Thập Niên 70 Mỹ Nhân Kiều Mềm

Chương 33: Món Quà May Mắn





Ngay sau đó là âm thanh răng rắc mở khóa: “Mở khóa giao diện cửa hàng của hệ thống!”Thụ Ảnh sợ ngây người, vừa ý thức được, một màn hình trắng xuất hiện, quả nhiên có ổ khóa màu xám, tầng giao diện phía dưới, biến thành màu sắc tươi sáng.
“Đinh! Lần đầu tiên ký chủ có thể nhận được một bao lì xì may mắn!”Thụ Ảnh mắt thấy màn hình trắng có một hộp quà rơi xuống, ý thức muốn mở ra, phanh một tiếng pháo hoa đủ loại màu sắc bay lên.
Cô chờ mong nhìn, chính giữa lộ ra một cục xà phòng hình vuông màu vàng bọc trong túi ni lông và một gói kẹo trái cây nhỏ.
“Chúc mừng ký chủ đã đạt được một miếng xà phòng diệt khuẩn và một túi kẹo trái cây, tự động tồn nhập vào ba lô không gian, xin hãy kiểm tra và nhận!”Thụ Ảnh lập tức kiểm tra ba lô không gian, quả nhiên bên trong có thêm một miếng xà phòng và một túi kẹo trái cây.
Khóe miệng Thụ Ảnh hơi nhếch nhếch, đây là ‘món quà’ may mắn sao?Được rồi, bây giờ cô rất nghèo, có là đã quý lắm rồi.
Thụ Ảnh còn định hỏi hệ thống về mấy tin tức của cửa hàng, gọi mấy lần cũng không thấy đáp lại.
Thẳng đến khi một tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên.

“Tích tích, không đủ năng lượng, mời tiến vào trạng thái nạp năng lượng!”“Tích tích, tiến vào trạng thái ngủ đông!”“Ai ai…….
” Thụ Ảnh nhìn con cá âm dương ngáp một cái, lập tức ngủ đông, cũng không kịp ngăn lại, cứ trơ mắt nhìn nó ngủ đông.
Điều may mắn duy nhất đó là, cá âm dương ngủ đông thì ngủ đông, nhưng hệ thống cửa hàng bên trong nó thì vẫn còn ở đó.
Thụ Ảnh cẩn thận quan sát một phen, phát hiện tầng thứ nhất vừa mới được mở khóa toàn là đồ ăn vặt thường ngày, ví dụ những các loại khoai lát đủ vị, trái cây đóng hộ, chocolate, kẹo sữa đại bạch thỏ, màn thầu vâng vâng.
Đủ loại đồ ăn vặt rực rỡ muôn màu cần gì cũng có.
Nhưng ánh mắt Thụ Ảnh lại dừng tại tầng thứ hai chưa được giải khóa, trên đó có viết là khu gia vị.
Chỉ thấy trên kệ có đặt dầu phộng cam cam vàng vàng, gạo và bột mì làm đôi mắt cô trừng lớn, vội nuốt nước miếng.
Cô còn đang muốn xem tầng thứ ba, nhưng vuốt thế nào cũng không thấy đi lên.

Thụ Ảnh có hơi tiếc nuối lại nghĩ đến tài khoản cô chẳng có một đồng nào cả, cô phải mua đồ bằng cách nào?Đảo mắt đã trôi qua một đêm, sau khi thực hành đăng ký tài khoản cửa hàng, cô đã đại khái hiểu biết một ít về điểm tích lũy giao dịch của thương trường hệ thống.
Ví dự như cô có thể thử dùng vật thật bên này truyền tới tài khoản cửa hàng, tiến hành định giá đổi thành điểm tích lũy, sau đó lại mua sắm đồ vật trong thương trường hệ thống.
Nhưng mà trước mắt quyền hạn của cô cô chỉ có thể đổi đồ ăn vặt ở tầng thứ nhất.
Hôm nay Thụ Ảnh dự định sẽ thực nghiệm một lần.
Sáng tinh mơ, cô nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ chiêng của đại đội trưởng.
Người nhà họ Dương còn chưa ăn cơm sáng đã vội vội vàng vàng bắt đầu đi làm việc, sợ đến muộn sẽ bị đại đội trưởng trừ điểm công, như vậy sẽ đau lòng chết mất, dù sao điểm công cũng có liên quan đến số lượng lương thực được chia cuối năm.
Hôm nay Thụ Ảnh cũng dậy rất sớm, thấy cha mẹ, các anh trai và các chị dâu uống một bụng nước lạnh thì lại cảm thấy thật hụt hẫng.
Ở niên đại này ngoại trừ ngày mùa ra, còn những thời gian khác thì đại đa số mọi người chỉ ăn một ngày hai bữa cơm.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.