sản xuất đều phát.
Bất quá đậu xanh này là cha mẹ nguyên chủ gửi tới cho cô giải nhiệt, bên trong có thả thêm hai viên đường phèn.Cuộc sống gia đình quả thực quá tốt đẹp.Những người khác ngồi bên cạnh ăn cơm khoai tây với dưa muối, Tô Yên liền ngồi bên cạnh ăn bánh nhân thịt.
Thời điểm thanh niên tri thức liếc qua liếc lại, Tô Yên cũng không tránh bọn họ.

Lại nói cô cũng không phải loại người nhát gan sợ phiền phức da mặt mỏng, cũng sẽ không tách ra một mình trốn không để mọi người nhìn thấy.Tô Yên mang vẻ mặt yên tâm thoải mái ngồi bên cạnh ăn đến vui vẻ.Bốn cái bánh nhân thịt đều vào bụng Tô Yên.
Ngồi bên phải cô là Vương Học Nông, đêm nay Vương Học Nông một miếng bánh thịt đều không có.
Không phải cô bực Vương Học Nông là kẻ tự luyến, mà sợ những người khác đem bọn họ ra bàn luận, cô còn không muốn Vương Học Nông trở thành đối tượng hiểu nhầm của mình đâu.Vương Học Nông chướng mắt cô, cô còn ngại mặt hắn đây.Hắn cũng nhớ kỹ lời cự tuyệt buổi sáng, chén ăn bốc lên mùi dưa muối thối, đôi mắt dính ở chén Tô Yên đến luyến tiếc rời đi, trong lòng ngập tràn hối hận.
Hắn sao lại nói những lời như vậy ra, bằng không chắc chắn giờ hắn được ăn bánh nhân thịt rồi, hắn đúng là kẻ có phúc mà không biết hưởng mà.Tô Yên thích hắn cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao chính mình cũng không kém đi, ít nhất so với tên Vương Học Bân kia liền khá hơn nhiều.Không riêng gì Vương Học Bân nghĩ vậy, những người khác vừa cặm cụi ăn, trong lòng đều có chút hụt hẫng.

Nếu Tô Yên không có phân ra sống một mình, dựa theo tính tình Tô Yên, bọn họ ít ra còn có thể cắn một ngụm thịt kia.Nghĩ đến đây, mọi người liền ăn ý liếc về phía đầu sỏ gây tội Hàn Lệ Lệ.
Con người chính là giống loài như vậy, gặp thứ gì tốt đều muốn chính mình hưởng, nhưng một khi gặp chuyện không tốt liền theo bản năng trốn tránh trách nhiệm.Rốt cuộc dưới con mắt mọi người, nếu không phải mấy ngày hôm trước Hàn Lệ Lệ cố ý nhằm vào Tô Yên, cô cũng sẽ không tức giận muốn phân ra sống một mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.