Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 14: Đến Nhà






Lăng Quốc Đống là một người đàn ông rất dễ thỏa mãn, hiện tại có đại tỷ tỷ võ sĩ rồi, con trai con gái đủ cả, ở thế giới hòa bình này, một thân bản lĩnh lớn muốn dùng cũng không có chỗ mà dùng.
Hàng ngày cỏ rau củ quả tươi, có lương thực ăn không xuể, lại được ăn trứng gà với thú hoang vợ săn, cuộc sống thật là mỹ mãn, căn bản không có tư tưởng nâng cao ma lực, xưng bá thế giới.
Mấy chuyện đó nhọc sức biết bao, có bản lĩnh kia rồi cùng vợ sinh mấy đứa nhỏ không tốt sao.
Lăng Quốc Đống ngồi chồm hổm trước ổ gà, vuốt vuốt lông ba con gà Hoa Lô thân thiết với anh ta vô cùng, ba con gà mái ngốc ngơ từ từ hạ thân thấp xuống, quang quác kêu mấy tiếng, không bao lâu sau tọt tọt ba quả trứng hôi hổi đẻ rơi ra.
Nguyên lý này rất đơn giản, kỳ thật chỉ cần dùng sinh lực thúc đẩy khoảng cách các giai đoạn phát triển của trứng gà, chỉ có điều dù sao cũng là một kiểu trợ sản, quá trình trứng gà phát triển bị rối loạn, quả nào cũng nhỏ hơn trứng gà ngày xưa một vòng.

Lăng Quốc Đống áng chừng ba quả trứng gà trong tay, số này hiển nhiên không đủ cho các con ăn.
“Đại Hoa Nhị Hoa Tam Hoa, lại vất vả cho chúng mày rồi.
”Ba con gà mái còn chưa biết mình sao lại đẻ trứng nữa, chợt nghe ra ý trong lời nam chủ nhân mà run rẩy hết người, thân mình đang định đứng lên chuẩn bị đi ra chỗ khác không tự giác lại ngồi xổm xuống đất, cục tác cục tác lại ra mấy quả trứng.
Trứng lần này càng nhỏ hơn so với lần trước, song dù sao cũng được sáu quả rồi, đủ cho mấy đứa nhỏ ăn, Lăng Quốc Đống vừa lòng ra khỏi chuồng gà, trước khi đi không quên bốc cho mấy công thần thêm nắm gạo.
Lúc anh ta đi, chân mấy con gà run hết cả, cũng may không tiếp nữa, bằng không chúng nó rất có khả năng sẽ trở thành ba con gà mái duy nhất được ghi danh vào lịch sử gà vì thường xuyên đẻ trứng, khó sinh mà kiệt sức.
“Chú hai, thím dâu hai, hai đứa có ở nhà không, anh đưa mấy thằng nhãi con đến bồi tội với chú thím đây.
”Lăng Quốc Đống vừa mới vào phòng bếp giao sáu quả trứng mình phấn đấu xuất ra như hiến vật quý vào tay vợ chợt nghe một tiếng đàn ông hùng hậu ngoài sân vọng vào, nghe ra có vẻ là tiếng anh trai anh ta Lăng Quốc Khánh.
“Bồi tội, bồi tội gì cơ?” Vạn Kim Chi nhíu mày, vội lau khô tay chạy về phòng.
“Kiều Kiều, con nói mẹ nghe, hai chị em con rơi xuống nước, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

”Vừa cuống cuồng quá nên quên mất hỏi nguyên nhân con gái rơi xuống nước, đang yên đang lành hai đứa nhỏ sao lại cùng nhau nhào xuống nước được.
…Muốn nói đời trước rơi xuống nước như thế nào Lăng Kiều vẫn nhớ rõ ràng, nhưng đời này cha mẹ đổi khác rồi, nguyên nhân rơi xuống nước không còn giống như đời trước nữa, Lăng Kiều không dám khẳng định.
“Mẹ ơi!”Không khí trầm mặc trong phòng không kéo dài lâu, bên ngoài chợt vang lên tiếng mấy đứa trẻ kêu cha gọi mẹ, Lăng Điềm ngồi trên giường đất, trong lòng còn đang ôm nhóc con mũm mĩm, nghe tiếng kêu la đó ngờ ngợ như đã từng nghe ở đâu đó rồi.
Vạn Kim Chi cùng Lăng Quốc Đống không kịp hỏi mấy đứa trẻ tiền căn hậu quả rơi xuống nước cho tường tận, vội chạy ra ngoài.
Lăng Kiều với Lăng Điềm đang mặc quần đùi với khoác thêm mỗi một tấm chăn mỏng, cũng may vì muốn tắm rửa cho hai chị em, Vạn Kim Chi lấy hai bộ quần áo đã giặt sạch sẽ trong tủ ra, để ở đầu giường, hai chị em hấp tấp mặc quần áo vào, cũng muốn ra ngoài xem có chuyện gì.
Phải nói tố chất tâm lý hai chị em nhà này rèn luyện được cũng thật khá, người bình thường rơi vào cảnh xuyên không, sống lại, còn cần thời gian thích nghi, hai người này đã thích ứng hoàn toàn rồi, còn nổi lên bản tính thích hóng chuyện.

“Bế…”Tiểu thái tử bị bỏ lại một bình trên giường đất nóng nảy, trừng mắt, chân mập mạp đập đập ầm ĩ bắt chị cả bế.
Lăng Kiều tuy rằng không có tình cảm sâu sắc với người em trai không chết non như ở thế giới trước như với em gái, nhưng vẫn có phần nào yêu thích, bế thằng nhóc mũm mĩm ở giường đất lên đi theo.
Thằng bé ba tuổi ăn ngon uống tốt, sờ chỗ nào cũng thấy thịt, bế lên nặng tay phết, Lăng Kiều áng chừng chắc ít nhất cũng phải có mười cân, đổi thành thịt lợn thì phải được tảng lớn lắm đó, hiện giờ cô ấy cũng chỉ là một đứa bé tám tuổi, bế cục thịt viên này lâu quá chịu không nổi.
Cũng may Lăng Tráng là một tiểu thái tử hiểu lòng người, được ôm từ trên giường đất cao xuống đòi tự mình đi, ngồi xổm xuống đất ngoan ngoãn đeo đôi giày vải nhỏ của mình vào, nắm tay chị cả bước đi vững vàng, một tay còn lại nắm tay chị hai đi ra ngoài.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.