Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 27:






Dứt lời, anh ta hằn học ném năm tờ tiền xuống bàn rồi đùng đùng đạp cửa rời đi.
Thấy vậy Lý Đại Thuận liền vội vã chân thấp chân cao chạy đuổi theo.Người đã khuất dạng rồi nhưng thanh âm của Lâm Ái Quốc vẫn hùng hổ truyền vào: “Nếu mấy lời của mày là bịp bợm lừa thần dối quỷ thì đừng trách ông đây độc ác.

Tao sẽ đòi lại không chỉ mấy thứ vừa rồi đã đưa đâu.”Từ dưới nhà bếp, Điền Tú Phương hốt hoảng chạy đến bên cạnh chồng, gấp gáp hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế anh?”Văn Trạch Tài đủng đỉnh xếp gọn năm tờ tiền lại, đặt vào tay vợ kèm lời trấn an: “Này, em cất tiền lên đi.
Không sao đâu, em đừng lo.
Ba ngày sau anh ta sẽ tới đây tìm anh một lần nữa.”Điền Tú Phương trợn trắng mắt…gì? Tìm anh làm gì? Không lẽ là để tính sổ…Bất giác, cô thụt lùi hai bước, không dám nhận tiền.Chỉ nhìn thoáng qua là Văn Trạch Tài biết trong đầu vợ đang nghĩ cái gì.
Anh giơ năm tờ tiền lên, lắc qua lắc lại: “Em chắc chứ? Nếu tiền ở trong tay anh, chỉ sợ chưa tới ba ngày….”Quả nhiên, lời còn chưa nói xong, Điền Tú Phương đã vội vàng vươn tay giật lấy.

Không được, anh ấy mà có tiền thể nào cũng bị đám lưu manh rủ rê nhậu nhẹt, bài bạc cho xem.
Chi bằng mình cứ giữ lấy, đợi khi nào Lâm Ái Quốc quay lại tính số thì còn có cái mà trả lại cho người ta.Có thể nói ba ngày tiếp theo đây là ba ngày đầy căng thẳng của Điền Tú Phương, cô ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng trong trạng thái nơm nớp lo sợ.
Văn Trạch Tài đã cố gắng khuyên nhủ rất nhiều lần nhưng càng nói thì vợ càng khẩn trương gấp bội, thế là anh đành từ bỏ.

Thôi thời gian sẽ là câu trả lời hữu hiệu nhất vậy.Mà bên này, Lý Đại Thuận cũng đang vò đầu bứt tai, hồi hộp chờ kết quả.Chỉ cần vừa ra đến ruộng một cái là anh ta sáp lại gần Văn Trạch Tài, cái miệng như cái máy khâu liến thoắng không ngừng nghỉ, lúc thì nói nếu Lâm Ái Quốc động thủ anh ta nhất định sẽ ra mặt ngăn cản, lúc lại nói bị đánh cũng là chuyện tốt, coi như một bài học sau này khỏi hành nghề bịp bợm.
Văn Trạch Tài tức muốn nổ não, chỉ muốn nhét bùn vào miệng thằng khùng này để nó bớt lải nhải huyên thiên lại, nghe mà đau hết cả đầu!Và đúng ba ngày sau, vào một buổi chiều tà, khi Văn Trạch Tài cùng vợ và con gái về gần tới nhà đã thấy Lâm Ái Quốc đứng đợi sẵn ở trước cổng, hai tay anh ta chắp ở sau lưng như đang giấu một vật gì đó.Ngay lập tức, Điền Tú Phương cuống cuồng ôm chặt lấy Hiểu Hiểu, thể hiện sự phòng bị hết sức cao độ.Chả thế thì sao, ai mà biết hắn mang theo dao hay gậy gộc, cứ phải đề phòng trước cho chắc.Trong khi ấy, Văn Trạch Tài vẫn bình thản như không, anh giơ tay dịu dàng xoa đầu Hiểu Hiểu, trấn an con gái đừng sợ rồi mới hướng về phía Lâm Ái Quốc cất tiếng hỏi: “Đồng chí Lâm tới đây có việc gì vậy?”Tôi tới tìm anh uống rượu.” Nói rồi, Lâm Ái Quốc giơ chai rượu ra.
Đích xác là rượu, một chai rượu trắng rất đỗi bình thường.Thấy vậy, Điền Tú Phương mới thoáng yên tâm, cô buông Hiểu Hiểu xuống, tiến lên mở khoá cổng.Văn Trạch Tài khẽ cười, đưa tay ra làm động tác mời: “Vào nhà đi.”Lâm Ái Quốc tò mò quan sát Văn Trạch Tài rồi cất bước đi theo.===.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.