Thập Niên 70 Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Đến Nông Trường

Chương 7: Sắp Xếp 1





Nhóm dịch: Thất Liên HoaCô dùng công việc ở nhà máy dược liệu ra trao đổi, rất nhanh đã làm xong thủ tục đến nông trường làm thanh niên trí thức.
Chờ sau khi lấy được thư giới thiệu thì cô cũng không vội đi ngay mà đợi hai ngày, chờ tiền lương tháng mười hai xong mới lập tức mua vé xe lửa rời đi.Nhan Hoan đứng trước gương, vươn tay sờ lên ấn ký, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Thực ra không có nhà cậu ở đây cũng không sao cả.
Đến nơi này, tất cả đều mới mẻ.Lúc đầu cô lựa chọn nông trường này cũng không chỉ vì nhà cậu ở đây, mà cô cũng hiểu biết một chút về nơi này.
Nông trường này không giống những nông trường bình thường, có đồn điền, có vườn thuốc, có nơi trồng hoa.

Những thứ này đã đủ làm cô thấy thích thú, những việc có thể làm cũng rất nhiều.Còn nữa, cuối cùng cô cũng không cần thấy những con người kia, cô thực sự cảm thấy không khí trong lành hơn rất nhiều.
Rõ ràng là giả mù sa mưa, nhìn trong ánh mắt của bọn họ chỉ biết tính toán tiểu tiết để đổi lấy chỗ tốt, còn cảm thấy việc bản thân cô nghe theo bọn họ là chuyện đương nhiên vậy.
Còn giả vờ đối xử tốt với cô, thân thiết hơn thì cô phải mang ơn bọn họ.
Nếu không cô chính là đồ không biết tốt xấu, thật khiến người ta không thể chịu nổi.Ngày hôm sau nhân viên ở điểm thanh niên trí thức dẫn Nhan Hoan đến ký túc xá của điểm thanh niên trí thức dàn xếp.Theo lời anh ta nói thì điểm thanh niên trí thức cũng không có đồ dùng hàng ngày miễn phí để đi nhận.
Nhưng ngược lại sẽ phát mấy tấm phiếu cho cô, cô cầm mấy tấm phiếu này đến đội sinh hoạt mua vài thứ đồ dùng cần thiết, ví dụ như đệm giường, chăn mền, ga giường, vỏ chăn, chậu rửa mặt, bát đũa, … Ngoài ra, cô còn được tặng một bản đồ nông trường đơn giản do chính người trong này vẽ, trong đó đánh dấu một số vị trí quan trọng của nông trường.Người ta còn nói với cô cũng sắp ăn tết rồi, việc trong nông trường cũng không nhiều, nếu như cô có tiền, không vội vàng kiếm công điểm thì hai ngày đầu cứ làm quen với mọi thứ xung quanh trước, ăn cơm thì đến nhà ăn, dùng phiếu cơm mua là được.

Đợi mấy ngày cho quen rồi thì đến điểm thanh niên trí thức xem có việc gì để làm không.Còn nữa, phòng ký túc xá của cô có ba người khác, đều là những người thanh niên trí thức già đã ở sáu bảy năm.
Trong đó có một người tên là Trần Mẫn Phân, là đội trưởng đội nữ thanh niên trí thức, có chuyện gì không biết có thể hỏi cô ấy.Lúc này mấy cô ấy đều không ở đây, hẳn là bắt đầu đi làm rồi.Nhan Hoan đáp lời anh.
Đây quả thật đúng là ý định của cô ấy, cô còn tưởng sẽ bị ép đi làm việc nữa cơ.… Trước khi cô đến đương nhiên cũng từng nghe ngóng ở chỗ nữ thanh niên trí thức về lại thành phố làm trong xưởng thuốc, cũng có nghe ba mẹ Thẩm nhắc đến cuộc sống của anh hai đang làm thanh niên trí thức khổ sở như thế nào.
Bây giờ nghe nhân viên ở điểm thanh niên trí thức giới thiệu công việc thì cảm thấy công việc của thanh niên trí thức cũng giống như công việc bình thường mà thôi.Cô cảm ơn nhân viên công tác, sau khi tiễn anh rời đi liền quan sát ký túc xá một cách tỉ mỉ.
Ký túc xá không lớn nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.Một bên là một cái giường lớn, phía trên trải ba tấm chiếu.
Vốn là sáu người ở một giường lớn, nhưng bởi vì chỉ còn lại ba người, vừa vặn cách một chỗ trải một tấm chiếu, ở giữa các giường thì để một cái bàn nhỏ ngăn cách, còn có thể dùng để đọc sách viết chữ.Bình thường thì không gian đối diện sẽ khá là nhỏ, có một cái bàn gỗ dài, mấy cái tủ quần áo, ở góc khuất bên trong thì chồng mấy rương gỗ.Nhan Hoan sờ mũi, ký túc xá này được dọn dẹp vô cùng gọn gàng, tốt hơn nhiều so với căn phòng của chị em nhà họ Thẩm chất đầy đồ đạc, còn ngập tràn mùi hương của mỹ phẩm rẻ tiền..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.