Chuyện lên núi bắt chồn là một ẩn số, Ôn Hân căn bản không nghĩ tới sẽ cùng anh bắt được con chồn nào, hơn nữa cho dù thật sự may mắn bắt được một con, khó bảo đảm sẽ không có những con chồn khác xuống núi trộm gà, cho nên căn bản đây là một chuyện không có ý nghĩa gì! Sau tất cả, cô chỉ muốn đi lên núi để ngắm mặt trăng trên núi.
Nhưng Triệu Thắng Quân lại coi chuyện như cái rắm này là một chuyện lớn, biết Ôn Hân muốn cùng anh lên núi bắt chồn, hưng phấn không kiềm chế được, tay chân nhảy dựng lên chạy đi nói là muốn về nhà lấy dụng cụ, bảo Ôn Hân chờ anh một lát.
Ôn Hân vốn tưởng rằng thứ anh mang theo chính là một ít kẹp tự chế để bắt thú gì đó, không nghĩ tới anh trang bị đầy đủ túi xách còn dắt theo một con chó nhỏ tới.
Đi tới gần phía trước, con chó nhỏ nhe răng sủa chạy về phía Ôn Hân, so với Triệu Thắng Quân chạy còn nhanh hơn.
Ôn Hân nghiêng người một cái, cũng may Triệu Thắng Quân cầm theo một sợi xích chó, giữ chặt nó không cho xông về phía trước, thuần thục ra lệnh cho chó nhỏ, "Bảo nhĩ đừng sủa! Ngồi xuống! ”
Chó nhỏ kia nghe mệnh lệnh của Triệu Thắng Quân lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Triệu Thắng Quân, có vẻ rất nghe lời, không còn bộ dáng chó cậy chủ vừa rồi.
"Hắc hắc, cô không cần sợ, nó không cắn người." Triệu Thắng Quân nhiệt tình giới thiệu cho Ôn Hân con đồng bọn cùng lên núi này.
"Ôn Hân nhìn con chó nhỏ nông thôn đang ngồi xổm trên mặt đất, đầu lưỡi không ngừng thè ra thở dốc, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông cùng con chó nhỏ đều ngốc nghếch như nhau đều nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng, "anh muốn dẫn chó lên núi?"
Triệu Thắng Quân thân mật vỗ vỗ đầu con chó nhỏ, nhưng đôi mắt tròn xoe của con chó nhỏ vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm Ôn Hân, " cô đừng xem thường nó, nó rất thông minh, tuy rằng không phải cảnh khuyển, nhưng trong thôn mất cái gì, nó chỉ cần ngửi qua nhất định có thể tìm được.
”
"Tên nó là gì?" Ôn Hân trước kia học trường cảnh sát, đối với tác dụng của cảnh khuyển đương nhiên không xa lạ, bất quá giống chó cỏ này thật sự kém xa chó chăn cừu quá nhiều, Ôn Hân nghiêm trọng hoài nghi năng lực của con chó cỏ này.
" Bảo Nhĩ, cái tên ta đặt cho nó chính là Bảo Nhĩ của Kim Sát Nha Bảo Nhĩ." Triệu Thắng Quân có chút thẹn thùng gãi gãi đầu, dù sao cô gái nhỏ trước mắt chính là người trong thành phố, anh cũng phải tỏ vẻ một chút rằng anh cũng đã đọc qua sách!
" Kim Sát Nha Bảo Nhĩ?" Ôn Hân ngoài ý muốn tên của chú chó nhỏ này lại còn có xuất xứ, ngay từ đầu cô nghe còn tưởng rằng là Bảo Nhi Bối Nhi Ức hoặc là Đại Hoàng Vượng Tài các loại.
Triệu Thắng Quân liên tục gật đầu, cười càng vui vẻ, "Đúng, cô là thanh niên trí thức, cô cũng đã xem qua ha~"
Ôn Hân cười cười, " Nếu Bảo Nhĩ Kha Nhĩ biết anh lấy tên ông ấy đặt cho tên con chó, chắc ông ấy tức giận bò ra khỏi sách mất! ”
Triệu Thắng Quân cười sờ sờ đầu chú chó nhỏ, "Ông ấy bò ra nếu nhìn thấy sức thông minh của Bảo Nhĩ, nhất định cũng sẽ đồng ý.
”
Người này còn rất biết nói chuyện, Ôn Hân bị anh nói cho bật cười.
Triệu Thắng Quân nhìn thoáng qua Ôn Hân, lại kéo dây xích chó, "Đi, Bối Nhĩ, hãy để cho bọn họ thấy mày lợi hại như thế nào đi."
Ôn Hân ở bên cạnh nhìn chú chó nhỏ vẫn dùng ánh mắt tròn xoe nhìn mình, "Vậy hôm nay mày biểu hiện thật tốt đi.
”
Triệu Thắng Quân nhếch miệng cười rất vui vẻ, dắt con chó nhỏ đi đến chuồng gà của chị dâu Tống trước, đi xung quanh chuồng gà để cho con chó nhỏ ngửi thấy mùi của con chồn kia.
"Trên người con chồn này có mùi rất hôi, mũi Bối Nhĩ rất linh hoạt, nếu như ngửi thấy, lên núi là có thể tìm được." Triệu Thắng Quân giải thích cho Ôn Hân, thuận tiện dắt chó đến nơi vừa mới có dấu móng vuốt con chồn.
" Cô xem, hai cái này chính là dấu móng chân của con chồn, cô vừa rồi không nhìn thấy." Triệu Thắng Quân ngăn cản chú chó muốn tiến lên phá hoại hiện trường, lấy tay chỉ vào hai chỗ ấn ký năm ngón cho Ôn Hân xem.
Triệu Thắng Quân vừa nói xong lời này, liền cảm thấy có chút không ổn, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh vừa rồi, trong lúc nhất thời trong không khí lại có chút ngượng ngùng.
Ôn Hân theo phương hướng ngón tay của anh, lần này có thể thấy rõ dấu móng chân của con chồn, dấu móng chân này cũng hiện rất rõ, cả hai người đều ngượng ngùng.
Nhưng chú chó nhỏ không hề xấu hổ, nó cố sức thoát ra khỏi sự ngăn cản của Triệu Thắng Quân, chen vào hiện trường vụ án, vừa tìm vừa ngửi, dùng chân chó nhỏ của mình giẫm lên mặt đất thành một mảnh hoa.
Sau khi Lấy được mùi của con chồn tại ổ gà của chị dâu Tống, hai người một chó bắt đầu hướng đi vào trong núi.
núi đó cách phía sau thôn không xa, từ chân núi đi lên không lâu cây cối đã nhiều lên, hiện tại chính là mùa xuân, Hoa cỏ đều sinh sôi, tuy rằng không phải là ngọn núi nổi tiếng gì, nhưng cũng rất cổ xưa và thú vị.
Ôn Hân đến Dương Thạch Tử lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thoải mái ra ngoài chơi, không cần xuống đất làm việc, không cần đi lên trấn lo liệu kế sinh nhai, đơn thuần là hưởng thụ vẻ đẹp của thập niên bảy mươi.
Vừa mới xem xong dấu móng chân, không khí giữa hai người cũng có chút vi diệu, Triệu Thắng Quân lại khôi phục bộ dáng ngượng ngùng lắp bắp lúc trước, nam nữ thập niên bảy mươi yêu đương đều không giỏi nói chuyện, Triệu Thắng Quân mang theo con chó nhỏ đi cách Ôn Hân nửa mét.
Lúc này tác dụng của chó nhỏ liền phát huy tác dụng, sủa ầm ĩ, Triệu Thắng Quân thỉnh thoảng gọi tên Bối Nhĩ một chút, xung quanh có vẻ náo nhiệt hẳn lên.
Nhưng vừa vào núi chú chó nhỏ liền vui vẻ lợi hại, rất nhiều lần Triệu Thắng Quân thiếu chút không thể giữ được nó, không còn biện pháp, anh dứt khoát cởi dây xích thả chó ra ngoài, chó nhỏ vèo một cái liền lao vào trong rừng cây.
Chó nhỏ đã đi mất, giữa hai người cũng chỉ còn lại tiếng gió thổi qua kẽ lá xào xạc.
Triệu Thắng Quân không còn gì để nói nên bắt đầu giới thiệu ngọn núi nhỏ này cho Ôn Hân, nói rằng ngọn núi này chính là một nhánh của Dương Sơn, ở Dương Thạch Tử của bọn họ gọi là Đại Miếu Sơn, cũng bởi vì trên núi có một ngôi miếu lớn mà được đặt tên.
"Trên núi này có miếu?" Ôn Hân quay đầu nhìn Triệu Thắng Quân.
"Ừm, là của sơn thần ở Đại Miếu Sơn này, lúc tôi còn nhỏ Dương Thạch Tử còn rất nhiều người thường xuyên lên núi bái lạy, còn có chút hương khói.
Bất quá về sau không phải là diệt trừ mê tín dị đoan phong kiến sao, xoá sạch hết thảy ngưu quỷ xà thần, từ đó cũng không có người tới nữa, cô muốn đi sao? Khi nào chúng ta bắt được chồn, tôi có thể đưa cô đi xem.
”
" Được ~"
Ôn Hân quay đầu nhìn anh, Triệu Thắng Quân cũng đang nhìn Ôn Hân, tầm mắt hai người cứ như vậy đột nhiên giao nhau, trong không khí tràn ngập hương hoa cỏ mùa xuân.
"Gâu Gâu ~~~~~"
Chú chó nhỏ đúng lúc phá vỡ sự im lặng này, cách hai người bọn họ không xa sủa.
Triệu Thắng Quân ánh mắt sáng lên, nhìn Ôn Hân cười vô cùng tự hào, "Nhìn xem, Bối Nhĩ rất thông minh, lúc này sợ là đã tìm thấy ổ chồn kia rồi.
”
Ôn Hân nhướng mày, cô không nghĩ tới một chú chó cỏ bình thườg có thể làm được điều này, nhanh như vậy đã tìm được ổ chồn?
Hai người bước nhanh về phía tiếng chó sủa.
Dọc theo một con đường nhỏ mà Triệu Thắng Quân giẫm lên, Ôn Hân đi theo anh xuyên qua một khu rừng rậm, đi tới chỗ có con chó nhỏ đang sủa.
Con chó nhỏ kiêu ngạo ngửa đầu, tròn xoe đôi mắt nhìn Triệu Thắng Quân, thè ra chiếc lưỡi ướt át, mãnh liệt lắc đuôi mình, vẻ mặt cầu khen.
Ôn Hân đi qua, quả thật ở trên mặt đất bên cạnh nhìn thấy một cái hang, Ôn Hân kinh ngạc, "Oa, thật sự có một cái hang, đây chính là ổ chồn sao? ”
Ôn Hân kinh ngạc chớp chớp mắt quay đầu nhìn Triệu Thắng Quân, nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ mặt Xấu hổ của Triệu Thắng Quân, vẻ mặt khen Bối Nhĩ vừa rồi cũng không còn tự hào nữa.
Triệu Thắng Quân nhìn Ôn Hân xấu hổ nhếch miệng, lộ ra một hàm răng trắng.
Chó nhỏ thấy Triệu Thắng Quân chậm chạp không đối với mình khen ngợi, nhảy hai bước chạy tới, ngồi xổm dưới chân Triệu Thắng Quân, ngửa đầu chó đáng yêu, ánh mắt tràn ngập chờ mong vẫn nhìn chằm chằm Triệu Thắng Quân.
"Có chuyện gì vậy? Đây không phải là ổ của con chồn à? "Ôn Hân nhìn anh nghi hoặc nói.
Triệu Thắng Quân vỗ vỗ đầu chó để an ủi, nhếch miệng nhìn Ôn Hân, "Ổ chồn không lớn như vậy, trước kia tôi chỉ mang nó lên núi bắt thỏ, nó có thể cho rằng tôi lại lên bắt thỏ, cho nên tìm ổ thỏ.
”
Triệu Thắng Quân đứng bên cạnh giáo huấn chó nhỏ của mình, ở trước mặt nó lắc đầu lại lắc lắc tay, nghiêm túc nói với nó, "Không phải thỏ!"
Chú chó nhỏ không biết có nghe hiểu hay không, thè lưỡi thở dốc, đôi mắt tròn xoe nhìn Triệu Thắng Quân, lại nhìn Ôn Hân, vẫy đuôi giả bộ đáng yêu.
Ổ thỏ Ôn Hân cũng chưa từng thấy qua, rất mới lạ nhìn Triệu Thắng Quân, "Trong này có thỏ? ”
Triệu Thắng Quân giáo huấn qua chó nhỏ, giẫm một bước đến bên cửa hang kia, ngồi xổm xuống kiểm tra ở cửa hang, nhìn Ôn Hân cười, "Có! Mũi Bối Nhĩ rất linh hoạt, kỳ thật con thỏ này ban ngày không dễ bắt được, nó bắt thỏ vẫn là rất tốt.
”
Có thể thấy Triệu Thắng Quân rất thích và tự hào về con chó của mình, cho dù chú chó không tìm được ổ chồn, nhưng Triệu Thắng Quân nói đến những chuyện này trong giọng nói vẫn là không ngừng mang theo khoe khoang cùng tự hào.
Người của Dương Thạch Tử tựa hồ đều có tình cảm phi thường nồng đậm đối với động vật, cha Đại Lực cùng con trâu cày già kia, chị dâu Tống cùng con gà mái kia, Triệu Thắng Quân cùng con chó nhỏ này, loại tình cảm giữa người và động vật này làm cho người ta cảm thấy đặc biệt ấm áp.
Triệu Thắng Quân nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh trong đôi mắt của cô gái nhỏ, nhất thời cũng giống như chú chó nhỏ bên cạnh, nhất thời cũng trở nên nhiệt tình đối với ổ thỏ này.
Anh đặt túi xách của mình xuống, từ bên trong lấy ra một cái xẻng quân dụng, lắp ráp lại, nhếch miệng ngẩng đầu nhìn Ôn Hân, tràn ngập hy vọng nói, "Nói không chừng là một con thỏ trắng nhỏ" Nói xong còn lộ ra một nụ cười thần bí.
Ôn Hân không biết vì sao lúc anh nói đến thỏ trắng lại lộ ra nụ cười này, ở bên cạnh thúc giục nói, "Đều nói thỏ khôn đào ba hang, anh đừng để nó chạy mất.
”
Triệu Thắng Quân cười cười, "Yên tâm đi, chạy không thoát."
Triệu Thắng Quân thật cẩn thận đào cái hang thỏ kia, hang rất sâu, liên tục đào xuống, mới nhìn thấy một chút lông thỏ, chuyện khiến người ta tiếc nuối, đó không phải là một con thỏ nhỏ màu trắng, lông thỏ màu nâu vàng lộ ra, Triệu Thắng Quân buông xẻng xuống, thỏ rừng đi chuyển rất thông minh và nhanh nhẹn, một khi có gió thổi cỏ lay, sẽ điên cuồng chạy mất, hiện tại ổ thỏ đã bị phá, ngay khi Triệu Thắng Quân muốn bắt nó, con thỏ kia đột nhiên từ trong hang lao ra, hoảng sợ không nhìn đường vọt về phía Ôn Hân.
Thỏ rừng chạy cực nhanh, hoảng sợ chạy vào ống quần Ôn Hân, cô vốn là đứng ở bên cạnh nín thở nhìn động tác của Triệu Thắng Quân, lúc này đột nhiên vọt ra một thứ gì đó, cô căn bản là không nhìn rõ đã bị nó dọa đến thét chói tai, hoảng sợ lui về phía sau vài bước, Triệu Thắng Quân vốn là muốn bắt thỏ, nhưng giờ phút này nhìn thấy Ôn Hân thét chói tai liền vội vàng đưa tay đỡ cánh tay Ôn Hân.
Con chó nhỏ ngược lại nhanh như chớp lao ra, một ngụm cắn vào cổ thỏ nâu đang bỏ chạy.
Ôn Hân vuốt ve ngực đứng vững, Triệu Thắng Quân từ trong miệng chó nhỏ bắt lấy con thỏ nhỏ còn đang đạp đạp.
Chó nhỏ hiển nhiên là đã được huấn luyện qua, cũng không có dùng sức, lúc này Nâu Thỏ nhỏ vẫn khỏe mạnh nhảy nhót.
Triệu Thắng Quân dùng quần áo lau sạch sẽ trên lông con thỏ màu nâu, ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng cùng ngây thơ, cười nói, " không phải thỏ trắng nhỏ.
”
Triệu Thắng Quân lau sạch sẽ liền đem con thỏ con kia đặt lên tay Ôn Hân.
Ôn Hân nhìn con thỏ nhỏ trước mắt này, nó vẫn còn rất nhỏ, chỉ lớn hơn hai lòng bàn tay Ôn Hân cộng lại một chút, lông xù rất đáng yêu.
Ôn Hân dịu dàng vuốt ve tai nó.
Triệu Thắng Quân ở bên cạnh nhìn ánh mắt không chớp mắt của Ôn Hân, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, sờ sờ mũi, khéo léo đề nghị, "Cái kia, con thỏ này còn nhỏ, không có thịt, trước đừng ăn.
”
Ôn Hân giật mình giương mắt trừng Triệu Thắng Quân một cái, " Anh nói cái gì vậy? Tôi tàn nhẫn như vậy sao? ”
Triệu Thắng Quân bị đôi mắt tròn xoe như con thỏ nhỏ của Ôn Hân trừng một cái, chó nhỏ ở bên cạnh ngây ngốc cái gì cũng không biết, ở bên cạnh liên tục đào đất, gió xuân thổi qua, trong lòng Triệu Thắng Quân không biết làm sao trong lòng lại rối tinh rối mù..