Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 7: Về Nhà 1






Hiện tại là lúc bận rộn thu hoạch vụ hè, chẳng qua lúa trong ruộng đã được thu hoạch hơn phân nửa, những ngày này, thời tiết vẫn luôn rất tốt, thiếu đi một cá nhân xuất sắc cũng không vướng bận gì.
Lăng Kiều nhìn đại đội trưởng, trùng hợp với ông lão gầy còm minh mẫn trong trí nhớ cô ấy, người trong nhà xảy ra biến hóa to lớn, nhưng người đại đội trưởng này lại không thay đổi gì.
Đại đội trưởng của thôn Đường Thạch cũng được xem như là một người có năng lực, trong thôn có ba họ lớn là Uông Giang Lăng, đại đội trưởng Uông Hữu Quý, năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, tuổi tác này trong thôn không tính là lớn nhất, thế nhưng lại là người có bối phận cao ở nhà họ Uông, không ít những ông bà cụ 60 – 70 tuổi nhà họ Uông nhìn thấy ông ta vẫn phải chào một tiếng chú, bởi vì bối phận cao, cho nên lúc tranh cử chức đại đội trưởng nhận được sự ủng hộ của nhà họ Uông, cộng thêm ông ta lại là người giỏi đối nhân xử thế, ngoại trừ ba dòng họ lớn, rất nhiều thôn dân khác cũng đem phiếu bầu cho ông ta.
Uông Hữu Quý làm việc còn được tính là công chính, cũng không vì mình là người nhà họ Uông mà thiên vị quá đáng người nhà họ Uông trong thôn, ngoài mặt vẫn xử lý công việc công bằng, cũng không hồ đồ xen vào việc bên ngoài, những năm này dù cho hoàn cảnh loạn như thế nào, thôn Đường Thạch vẫn tương đối yên bình, người trong thôn đối với ông ta tâm phục khẩu phục, người đại đội trưởng này vẫn yên ổn làm đến bây giờ.

Đối với lão trưởng bối này, Lăng Kiều vẫn có mấy phần cảm kích, lúc trước cuộc sống của cô ấy và Lăng Điềm cũng không dễ chịu gì, lão đội trưởng nhiều lần đến cửa giáo dục ông bà già bất công kia, nhưng dù sao những chuyện đó cũng là việc nhà, nhà họ Lăng ở trong thôn Đường Thạch cũng là dòng họ lớn, ông ta nhiều nhất là lén giúp đỡ hai chị em một ít việc, Lăng Kiều ghi tạc trong lòng, đáng tiếc đợi đến khi cô ấy phát đạt, ông cụ đã sớm qua đời.
“Cảm ơn chú đội trưởng.
”Vạn Kim Chi vội vàng nói câu cảm ơn, nhìn hai đứa bé trong ngực, đừng nói đến đau lòng biết bao nhiêu, trong ngày thường hai chị em hoạt bát bao nhiêu, bộ dáng bây giờ ngơ ngác, ngay cả mẹ cũng không gọi, đây là gặp bao nhiêu tội chứ.
Cũng không kịp hỏi xem rốt cuộc là sao lại rơi xuống nước, phản ứng đầu tiên của Vạn Kim Chi chính là đưa đứa nhỏ về nhà, tắm rửa sạch sẽ, sau đó ăn chút đồ ngon, ổn định lại tâm trạng.
“Quốc Đống, buổi chiều cháu cũng đừng đi làm nữa.
”Uông Hữu Quý nhìn Lăng Quốc Đống hồng hộc chạy đến, trên trán còn dính mồ hôi, có chút không chống đỡ được, thể trạng một người đàn ông còn kém hơn mấy người phụ nữ kia, Uông Hữu Quý không nhịn được mà cảm thấy cay con mắt, nghiêng mặt nhìn sang bên khác.
Lăng Quốc Đống không xuống ruộng làm việc, với thể trạng đó của anh ta, muốn xuống làm cũng không được, mỗi ngày công việc của anh ta chính là cùng với một số người người phụ nữ ngồi dưới bóng cây dán hộp diêm, hoặc là bện dây cỏ, những công việc này không tốn sức, nhưng tương ứng công điểm cũng thấp, may mắn Vạn Kim Chi tài giỏi, cả nhà sống cũng khá tốt.
Xen lẫn làm việc cùng một đám phụ nữ, từ cổ trí kim, Lăng Quốc Đống anh ta chính là người đầu tiên, cặp vợ chồng trẻ này hoàn toàn khác với mọi người, nhưng ai bảo nàng dâu nhà người ta vui lòng làm chứ, người khác nhìn thấy xì xầm vài câu, tán gẫu mấy câu lúc ăn xong mà thôi.

“Cảm ơn chú đại đội trưởng.
”Lăng Quốc Đống vội vàng nói cảm ơn với Uông Hữu Quý, sau đó chạy đến bên người Vạn Kim Chi, đau lòng sờ trán của hai cô con gái, lại sờ lên tay nhỏ của bọn trẻ.
“Hơi lạnh rồi, nhanh đưa hai đứa nó về đi, để Nhị Ny cho anh bế.
”Giọng nói của anh ta giống như tướng mạo, rất nhỏ nhẹ, làm cho người nghe cảm thấy dễ chịu.
“Đại Ny, Nhị Ny, hai đứa đừng sợ, về nhà cha sẽ nấu đồ ăn ngon cho hai đứa, không phải hai đứa thích nhất món canh trứng gà do cha nấu à, hôm nay cha sẽ nấu cho hai đứa một bát thật to, để hai đứa ăn no căng.
”Lăng Quốc Đống nhìn sắc mặt trắng bệch của con gái nhà mình, giống như Vạn Kim Chi cũng đau lòng không thôi, cảm thấy con gái chịu khổ, hận không thể lấy thân thay thế.

Lăng Điềm cảm thấy giấc mộng này rất chân thực, tất cả mọi người giống như người sống, nhất là người tự xưng là cha mẹ trước mắt cô, ánh mắt yêu thương nhìn cô, khiến cho cô không kìm được mà cảm thấy xúc động, giống như chính mình thật sự là con gái của họ.
“Sao anh bế nổi chứ, mệt đến anh em còn đau lòng đấy.
”Vạn Kim Chi bất mãn liếc nhìn ông chồng cậy mạnh của mình, xương cốt yếu như thế còn luôn muốn giúp cô ấy làm việc, sao lại khiến người ta đau lòng như thế.
”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.