Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 11: Không Thuộc Về Trách Nhiệm Của Tôi






“Cả buổi tối không ngủ, làm ầm ĩ gì đó?!”Bị động tĩnh hấp dẫn lại, Trương Quế Hoa mang khuôn mặt cứng rắn đi tới, nhưng một giây sau lại cười thành đóa hoa cúc: “Nha, một con rắn thật béo.
”Giang Trường Hải xách con rắn dài hơn một mét, khí phách hăng hái nói: “Mẹ, mẹ đi nhóm lửa, con lột da rắn ra, chúng ta nướng thịt rắn ăn.
”“Được, mẹ lại băm một ít ớt rải lên.
” Bà cụ vui mừng rạo rực mà đi về phía phòng bếp.
Trong nhà đã hơn một tháng không ăn thịt, hai đứa cháu trai cũng đều là lúc thân thể trưởng thành, đúng lúc ăn chút thịt rắn bồi bổ cũng được.
Biết được có thịt rắn ăn, hai anh em Giang Chí Văn và Giang Chí Võ vui mừng nhảy nhót khắp sân: “Nga, ăn thịt thôi, ăn thịt thôi!”Mấy đứa cháu gái lại chỉ có thể xa xa mà nghe mùi thơm nuốt nước miếng, thịt trong nhà bọn họ đều không được ăn, dứt khoát trở về phòng.

Giang Trường Hải nướng thịt rất ra dáng, bỏ thật nhiều gia vị, thịt nướng ra thơm vô cùng.
Ngay cả Giang Miên Miên mấy ngày trước mới vừa ăn thịt thỏ cũng nhịn không được nuốt nước miếng, rốt cuộc thời buổi này không ai không thèm thịt.
Tôn Lệ Hà càng mang vẻ mặt nịnh nọt mà vuốt mông ngựa: “Vẫn là anh cả lợi hại, lại thêm thịt cho nhà.
”Trong lòng lại đang ảo não bản thân tại sao không phát hiện ra ổ rắn cơ chứ, bằng không số thịt này chính là của phòng ba nhà bọn họ.
Nhưng mà anh cả cũng thật ngốc, nếu là bà ta thì sẽ chờ cả nhà đi ngủ cả rồi sau đó bắt ra đi ăn mảnh.
Bà cụ rất là vừa lòng, giọng điệu mang vẻ khoe khoang nói: “Thằng cả từ nhỏ đã thích bắt rắn, chim, nhưng cho tới bây giờ đều không ăn mảnh.
”Tuy rằng con cả thường xuyên chọc bà ta tức giận đến giậm chân, nhưng cũng là đứa con hiếu thuận nhất trong ba đứa con trai của bà ta, có gì ăn ngon đều nhớ để lại cho hai vợ chồng bọn họ một phần.
“Mẹ và cha vất vả nuôi lớn anh em chúng con, hiếu thuận cha mẹ là việc nên làm.
” Giang Trường Hải vẻ mặt thản nhiên chính trực, chọc bà cụ vô cùng hài lòng.
Thấy thế, Giang Miên Miên không thể không bội phục khả năng mặt dày của cha cô, bởi vì cô và cha mẹ thường xuyên ăn mảnh ở bên ngoài, chỉ là không bị bắt được thôi.

Lại qua một hồi lâu, Giang Trường Hải ở nướng thịt rắn đến vàng óng xong rải ớt bột lên rồi nói: “Được rồi.
”“Ăn thịt thôi!” Hai anh em Chí Văn Chí Võ lập tức tung tăng chạy tới, chờ bác cả phân thịt ăn.
Giang Trường Hải lại không thèm nhìn hai cháu trai lấy một cái, cắt một miếng to đưa cho bà cụ: “Mẹ, đây là con hiếu luận cha và mẹ.
”Sau đó cầm thịt rắn còn lại, xoay người liền đi: “Con gái, ta về phòng ăn thịt đi.
”“Dạ!” Giang Miên Miên nhanh chân đuổi theo cha mình.
Tôn Lệ Hà trông mong hồi lâu, trợn tròn mắt: “Bác cả sắp nhỏ, anh còn không chia cho Chí Văn Chí Võ thịt ăn mà!”“Bọn họ lại không phải con tôi, không thuộc trách nhiệm của tôi.
” Giang Trường Hải cũng không quay đầu lại nói, giọng điệu kia rất hợp lý hợp tình.
Lời này làm Tôn Lệ Hà không có cách nào phản bác, rốt cuộc bọn họ làm cha làm mẹ còn sống, đúng là không có đạo lý để chú bác nuôi con mình.

Nhưng bà cụ tức giận mà mắng một câu: “Cái đồ keo kiệt kia, đó là con của anh em ruột mày đó.
”Tôn Lệ Hà nghe xong, lập tức liền đầy mặt ủy khuất mà cáo trạng với mẹ chồng: “Mẹ, mẹ nhìn anh cả kìa, Chí Văn Chí Võ tốt xấu gì cũng là cháu trai ruột của anh ấy, về sau là phải cho đập vò sứ(1) cho anh ấy, kết quả có miếng thịt cũng không cho ăn.
”(1)Tập tục bên trung đối với gia đình không có con trai thì cháu trai sẽ đập vò sứ cho người đó khi người đó chết.
Quy củ từ xưa đến nay đều để con trai kế thừa gia nghiệp, ngay cả việc đập vò sứ cũng là do con trai làm.
Lại không nghĩ mặt mẹ chồng nháy mắt liền đen đi xuống, quay sang chửi bà ta ầm ầm: “Phi phi! Ngậm cái miệng quạ đen của cô lại, thằng cả mới hơn ba mươi tuổi, còn có thể sống bảy tám chục năm nữa đó!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.