Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 50: Vui Mừng 3






Tình huống bên này đang tốt đẹp thì đám con nít đang chơi đóng giả đội du kích cách đó không xa lại xảy ra vấn đề.
Một cậu bé đóng giả đội trưởng đội du kích trong đó đáng lẽ phải dùng tiếng huýt sáo để gọi đồng đội, nhưng một đứa bé bốn tuổi thì sao lại biết thổi sáo cho được, thổi sắp trật quai hàm nhưng âm thanh phát ra vẫn là những tiếng phì phì như cũ.
“Sao cậu lại không biết huýt sáo chứ, tớ thấy các anh khi đóng giả đội du kích ai cũng biết huýt sáo cả.
” Có đứa không vui nói, cảm thấy đội trưởng do chúng chọn ra quá thất bại, một người đội trưởng không biết huýt sáo sao thành đội trưởng giỏi được.
Thằng bé được chọn làm đội trưởng cũng sắp khóc tới nơi, miệng mếu máo như thể giây sau sẽ bật khóc gọi mẹ.

“Nếu có kèn tu hú thì hay rồi.
” Tiểu thái tử cũng không biết huýt sáo nhưng cậu vẫn rất hiền lành đi an ủi bạn chơi cùng mình: “Có kèn tu hú thì không cần biết huýt sáo cũng có thể báo tin cho những Bát Lộ khác.
”“Kèn tu hú là gì?” Những đứa trẻ khác tò mò nhìn Lăng Tráng hỏi, câu hỏi này thật làm khó cậu rồi.
Trước đây kèn tu hú đều do bảo phụ làm cho cậu, chủng loại rất đa dạng, giờ tới thế giới này, đã lâu rồi cậu chưa chơi, nghĩ đến bảo phụ nhũ mẫu của mình, tiểu thái tử cúi đầu nhìn ngón tay út của mình, trong lòng có chút buồn bã.
Sáng sớm nay, Hải Đại Phú ra bên sông cắt cỏ cho heo, loại cỏ non mềm ở bên sông là loại mà heo thích ăn nhất, trùng hợp là ông ta lại nghe thấy đoạn đối thoại của mấy đứa nhóc, vừa nghe thấy cách gọi kèn tu hú quen thuộc kia, Hải công công ngẩng phắt đầu dậy, từ đằng xa nhìn lại, trong mắt ông ta ngoại trừ hình dáng của một đứa bé trắng noãn tầm ba bốn tuổi ra thì không còn gì khác nữa, ngón tay hoa lan chỉ nhấc lên, lau đi hàng nước mắt đang tuôn trào.
….
“Điềm Điềm, chị bắt được cá rồi.
”Lăng Kiều thật không uổng công học lỏm, cộng thêm cô ấy cũng có chút căn bản, chẳng bao lâu sau cô ấy thật sự bắt được một con cá, chỉ có điều kích cỡ cũng không lớn, chỉ to bằng nửa bàn tay một đứa trẻ con.
Cá trong nước như hổ thêm cánh, Lăng Kiều dùng tay nắm chặt mang cá, giơ cao khỏi mặt nước rồi chạy nhanh về phía em gái mình, cô ấy bắt được một con cá trích, đây cũng là một loại cá sông thường thấy ở quê, thịt cá săn chắc, ăn vào dai dai, nấu canh thì ngon khỏi bàn, cũng là đồ bồi bổ loại tốt cho phụ nữ đang cho con bú.
Lăng Điềm chờ đến sốt ruột, thấy chị cả bắt cá về thì vô cùng vui vẻ, đưa tay ra đón lấy cá trên tay Lăng Kiều.

“Cẩn thận chút, con cá này còn sống đấy.
” Ăn cá phải ăn loại tươi sống, đây cũng là lý do vì sao Lăng Kiều lại bảo em gái đào một cái hố nhỏ đựng cá, cô ấy đi từ giữa ao đến bên bờ tốn một chút thời gian, cá ở trên mặt nước càng lâu thì động tác quẫy đuôi của nó không còn kịch liệt như lúc đầu nữa, thế nhưng Lăng Kiều vẫn phải cẩn thận nhắc nhở cô một câu.
Lăng Điềm dùng sức gật đầu, đón cá trích vào tay mình.
“Bép.
”Con cá trích vốn đang khó khăn hít thở qua mang, hấp ha hấp hối nhưng nó vừa vào tay Lăng Điềm thì giống như mới được uống thêm nước tăng lực, trơn tuột luồn lách khiến người khác khó lòng bắt được, nó quẫy đuôi trên không, phần đuôi đánh thẳng về phía mặt Lăng Điềm, đánh một phát khiến cô ngơ luôn.
Ba mẹ chỉ nói mấy con có lông dài không thích cô cứ không nói mấy con có vảy này cũng thích bắt nạt cô mà.

Hai mắt Lăng Điềm trợn tròn, bụm mặt, nhân sinh quan toàn bộ suy sụp, không thể mổ gà mổ vịt, ngay cả cá sống cũng khó đối phó được, tương lai cô còn có thể trở thành đầu bếp sao?Lăng Kiều cũng không ngờ tới mọi chuyện sẽ thành thế này, lúc này cô ấy cũng chẳng rảnh đâu mà quan tâm đến con cá trích mới phạm tội đang từ từ dãy đành đạch về lại ao, cô ấy mau chóng chạy lên bờ gỡ cánh tay đang che mặt của cô, xem xét xem cô có bị thương hay không, cũng may trên mặt chỉ xuất hiện một vệt đỏ nhạt, không có vết thương do vảy cá gây nên.
“Không thì thôi, không bắt cá nữa?” Lăng Kiều nghĩ có lẽ em gái không vui trong lòng, cô ấy uyển chuyển nói ra ý mình.
“Không, phải bắt, em muốn sờ nó thêm một chút.
” Lăng Điềm nghiến nghiến răng, cô phải ăn thật nhiều cá trích, báo thù mới bị nó tát vào mặt này, cô không thể dùng tay chạm vào nó thì lát nữa cô sẽ tìm mấy cái lá to quanh đây, cô không tin cách một tầng lá mà nó còn quẫy đạp được.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.