Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng

Chương 37: Chương 37






Bởi vì sắp đến thời điểm gặt lúa mạch, nên trong đất cũng không còn nhiều việc để làm.Buổi chiều mấy ngày hôm nay, thời điểm bắt đầu làm việc khá sớm, lúc công việc kết thúc đã là ráng chiều.
An Bảo muốn được đi ra ngoài, không phải là chỉ ôm đến cửa như thường ngày mà là đi ra hướng bờ sông.Năm trước, từ lúc bà nội cùng cha cô nói chuyện, vì sợ tổn hại đến phúc khí cùng thân thể của cô nên bà không để cha cô ra bờ sông bắt cá nữa, nên cơm canh trong nhà rất đạm bạc.An Bảo vẫn luôn mong ngóng có thể tự mình thử nghiệm.

Tuy rằng chính cô cũng không biết chính xác là thử nghiệm cái gì, nhưng trực giác nói cho cô biết chỉ cần tự mình đi ra ngoài một chuyến có lẽ sẽ tìm được lời giải đáp.“Bà nhội.” khi mọi người trong nhà tan tầm về, An Bảo liền chạy đến kéo tay Miêu Vân Anh, cố gắng cất giọng nói ngọng nghịu của mình gọi bà nội.Sở dĩ An Bảo tìm Miêu Vân Anh mà không tìm Trần Hữu Phúc cũng là vì qua mấy tháng quan sát cô cảm thấy bà nội đáng tin cậy hơn so với cha mình.“Tiểu An Bảo của bà nội, chờ bà nội rửa tay xong liền đi qua với cháu.” Sau một ngày làm việc, chỉ cần cháu gái nhỏ muốn thân thiết với bà thì Miêu Vân Anh liền cảm thấy vui vẻ; động tác nhanh nhẹn phủi hết tro bụi trên người, sau đó rửa sạch hai tay rồi ôm cháu gái mình lên hôn vài cái: “An Bảo nhớ bà nội sao? Bà nội cũng rất nhớ cháu a.”Ánh mắt Vương Tiểu Thảo dừng lại trên người An Bảo được nuôi đến trắng trẻo mũm mĩm đang được mẹ chồng ôm trong ngực; nhưng rất nhanh cô ta liền dời mắt đi, cô ta mới không thừa nhận bản thân ngày càng không thể gặp con nhóc này.Chỉ là một đứa bé gái, có cái gì mà mong nhớ, chỉ mới một buổi trưa mà tưởng đã mấy năm không gặp; nếu mẹ chồng thật sự yêu thích cháu gái, tại sao không thương Nhị Nha nhà cô ta mà lại thiên vị nhà chú ba.Con nhóc này không biết có yêu pháp gì lại có thể làm cả nhà yêu thích, chính bản thân cô ta cũng dần cảm thấy con nhóc này cũng không khó ưa lắm.
Không đúng, cô ta ghét nhất là con gái, đặc biệt là con nhóc nhà chú ba.An Bảo cảm thấy ánh mắt bác hai gái nhìn cô có chút phức tạp pha lẫn rối rắm, khiến cô thật sự không hiểu bác ấy suốt ngày suy nghĩ cái gì.Tuy rằng Trần gia nghèo khó, nhưng đây là hoàn cảnh chung của mọi nhà trong thôn.
Bà nội cô cũng không phải mẹ chồng khắc nghiệt hành hạ con dâu.
Dù bác hai gái có làm chuyện xấu thì chỉ cần bị bà nội mắng vài câu liền an phận.

Mối quan hệ chị em dâu của mẹ cô cùng bác gái cả cũng rất tốt, hai người cô cũng không phải là những cô em chồng khó đối phó.Bác hai cô tính tình chất phác, rất siêng năng làm việc lại đối xử với bác hai gái không tồi.
Chị Đại Nha cùng chị Nhị Nha dù là con gái nhưng tính tình rất tốt, cũng không cần bác hai gái nhọc lòng chăm sóc; ngược lại anh họ Văn Phú xấu tính vậy mà lại được bác gái xem như bảo bối.Đáng lẽ ra bác hai gái phải rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Nhưng bác ấy suốt ngày so đo, ánh mắt lúc nào cũng tỏ vẻ chua xót, chẳng lẽ một ngày không ghen tỵ bác ấy liền cảm thấy không thoải mái.Bác hai gái của cô không cảm thấy như vậy rất mệt tâm sao?An Bảo lắc đầu để bản thân thôi suy nghĩ linh tinh, bây giờ cô có chuyện quan trọng hơn phải làm nha.Cô vươn tay nhỏ chỉ ra cửa: “A, a, đi…” Cô muốn đi ra ngoài.Miêu Vân Anh đã nhìn ra ý muốn của cô, vừa muốn cười vì dáng vẻ chỉ huy đáng yêu của cô thì Ninh Tu Ngạn đứng một bên lên tiếng: “Bà nội Trần, An Bảo muốn ra ngoài chơi.”Hôm nay, cậu phát hiện An Bảo vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa, dáng vẻ rất muốn đi ra bên ngoài liền giúp cô giải thích một chút.“Được, đi ra ngoài, chúng ta ra ngoài chơi một lát.” Miêu Vân Anh không hề biết An Bảo muốn đi đâu, nhưng cũng ôm cô ra cửa.Hiện giờ đang là thời điểm kết thúc công việc, trên đường có không ít người đi qua đi lại, cũng có một số người ngồi dưới hiên nhà nói chuyện phiếm, thấy Miêu Vân Anh ôm một cô bé trắng trẻo mập mạp đang đi đến liền có không ít chào hỏi.“Thím Trần, đây là cháu gái nhỏ nhà thím sao? Ai ui, đã lớn như vậy rồi sao, thật hiếm khi thấy thím ôm con bé ra ngoài.
Cô bé này lớn lên thật xinh đẹp, làn da trắng nõn.”“Đúng vậy, lúc trước con bé còn nhỏ nên không ôm ra ngoài; hiện giờ trời bắt đầu ấm dần, thừa dịp thời tiết không nóng cũng không lạnh tôi ôm con bé ra ngoài đi dạo một chút.”“Ôi con bé không những trắng trẻo mà còn bụ bẫm, nhà thím nuôi con bé thật tốt a.”Miêu Vân Anh ôm cháu gái nhỏ trong ngực, nghe mỗi người một câu khen bé liền nở nụ cười rạng rỡ như hoa: “Đứa nhỏ này rất dễ ăn nên nhà tôi cũng bớt lo.”“Thật đúng đứa bé ngoan, mấy đứa bé nhà thím đều rất nghe lời, vẫn là thím biết dạy dỗ trẻ nhỏ.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.