Thập Niên 70 Mỹ Nhân Kiều Mềm

Chương 5: Ra Hiệu





“Cần.
Rất cần.
Cảm ơn anh!” Thụ Ảnh lập tức cắt ngang lời An Mai Tuyết.Hiện tại trong trí nhớ của cô không có gì cả, cà cô không muốn ở chung một chỗ với một con rắn độc bất kỳ lúc nào cũng có thể bị cắn.

Hơn nữa đây còn là một anh lính mặc quân phục, người nào sẽ đáng tin hơn, chỉ cần vừa nhìn là biết.Thụ Ảnh vội vàng ngồi vào phía ghế sau của xe đạp.An Mai Tuyết vô cùng ngạc nhiên.“Mai Tuyết!” Đột nhiên có một giọng nam rất dễ nghe truyền đến từ phía trước.“Là anh Tưởng! Anh ấy đến tìm tớ!” Trên mặt An Mai Tuyết tràn ngập vẻ vui mừng, giống như một cô gái trẻ mới biết yêu, cô ta liếc nhìn về phía Thụ Ảnh, nụ cười trên mặt cô ta khơi dừng lại, đưa tay kéo tay cô, nói: “Thụ Ảnh, anh Tưởng đến rồi, cậu còn không mau xuống.
Anh Tưởng chắc chắn biết cậu cũng ở nơi này, nhìn thấy cậu bị thương thì anh ấy nhất định sẽ rất lo lắng.”Dưới tình huống người đàn ông không nhìn thấy, An Mai Tuyết làm khẩu hình ám chỉ cho Thụ Ảnh biết cơ hội đã đến.Dương Thụ Ảnh chắc chắn hiểu được ý của cô ta, vì cô say mê anh Tưởng như vậy nên nhất định sẽ bước xuống.Nhưng mà Thụ Ảnh nhìn ám hiệu của đối phương truyền đến cho mình thì trên mặt vẫn ngơ ngẩn.
Cơ hội gì nhỉ?Ngay khi hai người đang nói nhỏ thì thanh niên được gọi là “anh Tưởng” đã ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt các cô.“Mai Tuyết, một cô gái như em đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến đây làm gì? Không biết sẽ khiến người khác lo lắng sao?” Mặt mày Tưởng Tĩnh Nghiễm đầy vẻ lo lắng.“Anh Tưởng, em sai rồi, sau này em sẽ không dám nữa, anh bỏ qua cho em lần này đi!” An Mai Tuyết làm nũng nói: “Em chỉ là tò mò, Thụ Ảnh nói cho em biết ở đây có miếu thờ rất linh.”Tưởng Tĩnh Nghiễm nghe thấy đề xuất này là của Dương Thụ Ảnh, mà Dương Thụ Ảnh chắc chắn là không có ý tốt, chỉ muốn giật dây Mai Tuyết đơn thuần, thoáng chốc anh ta đã trợn mắt lên nhìn: “Dương Thụ Ảnh, tự mình muốn tìm cái chết, làm ơn đừng kéo theo Mai Tuyết được không? Đừng cho là tôi không biết cô…” Ý đồ xấu.Anh ta còn chưa dứt lời thì đã thấy người trước mặt mình vô cùng chật vật nên giật mình.

Nhìn thấy cô cúi đầu, trên mặt vẫn còn máu, hai đầu lông mày không khỏi khiến người ta cảm thấy rất điềm đạm đáng yêu.Trong chốc lát Tưởng Tĩnh Nghiễm giống như khựng lại, anh ta không dám nhìn nữa, chỉ nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác, tự nhắc nhở chính mình đây chỉ là dáng vẻ cô giả vờ tỏ ra đáng thương.
Nhưng lời khó nghe anh ta cũng không nói ra miệng mà nhìn về phía người đàn ông xa lạ này, hỏi: “Vị đồng chí này, anh là?”“Trần Tỉ, chiến hữu của tôi ở đây.
Bây giờ tôi không cần hàn huyên với các người nữa, vết thương của cô ấy rất nặng, tôi đưa cô ấy đến trạm y tế.” Trần Tỉ không có hứng thú với ân oán của những người khác, anh chỉ nói rất ngắn gọn.“Vậy tôi thay Thụ Ảnh cảm ơn anh trước, nếu có phiền toái gì thì anh hãy đến nói cho tôi biết.
Tính tình của Thụ Ảnh hơi kiêu căng nhưng thật ra chỉ là tính tình của con nít mà thôi, không có ác ý gì, không giống như mấy người trong xã đồn đại, tất cả chỉ là lời đồn thôi, nếu có chỗ nào không đúng, hy vọng anh thứ lỗi.” An Mai Tuyết nhìn thấy mọi chuyện đã đi vào kết thúc, cô ta vô cùng không cam tâm nên vội vàng “quan tâm” mà dặn dò.“Ừm.” Trần Tỉ chỉ tùy tiện trả lời cô ta, sau đó đã lên xe đạp rời đi.“Cô ấy sao thành ra như thế?” Tưởng Tĩnh Nghiễm nhìn hai người chạy phía trước hỏi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.